Tối qua Tôn Hinh Hinh còn chưa tắm rửa, trên người cảm thấy rất nhớp nháp và không thoải mái, vì vậy vừa vào nhà đã chạy ngay vào phòng tắm. Ngược lại Hạ Thiên vì không đổ mồ hôi, dưới thời tiết này có không tắm rửa thì cũng chẳng sao.
Hạ Thiên mở ti vi, hắn tiếp tục xem chương trình quảng cáo ưa thích, đài này hết quảng cáo thì chuyển sang đài khác. Nhưng ngay sau đó hắn đã hiểu, những đài truyền hình này giống như đã có ước hẹn với nhau, bên này có quảng cáo thì bên kia cũng có quảng cáo, mà khi bên này chiếu phim thì bên kia cũng chiếu phim. - Nhất định là bọn họ có quy ước quảng cáo trong lúc chiếu phim.
Hạ Thiên có chút khó chịu, nếu hắn mà gặp được đám người làm truyền hình thì nhất định phải đánh cho một trận.
Đúng lúc Hạ Thiên đang lẩm bẩm thì cửa phòng tắm mở ra, Hạ Thiên nhìn sang, hai mắt lập tức tỏa sáng.
Tôn Hinh Hinh đứng trước cửa phòng tắm như một đóa sen, mái tóc ướt sũng thơm ngát xỏa trên vai mang theo sức quyến rũ khác thường. Nhưng làm cho Hạ Thiên phải trợn trừng mắt không phải là thứ này, đó chính là váy ngủ nàng đang mặc, lúc này nàng mặc một bộ váy rất mỏng và hầu như là trong suốt.
Ngực lồi hẳn ra, hai điểm hồng ẩn hiện, da thịt tuyết trắng, đường cong hoàn mỹ, thân thể Tôn Hinh Hinh giống như lột trần trước mặt Hạ Thiên, nhưng trên người nàng lại có quần áo, rõ ràng là nửa giấu nửa che, càng mê người hơn cả lỏa lồ trước mắt.
Tôn Hinh Hinh vốn gợi cả mê người, bây giờ mặc một bộ váy ngủ mờ ảo như vậy đã trở thành một vưu vật tuyệt thế có thể trầm mê bất kỳ người đàn ông nào. Mà Hạ Thiên là đàn ông đang ở vào tuổi khí huyết bừng bừng, dưới tình cảnh hấp dẫn này thì khó thể nào chống cự được. Khoảnh khắc này hắn nhìn vào Tôn Hinh Hinh mà không chớp mắt, dưới bụng cũng bùng lên một ngọn lửa nóng bỏng.
Tôn Hinh Hinh cảm nhận được ánh mắt nóng hừng hựng của Hạ Thiên mà gương mặt có hơi đỏ hồng, nhưng nàng cũng không trốn vào phòng ngủ, ngược lại còn tiến lên vài bước đến gần Hạ Thiên. Nàng dùng giọng dịu dàng mang theo vài phần quyến rũ hỏi: - Đẹp không? - Đẹp, rất đẹp.
Hạ Thiên nuốt một ngụm nước miếng, thần tiên tỷ tỷ tuy hấp dẫn hơn, dáng người cũng tuyệt hơn, nhưng thần tiên tỷ tỷ tuyệt đối sẽ không ăn mặc như vậy trước mặt hắn. Tình cảnh này rõ ràng là lần đầu tiên Hạ Thiên gặp phải. - Sau này tôi sẽ thường xuyên ăn mặc như vậy cho cậu xem, được không?
Khi Tôn Hinh Hinh nói ra những lời này thì gương mặt đã đỏ rực như mặt trời, thiếu chút nữa đã chảy nước. - Tốt, tất nhiên là rất tốt.
Hạ Thiên vô thức gật đầu. - Đến tối sẽ cho cậu xem.
