Con nít thường rất hay đổi ý, Vương Tiểu Nha cũng là một cô bé, vì vậy nàng đổi ý còn nhanh hơn gió. Trước đó vì đạt được tự do nên nàng muốn đi chơi cả đêm, nhưng bây giờ vì chuyện hát karaoke mà mất hết hào hứng, vì vậy nàng quyết định về nhà. Nàng phải về nhà ngủ một giấc, ngủ cho sướng.
Trước tiên Hạ Thiên đưa Vương Tiểu Nha về nhà, tất nhiên không phải đưa đến trường Giang Đại Phụ, hắn đưa nàng về một khu dân cư tên là Bảo Lai, đây là một khu dân cư khá tốt, cũng khôg cách quá xa đại học Giang Hải, chẳng qua chỉ mất mười phút đi xe. Trước đó Vương Kiệt đã mua nhà ở đây, bên trong có hai phòng, một phòng thuộc về Vương Tiểu Nha.
Bình thường dù là Vương Kiệt hay Vương Tiểu Nha cũng đều ít khi lui tới nơi này, nhưng Vương Kiệt bây giờ đã có tiền, hắn thuê một người giúp việc để quét dọn vệ sinh và cơm nước. Vì vậy khi Hạ Thiên và Vương Tiểu Nha về đến nhà thì chỉ gặp một người nữ giúp việc còn khá trẻ. - Hạ Thiên ca ca, em đi tắm, anh có ngủ lại không?
Vương Tiểu Nha vào phòng, nàng dùng giọng mất hết sức lực hỏi. - Không, anh còn có chuyện, anh đi trước.
Hạ Thiên nhanh chóng chạy mất, hắn cũng không muốn ngủ với một cô bé.
Nhưng khi rời khỏi khu dân cư Bảo Lai thì Hạ Thiên lại bắt đầu cảm thấy nhức đầu, rốt cuộc nên đi tìm vợ cảnh sát tỷ tỷ hay là chị Vân Mạn.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi điện thoại cho Lãnh Băng Băng.
Điện thoại vang lên, Lãnh Băng Băng nhận điện thoại, sau đó Hạ Thiên nghe thấy giọng nói mỏi mệt của nàng: - Có chuyện gì? - Vợ cảnh sát tỷ tỷ, chị đang ở đâu?
Hạ Thiên hỏi: - Tôi nhớ chị. - Tôi ở đồn cảnh sát, hôm nay có chút bề bộn, buổi tối phải đi làm.
Lãnh Băng Băng nói, giọng điệu tuy không tính là dịu dàng nhưng cũng không tương xứng với tên gọi của nàng. Lúc này nàng khựng lại một chút rồi nói: - Cậu đừng đến tìm tôi, tôi không có thời gian đâu.
Lãnh Băng Băng rõ ràng biết rất rõ về Hạ Thiên, nàng biết rõ hắn muốn đến cục cảnh sát tìm mình, thực tế thì hắn cũng có ý nghĩ này.
Nhưng bây giờ Lãnh Băng Băng nói như vậy thì Hạ Thiên cũng chỉ biết bỏ qua ý nghĩ kia, vì vậy hắn đành phải chuyển hướng sang chị Vân Mạn.
Hạ Thiên lấy điện thoại ra định hỏi xem Liễu Vân Mạn đang ở đâu, nhưng hắn không ngờ mình còn chưa làm gì thì chuông điện thoại đã vang lên, người gọi đến là Liễu Vân Mạn. - Hạ Thiên, cậu...Cậu đang ở đâu?
Điện thoại được nối thông, Liễu Vân Mạn dùng giọng có chút ngượng ngùng hỏi.
Thực tế Liễu Vân Mạn ở bên kia cũng đang đỏ mặt, nàng suy xét rất lâu mới quyết định gọi cuộc điện thoại này. - Chị Vân Mạn, tôi cũng đang định đi tìm chị.
Hạ Thiên hỏi ngược lại: - Chị đang ở đâu? - À...Tôi đang ở nhà.
Liễu Vân Mạn nghe nói Hạ Thiên cũng đang chuẩn bị đi tìm mình thì nhịn không được phải tự mắng mình, vì sao nàng không đợi thêm một lúc nữa nhỉ? - À, chị Vân Mạn, chị chờ một chút, tôi sẽ đến ngay.
Hạ Thiên nói xong thì cúp điện thoại, sau đó hắn lập tức chạy đi.
Hạ Thiên thấy Liễu Vân Mạn gọi điện thoại thì nhất định là nhớ mình, vì vậy hắn phải nhanh chóng đến tìm nàng.
Tất nhiên, thực tế dù Liễu Vân Mạn có nhớ cũng sẽ không chủ động điện thoại cho Hạ Thiên, sở dĩ nàng phải điện thoại cũng chỉ vì sau khi về nhà phát hiện cửa chống trộm vẫn chưa được sửa xong. Nàng là một người đẹp, nếu ở một mình trong nhà với cánh cửa chống trộm bị hư hại, tất nhiên nàng sẽ rất sợ hãi, vì vậy mới gọi điện thoại cho Hạ Thiên sang.
