Vương Tiểu Nha kéo Hạ Thiên, nàng đã kéo dây lâu như vậy mà chưa rút được củ cải lên.
Hạ Thiên cầm dây thừng rồi rung lên, La Ba từ trong mặt đất bay lên.
Vương Tiểu Nha chạy đến cởi dây thừng rồi trả cho nữ sinh kia: - Chị gái xinh đẹp, trả dây cho chị.
Vương Tiểu Nha cũng không chờ nữ sinh kia nói chuyện, nàng nhanh chóng chạy đến bên cạnh Hạ Thiên, nàng ôm tay hắn nói: - Hạ Thiên ca ca, để bọn họ chó cắn chó, chúng ta đi thôi. - Được rồi.
Hạ Thiên cũng không có ý kiến gì, tất nhiên hắn cũng không phải muốn bỏ chạy, chẳng qua ở lại đây cũng không còn ý nghĩa gì, tên khốn La Ba ức hiếp Vương Tiểu Nha đã bị dạy bảo một trận, nơi đây cũng không còn việc gì để làm.
Hai người nhanh chóng rời khỏi cửa chính trường Giang Đại Phụ, trên đường đi cũng không có ai ngăn đón, ngược lại bọn họ còn nhìn thấy xe cảnh sát và xe cứu thương chạy đến cùng một lúc.
Khi xe cảnh sát vào trường Giang Đại Phụ, cảnh sát nhảy xuống và nhìn thấy Đỗ Bằng đang điên cuồng đạp lên người La Lương Ngọc, vì vậy mà đám cảnh sát lập tức đưa Đỗ Bằng đi ngay. Còn đám bác sĩ trên xe cứu thương thì trực tiếp đưa La Lương Ngọc và La Ba đang hôn mê trên mặt đất lên xe, sau đó thế giới coi như yên tĩnh trở lại. - A, em tự do rồi.
Vương Tiểu Nha ra khỏi cổng trường Giang Đại Phụ thì vui vẻ nói một câu, nếu nói học sinh thật sự thích học thì chỉ là giả, đa số mọi người đều không thể không đến trường mà thôi. Bây giờ nha đầu Tiểu Nha thấy mình không cần phải đi học, tất nhiên nàng sẽ cực kỳ vui sướng.
Đáng tiếc là Vương Tiểu Nha còn chưa vui sướng được bao lâu thì có người phá hủy bầu không khí, một giọng nói hơi khàn vang lên sau lưng hai người: - Học sinh Vương Tiểu Nha... ....
Hạ Thiên và Vương Tiểu Nha cùng quay đầu, sau đó cả hai nhìn thấy một người đàn ông trung niên, đây chính là người đàn ông trung niên vừa rồi đi theo La Lương Ngọc. - Ông là ai?
Vương Tiểu Nha rất mất hứng: - Còn nữa, đừng gọi tôi là học sinh Vương Tiểu Nha, tôi không còn là học sinh. Ông có thể gọi tôi là Vương đại tiểu thư, không đúng, gọi là tiểu thư cũng không tốt, nếu không thì ông gọi tôi là cô Vương. - Tôi là Uông Đại Hải.
Ánh mắt của người đàn ông trung niên rất lợi hại, hắn nhìn chằm chằm vào Vương Tiểu Nha giống như muốn quan sát biểu cảm nét mặt của nàng, sau đó còn bổ sung thêm một câu: - Tôi là cha của Uông Tiểu Long. - Uông Tiểu Long sao?
Vương Tiểu Nha chớp cặp mắt đẹp, nàng ra vẻ rất mê hoặc: - Uông Tiểu Long là ai? Tôi không biết?
Đừng nghĩ Vương Tiểu Nha còn nhỏ mà khinh thường, nàng tuyệt đối không ngốc, theo cách nói của nàng thì mình là người thông minh siêu cấp, vì vậy vừa nghe đối phương nói là cha của Uông Tiểu Long thì biết ngay đối phương đến gây phiền toái, nhưng nàng sẽ không ngốc để thừa nhận. - Vương Tiểu Nha, cô không cần phủ nhận, tôi biết cô có quen với Tiểu Long, bây giờ Tiểu Long xảy ra chuyện, tôi biết cô hiểu rất rõ. Đồng thời tôi cũng tin, cô biết Tiểu Long đã gặp chuyện không may như thế nào.
Uông Đại Hải nhìn chằm chằm vào Vương Tiểu Nha, ánh mắt của hắn trở nên lạnh lùng: - Nhưng tôi cũng tin tất cả không phải do cô làm ra, vì vậy cô chỉ cần nói cho tôi biết hung thủ kia là ai, tôi sẽ không tiếp tục truy cứu trách nhiệm của cô. - Này, ông có cảm thấy mình rất phiền phức hay không? Tôi đã nói tôi không biết Uông Tiểu Long. Còn nữa, tôi cũng không quen ông, cũng không muốn quen ông.