Tôn Hinh Hinh nở nụ cười cực kỳ yêu kiều, sau đó nàng xoay người đi vào phòng ngủ, lúc đi ra đã thay một chiếc váy bình thường. - Sao không mặc thêm một lúc nữa?
Hạ Thiên có chút thất vọng. - Tôi đi nấu cơm cái đã.
Tôn Hinh Hinh nở nụ cười thản nhiên, trong lòng thầm nghĩ, nếu mình mặc thêm một lúc nữa thì sợ rằng sẽ khó kiềm chế được.
Tôn Hinh Hinh vẫn còn cảm thấy rất mơ hồ với những gì đã xảy ra tối qua, nàng được Lãnh Băng Băng nói cho biết, ba người bắt cóc nàng tối hôm qua đều đã chết, mà Cao Danh Dương đứng ở phía sau ra tay bắt người cũng đang hôn mê trong bệnh viện. Đồng thời tình cảnh nàng đập phá đồ đạc ở hộp đêm Đêm Giai Nhân cũng giống như xuất hiện trong giấc mộng, thậm chí nàng không tin mình có thể làm ra những chuyện như vậy, nhưng mỗi khi nghĩ đến nó thì nàng lập tức sinh ra cảm giác hưng phấn.
Tôn Hinh Hinh không muốn tiếp tục truy vấn những chi tiết kia, nhưng nàng lại sinh ra cảm giác cần phải cảm tạ Hạ Thiên, vì vậy mới dùng phương pháp đặc biệt vừa rồi. Nhưng nàng cũng không muốn thật sự phóng đãng, nàng không muốn Hạ Thiên cảm thấy mình quá tùy tiện, nàng nghe nói đàn ông gặp phải phụ nữ tùy tiện thì sẽ không quý trọng.
Cửa hàng hoa tươi Hinh Hinh. - Này mập, anh nói xem có phải chị Hinh và Hạ Thiên đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Phương Hiểu Như dùng giọng có chút lo lắng nói, bây giờ đã đến trưa trật mà hai người kia còn chưa xuất hiện. - Có thể xảy ra chuyện được sao?
Vương Kiệt không cho là đúng: - Nghe tôi nói này Phương Hiểu Như, cô đừng suy đoán mò mẫm. - Ngày hôm qua bác sĩ Liễu nói Hạ Thiên đã đắc tội với tên Cao Danh Dương kia, hôm nay lại không thấy hai người bọn họ, điện thoại cũng không thông, chẳng lẽ anh không thấy có vấn đề gì sao?
Phương Hiểu Như dùng giọng bất mãn nói. - Phương Hiểu Như, cô có biết cái gì gọi là thông dâm không?
Vương Kiệt nở nụ cười cực kỳ dâm đãng. - Tôi chỉ biết đó không phải từ ngữ hay ho gì.
Phương Hiểu Như tức giận nói. - Nếu cô không tin, bây giờ cô có thể đến nhà chị dâu, đảm bảo bây giờ hai người còn chưa "hoạt động" xong.
Vương Kiệt ra vẻ như đã tính trước, nhưng khi vừa nói xong thì chợt ngẩn ngơ, ngay sau đó lại cười ngượng ngùng: - À, xem ra tôi đánh giá sai về sức chiến đấu của đại ca, anh ấy và chị dâu đã rời khỏi giường.
Phương Hiểu Như liếc mắt nhìn Vương Kiệt: - Tôi còn tưởng anh thật sự lợi hại.
Có một nam một nữ đang nắm tay nhau đi đến trong tầm mắt Phương Hiểu Như, nam thì bình thường, nữ xinh đẹp như hoa, có thể nói là một phiên bản bông hoa lài cắm bãi *** trâu, cũng chính là Hạ Thiên và Tôn Hinh Hinh. - Đại ca, nên chú ý sức khỏe!
Khi Hạ Thiên và Tôn Hinh Hinh vừa đi vào cửa hàng hoa thì Vương Kiệt đã dùng nụ cười bỉ ổi chào đón. - Thân thể của anh dạo này rất tốt.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Vương Kiệt. - Này, chị Hinh, em nghe nói phụ nữ "hoạt động" nhiều cũng ảnh hưởng lắm đấy.