Nhưng sau khi Hạ Thiên đến và phát hiện ra nguyên nhân cũng không quan trọng, cả buổi tối nàng tiếp tục rên rỉ khàn cuống họng.
Ngày hôm sau Liễu Vân Mạn cũng không phải đi làm, vì vậy nàng nằm trên giường đến tận mười một giờ, sau đó thức dậy điện thoại cho người đến sửa cửa chống trộm, ngay sau đó đã đến giữa trưa. - Hạ Thiên, chúng ta đi dùng cơm thôi.
Liễu Vân Mạn đợi đến khi đám người kia sửa xong cửa thì nói với Hạ Thiên.
Hạ Thiên tất nhiên không có ý kiến gì với vấn đề này, thực tế hai người bọn họ còn chưa ăn sáng, tuy Liễu Vân Mạn có thể nấu mỳ, hơn nữa cũng nấu rất ngon, nhưng buổi sáng nàng đang bị Hạ Thiên đè ra ăn sạch, tất nhiên sẽ không thể rời khỏi giường làm bữa sáng.
Liễu Vân Mạn thân mật kéo tay Hạ Thiên đi ra khỏi khu Danh Điển, sau đó nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện: - Đúng rồi, Hạ Thiên, lần trước giám đốc bệnh viện đưa cho tôi một triệu, nói là cậu để tôi mua xe. Tôi cũng quên hỏi cậu, rốt cuọc có phải thật không? - Đúng vậy, ông ấy thiếu tôi một triệu.
Ht gật đầu: - Chị chưa mua xe sao? Tôi định để ông ấy mua xe cho chị, nhưng cũng không biết chị thích xe gì, vì vậy mà tôi bảo ông ấy đưa tiền cho chị. - Được rồi, lát nữa chúng ta dùng cơm xong sẽ đi mua xe được không?
Chiếc xe trước đó của Liễu Vân Mạn đã bị tông nát, đến nay nàng vẫn chưa mua xe mới, vì vậy đi làm cũng không tiện. - Được.
Hạ Thiên đồng ý ngay.
Đúng lúc này điện thoại của Hạ Thiên vang lên.
Hạ Thiên lấy điện thoại ra xem, hắn phát hiện Hoàng An Bình gọi đến, vì vậy nhận điện thoại: - Tìm tôi có chuyện gì? - Hạ Thiên, bây giờ cậu có rảnh không?
Hoàng An Bình hỏi: - Tôi muốn mời cậu bữa cơm. - Mời cơm sao?
Hạ Thiên đang chuẩn bị đi dùng cơm, vì vậy hắn suy nghĩ rồi gật đầu: - Được rồi, ăn ở đâu? - Ở đường Tam Giác có một nhà hàng tên là Mãn Hán Toàn Tịch, cậu biết chỗ đó không?
Hoàng An Bình hỏi. - Không.
Hạ Thiên tất nhiên không biết, dù là đường Tam Giác hay nhà hàng Mãn Hán Toàn Tịch, hắn đều chưa từng nghe nói đến. Nguồn: http://Trà Truyện
Hoàng An Bình trầm ngâm một chút, cuối cùng nói: - Nếu không tôi sẽ đến đón, cậu đang ở đâu? - Không cần, tôi sẽ bắt xe qua.
Hạ Thiên thuận miệng nói: - Anh cứ gọi thức ăn ngon lên sẵn đi, tôi và chị Vân Mạn đang đói. - Được, tôi sẽ gọi món.
Hoàng An Bình ngẩn người, sau đó hắn vội vàng nói. Lúc này hắn mới hiểu ra, thì ra Hạ Thiên và Liễu Vân Mạn đi cùng nhau.
Hai mươi phút sau Hạ Thiên và Liễu Vân Mạn đã đến nhà hàng tên là Mãn Hán Toàn Tịch, Hoàng An Bình cũng đã sớm chờ sẵn trước cửa. - Hạ Thiên, bác sĩ Liễu, các người đã đến.
Hoàng An Bình nhiệt tình chào đón: - Chúng ta vào trước, món ăn đã gọi sẵn, lúc này có lẽ cũng đang được đưa lên.
Hoàng An Bình dẫn Hạ Thiên và Liễu Vân Mạn đi vào một gian phòng, bên trong còn có một người, khi thấy mọi người vào cửa thì người này đứng lên đón chào. - Hạ Thiên, bác sĩ Liễu, giới thiệu cho mọi người đây là anh em của tôi, là Bạch Thắng Thiên, chúng tôi hay gọi là Tiểu Bạch.
Hoàng An Bình lập tức giới thiệu hai bên với nhau: - Tiểu Bạch, Hạ Thiên cũng không cần giới thiệu, đây là bác sĩ Liễu Vân Mạn, là bạn gái của Hạ Thiên. - Là vợ!