Vương Tiểu Nha rất bất mãn: - Cuối cùng tôi nói cho ông biết, tôi không còn là học sinh. Đúng là, tôi cảm thấy gọi như vậy rất mất mặt.
Vương Tiểu Nha vừa nói vừa thầm khinh bỉ Uông Đại Hải, người này đúng là siêu ngốc, nàng sẽ không bao giờ bán đứng Hạ Thiên ca ca.
Vẻ mặt Uông Đại Hải trở nên hung ác, hắn nhìn Hạ Thiên, sau đó tiếp tục nói với Vương Tiểu Nha: - Vương Tiểu Nha, tôi là luật sư, tôi phải nhắc nhở cô, bao che cho hung thủ cũng là có tội. - Hừ, mặc kệ ông là luật gì, dọa ai vậy, tôi mới mười hai tuổi, dù giết người cũng không phạm tội.
Vương Tiểu Nha bĩu môi, bộ dạng rất khinh bỉ. Điều này cũng phải quy công lao cho Uông Tiểu Long, nếu không phải Uông Tiểu Long nói rõ ràng trước đó thì Vương Tiểu Nha không biết vấn đề này.
Vẻ mặt Uông Đại Hải có chút khó xử, là một luật sư, hắn không biết điều này thì sợ rằng sẽ phải xin lỗi nghề nghiệp. Hắn nói lời vừa rồi chẳng qua cũng cảm thấy Vương Tiểu Nha còn nhỏ tuổi, hắn muốn dọa cho nàng sợ, nào ngờ nàng lại thông minh như vậy?
Nếu Uông Đại Hải biết tất cả đều là công lao của con trai mình, cũng không biết có kiêu ngạo vì dạy con "đúng cách" hay không? - Hạ Thiên ca ca, chúng ta đi thôi, trước tiên chúng đi ăn tiệc lớn, đến tối lại đi chơi chúc mừng em được tự do, được không?
Vương Tiểu Nha không quan tâm đến Uông Đại Hải, nàng kéo Hạ Thiên muốn bỏ đi. - Đợi chút.
Uông Đại Hải tất nhiên sẽ không thể để cho Hạ Thiên và Vương Tiểu Nha cứ như vậy mà bỏ đi, con của hắn đã bị phế, bây giờ còn nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, mà bốn đứa trẻ khác cùng tuổi với con hắn cũng như vậy. Hắn đã bỏ thời gian để điều tra, sau đó biết sự việc có liên quan đến Vương Tiểu Nha, nhưng hắn không tin một cô gái như Vương Tiểu Nha lại làm ra những chuyện như vậy, vì vậy hắn muốn tìm Vương Tiểu Nha để hỏi tên hung thủ thật sự.
Lúc này Vương Tiểu Nha lại càng bực bội: - Này, ông có cảm thấy phiền không? Sao cứ quấn lấy tôi, nếu không tôi bảo Hạ Thiên ca ca đánh cho một trận bây giờ? - Vương Tiểu Nha, cô không cần phải che giấu, thật ra tôi đã biết, hung thủ làm tổn hại con tôi không phải ai khác mà chính là Hạ Thiên ca ca trong miệng cô, cũng chính là hắn, có phải không?
Uông Đại Hải hừ một tiếng, hắn chỉ tay vào Hạ Thiên rồi nói.
Uông Đại Hải cũng không biết về Hạ Thiên, nhưng vừa rồi hắn đã thấy kết cục của La Ba, điều này làm hắn nghi ngờ Hạ Thiên. Tất nhiên đây chẳng qua chỉ là suy đoán, nhưng Vương Tiểu Nha không chịu nói ra hung thủ là ai, vì vậy Uông Đại Hải cũng chỉ biết đoán mò mà thôi. - Cô không cần trả lời, tôi sẽ trực tiếp hỏi cậu ta.
Uông Đại Hải cũng không đợi Vương Tiểu Nha mở miệng, hắn quay sang Hạ Thiên: - Đàn ông dám làm dám chịu, nếu cậu đã đánh bị thương con tôi thì nên có gan thừa nhận. - Tôi không làm tổn hại con ông.
Hạ Thiên nói với vẻ mặt rất vô tội: - Tôi chỉ giúp cậu ta một đại ân, thật ra con của ông phải cảm ơn tôi mới đúng. - Phải không?
Uông Đại Hải cười lạnh một tiếng: - Không biết cậu giúp gì cho con tôi? Có lẽ tôi cần biết để cảm tạ. - À, con ông là một tên biến thái, hắn muốn cắm "thằng nhỏ" vào trong đất, vì vậy tôi mới giúp đỡ, giúp cậu ta cắm vào. Tôi đã giúp cậu ta thực hiện nguyện vọng lớn, ông xem có phải tôi đã giúp một đại ân không?
Hạ Thiên cười hì hì nói: - Nhưng ông cũng không cần cảm ơn tôi, ngẫu nhiên tôi cũng làm vài việc tốt để tích phúc. - Tốt, tốt lắm, cậu thừa nhận là tốt.