Phương Hiểu Như khẽ nói. - Nha đầu chết tiệt nói gì vậy?
Tôn Hinh Hinh đỏ mặt: - Tối hôm qua có chút chuyện xảy ra, bị nhốt vào đồn cảnh sát, cũng vừa mới được thả ra mà thôi. - Trời ạ, đại ca, anh lại vào đồn cảnh sát nữa sao?
Vương Kiệt chợt ngẩn ngơ: - Đây rõ ràng là tiến cung sao? - Chị Hinh, không có việc gì chứ?
Phương Hiểu Như dùng giọng quan tâm hỏi. - Không có gì, đúng rồi, hôm nay còn phải tặng hoa cho bác sĩ Liễu, đã tặng hoa chưa?
Tôn Hinh Hinh hỏi. - Vẫn còn đang chờ Hạ Thiên đến mang hoa đi tặng.
Phương Hiểu Như cười hì hì nói. - À, bây giờ anh sẽ đưa sang.
Hạ Thiên rất cam tâm tình nguyện với chuyện này. - Chờ chút, trước tiên phải điện thoại cho bác sĩ Liễu, để xem chị ấy có trong bệnh viện hay không, để tránh mất công mất việc.
Tôn Hinh Hinh nói. - Được rồi, để em hỏi cho.
Phương Hiểu Như đang muốn gọi điện thoại chợt nhớ đến một chuyện: - Này, chị Hinh, Hạ Thiên, điện thoại của hai người sao không liên lạc được? - Điện thoại của chị đã mất rồi.
Tôn Hinh Hinh trả lời, điện thoại của nàng đã mất, sau khi bị bắt cóc thì không thấy điện thoại, cũng không biết đã đánh rơi ở đâu. - Điện thoại của anh vẫn bình thường mà.
Hạ Thiên rất buồn bực, hắn nhớ rõ mình vẫn giữ điện thoại.
Nhưng khi hắn lấy điện thoại ra xem thì màn hình đã tối đen. - Trời ạ, điện thoại bị hư rồi à? Sao lại tự động tắt máy?
Hạ Thiên rất buồn bực, sao Kiều Tiểu Kiều lại đưa cho hắn một chiếc điện thoại bị hư như vậy?
Tôn Hinh Hinh cầm lấy xem xét: - Không phải đã hư, chỉ hết pin mà thôi, xạc pin là được. - Thế nào là xạc pin?
Hạ Thiên cũng sẽ không hiểu những kỹ thuật cao siêu như thế.
Sau khi được Tôn Hinh Hinh trợ giúp thì điện thoại của Hạ Thiên đã được xạc pin, đồng thời cũng được khởi động lại, kết quả là khi vừa mở máy đã liên tục vang lên âm thanh tin nhắn, có hơn mười tin nhắn.
Người gửi tin đến chỉ là một, đó chính là Liễu Vân Mạn. - Ông xã, điện thoại kìa... ....
Hạ Thiên còn chưa kịp xem nội dung tin nhắn thì chuông điện thoại đã vang lên, xem qua thì thấy đó là Liễu Vân Mạn. - Hạ Thiên, sao anh cứ tắt máy vậy?
Khi bắt máy thì bên kia vang lên giọng nói lo lắng của Liễu Vân Mạn: - Tôi còn tưởng rằng cậu đã xảy ra chuyện gì rồi chứ? - Điều này, chị Vân Mạn, điện thoại hết pin.
Hạ Thiên giải thích một câu. - Hết pin không biết thay pin sao?
Liễu Vân Mạn có chút mất hứng: - À, bây giờ cậu đang ở đâu, tôi muốn tìm cậu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Trà Truyện chấm cơm. - Tôi ở cửa hàng hoa Hinh Hinh.