Hạ Thiên uốn nắn lời giới thiệu của Hoàng An Bình, sau đó hắn nhìn chằm chằm vào Bạch Thắng Thiên: - Sao nhìn anh thấy quen quen nhỉ? - Chào cậu, Hạ Thiên, chúng ta đã từng gặp mặt, lần trước hai tên khốn kiếp Trần Ích Dân và Chu Đông muốn gây bất lợi cho luật sư Vân... ....
Bạch Thắng Thiên mở miệng nói. - À, thì ra anh chính là tên ngốc trước đó đi với hai lão già dê kia.
Hạ Thiên nghĩ ra ngay.
Hoàng An Bình ở bên cạnh vội vàng giải thích: - Hạ Thiên, thật ra Tiểu Bạch cũng không quen hai lão già kia, chẳng qua Tiểu Bạch cùng Chu Đông là việc cùng tòa án, nên khó tránh khỏi có chút liên lạc với luật sư Trần Ích Dân. - À, dùng cơm trước đi, tôi đang đói.
Hạ Thiên thật sự không truy cứu sự việc lần trước, dù là Bạch Thắng Thiên hay Trần Ích Dân cũng vậy, cả hai đều không đáng để hắn coi trọng.
Hạ Thiên kéo Liễu Vân Mạn ngồi xuống, sau đó bắt đầu chiến đấu với thức ăn trên bàn. Rõ ràng hắn không khách khí, Liễu Vân Mạn thì ngược lại, nàng có chút cẩn trọng. Nhưng Hoàng An Bình và Bạch Thắng Thiên cũng nhanh chóng động đũa, vì vậy mà Liễu Vân Mạn cũng đã sớm đói bụng cũng không còn gì để chần chừ.
Nhà hàng này tên là Mãn Hán Toàn Tịch, tuy chưa thể làm ra Mãn Hán Toàn Tịch nhưng đồ ăn lại rất nhiều, hương vị cũng tương đối khá. Có thể thấy Hoàng An Bình lựa nhà hàng cũng có suy tính.
Sức ăn của Hạ Thiên là rất lớn, Liễu Vân Mạn bình thường cũng không ăn nhiều, nhưng tối qua nàng tiêu hao quá nhiều năng lượng vào "hoạt động giải trí", vì vậy lúc này cũng ăn không ít, thậm chí ngay cả Hoàng An Bình và Bạch Thắng Thiên cũng ăn thua nàng. Tất nhiên cũng vì như vậy mà tất cả món ăn trên bàn đều bị mọi người chiến đấu sạch sẽ trong vòng nửa giờ.
Khi thấy người nào cũng đã no nê, Hoàng An Bình cuối cùng cũng mở miệng: - Hạ Thiên, có phải cậu đắc tội với Uông Đại Hải không? - Uông Đại Hải sao?
Hạ Thiên suy nghĩ một chút rồi nghĩ ra: - À, tên ngu kia sao? Tôi đã giúp con hắn một chuyện. - Cậu giúp con anh ta sao?
Hoàng An Bình có chút kỳ quái, chẳng lẽ mình lầm? - Đúng vậy, con trai của ông ta có một sở thích rất đặc biệt, đó chính là cắm "thằng nhỏ" vào trong đất, vì vậy tôi giúp cậu ta thực hiện nguyện vọng.
Hạ Thiên nghiêm trang nói: - Nhưng hình như con trai của ông ta không rút "gậy" ra được, vì vậy mà rất đáng thương, nhỏ xíu mà đã là thái giám. - Phụt.
Bạch Thắng Thiên chợt phun nước canh ra, người này đúng là ra tay tàn độc.
Hoàng An Bình cũng không biết nói gì, lúc này xem như hắn đã hiểu, Hạ Thiên đã đắc tội với Uông Đại Hải, hơn nữa cũng không phải là đắc tội bình thường. Đây rõ ràng là thâm cừu đại hận, hèn gì Uông Đại Hải chạy khắp nơi tìm hiểu tin tức về Hạ Thiên, thậm chí còn tìm đến cả Hoàng An Bình. - Hạ Thiên, Uông Đại Hải bây giờ đang điều tra khắp chuyện về cậu.
Hoàng An Bình có chút chần chừ: - Cậu phải cẩn thận một chút, người này lai lịch không nhỏ, đồng thời cũng rất âm hiểm. - Tôi không quan tâm đến ông ta, nếu ông ta làm phiền tôi, tôi sẽ xử lý ngay.
Hạ Thiên không thèm quan tâm.
Bạch Thắng Thiên và Hoàng An Bình đưa mắt nhìn nhau, hai bên đều không biết nói gì. Thì ra Hạ Thiên không quan tâm đến vấn đề này, chẳng lẽ hôm nay hai người bọn họ tự mình đa tình sao? - Uông Đại Hải kia là ai?
Liễu Vân Mạn ở bên cạnh thì ngược lại, vì nàng quan tâm đến Hạ Thiên nên nhịn không được phải hỏi một câu.