Uông Đại Hải dùng ánh mắt oán độc nhìn Hạ Thiên: - Bây giờ tôi nói cho cậu biết, những gì cậu đã làm với con tôi, tôi sẽ trả lại cho cậu gấp trăm lần như vậy. - Ngu ngốc!
Hạ Thiên thuận miệng mắng một câu, sau đó hắn nắm tay Vương Tiểu Nha: - Nha đầu, chúng ta đi ăn tiệc. - Được. Nguồn: http://Trà Truyện
Vương Tiểu Nha đã muốn đi từ lâu.
Hai người cứ như vậy mà bỏ đi, Hạ Thiên nghĩ rằng nếu Uông Đại Hải kia tiếp tục dây dưa thì sẽ đánh cho một chặp, nhưng tình huống rõ ràng nàm ngoài dự đoán của hắn, Uông Đại Hải để cho hai người bỏ đi mà không nói một lời, chẳng qua chỉ dùng ánh mắt thâm trầm nhìn bóng lưng hai người. - Vương Tiểu Nha, Hạ Thiên,
Uông Đại Hải xiết chặt nắm đấm, trong ánh mắt lóe lên những luồng sáng lạnh. Hắn là loại người phải có mưu trước khi hành động, vì vậy bây giờ hắn sẽ không làm gì, nhưng hắn sẽ trả thù, sẽ đến rất nhanh thôi. Hắn muốn cho hai đứa khốn kiếp kia phải sống nửa đời còn lại còn khổ hơn cả đứa con của mình.
Trước tiên Hạ Thiên đưa Vương Tiểu Nha đi dùng cơm, bữa tối rất yên ắng, Hạ Thiên cũng không ăn cơm chùa. Sau khi cơm nước xong thì Vân Thanh kéo Hạ Thiên đi hát karaoke.
Nguyên nhân đi hát karaoke của Vương Tiểu Nha cũng rất đơn giản, trước đó nàng chưa đi hát, vì vậy bây giờ nàng phải thử xem thế nào. Hơn nữa tối qua đã đi chơi một vòng, đên nay phải đi hát karaoke.
Hạ Thiên cũng không có hứng thú gì với trò karaoke này, nguyên nhân rất đơn giản, hắn không biết hát, nhưng Vương Tiểu Nha thì cực kỳ hào hứng, giống như không muốn bỏ qua. Khi không còn biện pháp thì hắn cũng chỉ còn cách đưa Vương Tiểu Nha đến quán karaoke Thịnh Thế của Điền Bân.
Tuy Hạ Thiên đã lâu rồi không đến đây nhưng khi vừa vào cửa đã có người nhiệt tình chạy ra chào hỏi: - Thiên ca.
Một lúc sau Đinh Báo cũng xuất hiện, tuy địa vị của hắn bây giờ đã không còn giống như trước đó, đã phát triển rất mạnh, nhưng phần lớn thời gian hắn vẫn ở đây. Trong suy nghĩ của hắn thì quán karaoke Thịnh Thế vẫn là căn cơ đầu tiên. - Thiên ca.
Đinh Báo chào hỏi Hạ Thiên, khi thấy Vương Tiểu Nha thì không khỏi kinh ngạc: - Đây không phải là Tiểu Nha tiểu thư sao?
Vương Tiểu Nha lập tức mất hứng: - Không được phép gọi tôi là tiểu thư, phải gọi là chị Nha.
Vương Tiểu Nha dừng lại một chút rồi bổ sung: - Đúng vậy phải gọi là chị Nha, cái tên khá hay.
Đinh Báo vội vàng gật đầu: - Vâng, chị Nha.
Đám người trong quán karaoke đều cảm thấy cổ quái, Đinh Báo cũng đã hơn ba mươi nhưng gọi một cô bé như Vương Tiểu Nha là chị, điều này làm cho mọi người cảm thấy quái dị.
Vương Tiểu Nha rất thỏa mãn, nàng phất phất tay rồi tùy tiện nói: - Được rồi, tôi muốn đi hát với Hạ Thiên ca ca, mau sắp xếp phòng tốt nhất. - Điều này... ....
Vẻ mặt Đinh Báo có chút khó khăn: - Chị Nha, trong phòng đã có người. - Ai đó?
Vương Tiểu Nha rất bất mãn: - Phải nói bọn họ nhường phòng cho tôi. - Nhưng... ....
Vẻ mặt Đinh Báo có chút cổ quái.
Vương Tiểu Nha càng thêm mất hứng: - Sao anh lề mề như vậy? Tôi và Hạ Thiên ca ca cần một phòng. - Chị Nha, bây giờ có người đang dùng, là một người bạn của thiên ca.
Đinh Báo phải nói. - Bạn thì tính là gì? Tôi là bạn gái của Hạ Thiên ca ca.
Vương Tiểu Nha không cho là đúng. - À... ....
Đinh Báo chợt ngẩn ngơ, hắn cũng không biết vấn đề này, vì vậy chần chừ một lúc rồi nói: - Chị Nha, người trong phòng là vợ của Thiên ca.