Hạ Thiên báo vị trí của mình, trong lòng thầm nghĩ một câu, mình không biết thay pin.
Khi Hạ Thiên cúp điện thoại thì đã nghe giọng phàn nàn của Phương Hiểu Như: - Có chuyện gì xảy ra thế này? Cũng không liên lạc được với bác sĩ Liễu, lần nào cũng là máy bận. - Đừng gọi nữa, chị ấy sẽ đến ngay thôi.
Hạ Thiên thuận miệng nói. - Sao anh biết?
Phương Hiểu Như cảm thấy rất kỳ quái. - Chị ấy vừa điện thoại cho tôi.
Hạ Thiên nói. - Hèn gì máy bận, thì ra chị ấy điện thoại cho anh.
Phương Hiểu Như có chút buồn bực. - Chị Hinh, hoa đâu? Tôi sẽ tặng luôn cho chị Vân Mạn!
Hạ Thiên thuận miệng nói.
Bó hoa Bách Hợp vẫn còn chưa được gói, lúc này Tôn Hinh Hinh và Phương Hiểu Như mới tranh thủ thời gian làm việc, mà đến khi hai người bó hoa xong thì xe của Liễu Vân Mạn đã chạy đến cửa hàng.
Liễu Vân Mạn chạy đến một chiếc IIantes màu trắng khoảng một trăm ngàn đồng, nàng vừa mới xuống xe thì đã được thấy một bó hoa bách hợp rất đẹp. - Chị Vân Mạn, tặng cho chị.
Hạ Thiên cười hì hì với Liễu Vân Mạn.
Liễu Vân Mạn vừa bực mình vừa buồn cười, nàng lo lắng cho Hạ Thiên nửa ngày trời, lúc này đối phương còn có tâm tư như vậy, nhưng nàng cũng không từ chối mà nhận lấy bó hoa.
Liễu Vân Mạn cũng không biết hoa này do người khác tặng, vì Hạ Thiên căn bản cũng chưa nói.
Phương Hiểu Như ở phía bên kia đang cắn răng, người này cũng quá vô sỉ, dám dùng hoa của người khác để tán gái. - Cuối cùng tôi cũng biết vì sao một cao thủ võ lâm như đại ca lại chịu cúi mình làm một nhân viên tặng hoa nho nhỏ.
Vương Kiệt nói với vẻ mặt sùng bái: - Thì ra đại ca đã sớm có quyết đoán, người tặng hoa sẽ có ưu thế kết bạn với người đẹp, vì tặng hoa cho người có thể tán gái của người, đúng là quá sướng. - Cậu lên xe đi, tôi sẽ đưa cậu đến một nơi.
Liễu Vân Mạn nói với Hạ Thiên. - Chị Vân Mạn, lúc này tôi tạm thời không thể đi được.
Hạ Thiên dùng giọng có chút khó khăn nói. - Vì sao?
Liễu Vân Mạn có chút mất vui: - Chẳng lẽ cậu không muốn chữa bệnh cho người Liễu gia chúng tôi sao? - Chị Vân Mạn, không phải là như vậy, nếu đi với chị thì chị Hinh sợ rằng sẽ gặp phải nguy hiểm.
Hạ Thiên khẽ nói: - Tên Cao Nhân Hiên kia sợ rằng sẽ phái người đến gây phiền phức cho tôi, nếu tôi đi thì lão sẽ tìm được chị Hinh. - Cái gì?
Liễu Vân Mạn chợt kinh hoàng: - Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Tôi nghe vài người bạn trong cảnh sát nói chủ tịch Cao đã tự mình thả người, sao ông ấy còn muốn gây phiền toái cho cậu? - Ông ta thả tôi ra chính là muốn dễ dàng gây phiền phức hơn.
Hạ Thiên giải thích: - Trong cục công an thì sao có thể ra tay được?
Vẻ mặt Liễu Vân Mạn chợt biến đổi: - Hạ Thiên, nếu là như vậy thì cậu càng phải theo