Kiều Phượng Nhi lại một lần nữa hiểu lầm Hạ Thiên, lúc này hắn thật sự không làm chuyện xấu với Kiều Tiểu Kiều. Tất nhiên, dù hắn có muốn làm gì đó với Kiều Tiểu Kiều thì cũng không xem đó là chuyện xấu, phải là chuyện tốt đáng làm.
Hạ Thiên điện thoại cho Mộc Hàm, sau đó đưa điện thoại cho Kiều Tiểu Kiều, để nàng và Mộc Hàm liên lạc với nhau. Mộc Hàm nhanh chóng truyền dữ liệu sang, nhưng dữ liệu khá nặng, cần mất một khoảng thời gian.
Trong khoảng thời gian chờ đợi rất nhàm chán, Hạ Thiên đã một đêm không ngủ bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài. - Chồng, anh cứ đi ngủ trước, đợi đến khi nhận xong tư liệu thì em sẽ gọi anh.
Khi thấy bộ dạng của Hạ Thiên thì Kiều Tiểu Kiều nhanh chóng đề nghị. - Được rồi, vợ, vậy em cứ chờ đi.
Hạ Thiên ngáp một cái: - Đợi đến khi nhận xong, cũng không cần gọi anh, em cứ đưa cho đại ca của mình, để anh ấy xem xét. Nếu phát hiện trong đó có cái tên nào liên quan đến thành phố Giang Hải thì lập tức nói cho anh, anh sẽ đi xử lý. - À, em biết rồi.
Kiều Tiểu Kiều gật đầu nói.
Hạ Thiên đi ra phòng ngủ Kiều Tiểu Kiều, đúng lúc này Kiều Phượng Nhi đã ăn mặc chỉnh tề đi đến. Hạ Thiên nhìn chằm chằm vào bộ ngực của nàng rồi nói thầm một câu: - Sao ngực em lại nhỏ đi, sao vừa rồi "khủng" thế?
Kiều Phượng Nhi đáng thương vừa mới hế tức, bây giờ nghe vậy lại nổi giận suýt ngất.
Hạ Thiên là người khởi xướng thì vẫn làm ra vẻ như chưa có gì phát sinh, hắn điềm nhiên đến phòng ngủ, sau đó lên giường nằm.
Nhưng lần này nằm chưa được ba phút thì đã bị chuông điện thoại đánh thức. - Ai vậy?
Hạ Thiên cầm lấy điện thoại, hắn thấy đó là một dãy số lạ, vì vậy tức giận nói một câu. - Người của Lý gia đã rút tất cả khỏi Giang Hải, tạm thời không còn ai trả thù cậu, cậu có thể yên tâm.
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, đối phương nói xong thì cúp điện thoại.
Hạ Thiên giật mình, đây là giọng điệu của Mị Nhi. - Nể mặt nàng quan tâm mình, lần sau thấy mặt nhất định phải nghiên cứu thân thể.
Hạ Thiên lầm bầm nói, sau đó hắn đổ sập xuống giường ngáy o o.
Lần này cũng không còn ai điện thoại đến làm phiền, Hạ Thiên ngủ một giấc đến ba giờ chiều mới tỉnh táo trở lại.
Tôn Hinh Hinh đã thức dậy rời khỏi giường, Hạ Thiên nằm một mình trên giường cũng không còn ý nghĩa, vì vậy hắn cũng nhanh chóng rời khỏi giường, đi ra ngoài.
Tôn Hinh Hinh đang ngồi trên ghế sa lông trong phòng khách, Liễu Vân Mạn cũng ngồi bên cạnh. Nhóm Kiều Tiểu Kiều tuy không có mặt ở đây, nhưng lúc này trong phòng khách đã có thêm hai người từ bên ngoài đến. Hạ Thiên cũng không xa lạ gì hai người này, vì đây chính là Giang Tiểu Nhu đã hai lần nhảy lầu và đứa con bị bại não.
Hạ Thiên cũng lười đi cầu thang, hắn trực tiếp nhảy xuống, sau đó vừa vặn rơi xuống chính giữa Tôn Hinh Hinh và Liễu Vân Mạn. Hắn đưa tay ôm lấy vòng em của hai nàng, điều này làm cả hai đều hoảng sợ phải la lên: - Á... ....
Cũng may Tôn Hinh Hinh đã sớm quen được Hạ Thiên ôm, cho nên sau khi kinh hãi thì biết ngay là Hạ Thiên. Vì vậy nàng trừng mắt nhìn hắn nói: - Cậu không thể dọa người như vậy được không? - Hạ Thiên, cậu thức dậy rồi à?
Liễu Vân Mạn cũng nhanh chóng có phản ứng.
Liễu Vân Mạn nhìn Giang Tiểu Nhu rồi khẽ nói: - Hạ Thiên, Giang Tiểu Nhu vừa điện thoại cho tôi, chị ấy muốn nhờ cậu chữa bệnh cho con. Tôi nhớ lần trước cậu đã đồng ý, vì vậy mới nói chị ấy đưa con tới, hôm nay cậu rảnh phải không? - À, hôm nay có thời gian, nhưng bây giờ đang đói, trước tiên ăn cái gì đã rồi làm sau.
Hạ Thiên cũng không quan tâm đến vấn đề này, gần đây hắn rất giữ lời, hắn đã nói sẽ chữa bệnh cho con của Giang Tiểu Nhu, tất nhiên sẽ không đổi ý. - Trong nhà bếp có thức ăn, tôi đi lấy cho cậu.
Tôn Hinh Hinh đứng dậy đi về phòng bếp, đồ ăn đều đã chuẩn bị xong, chỉ cần hâm nóng lên là được.
Hạ Thiên nói sẽ giữ lời, sau khi ăn uống no say thì lập tức chữa trị cho Trương Hạo bị bại não. Dù y thuật hiện đại không thể chữa cho Trương Hạo, nhưng đối với hạ thiên thì bại não cũng chẳng là gì, hắn chỉ cần dùng châm pháp trị liệu là được. Thường thì những thầy thuốc châm cứu lên đầu là rất nguy hiểm, nhưng đối với Hạ Thiên thì không có vấn đề.
Nhưng nói thì đơn giản nhưng chính thức muốn làm thật ra cũng khá khó khăn, đầu dù sao cũng có cấu tạo đặc biệt, đầu phát triển không bình thường, tất nhiên sẽ không giống như những bộ vị khác. Muốn dùng châm cứu để kích thích những điểm chưa phát triển trên não thì dù là mức độ mạnh yếu hay vị trí cũng phải cực kỳ chính xác.
Cũng vì như vậy mà Hạ Thiên lần này chữa trị phải tốn một khoảng thời gian gần một giờ, cũng may hắn không phải dùng đến Ngịch Thiên Bát Châm, vì vậy cũng không mất nhiều sức lực. - Được rồi, ba ngày sau sẽ phát triển như những đứa trẻ bình thường, mười ngày sau thì đầu óc sẽ hoàn toàn khôi phục, sau này sẽ không còn vấn đề gì.
Hạ Thiên thu hồi ngân châm, hắn thuận miệng nói một câu với Giang Tiểu Nhu. - Hạ...Hạ thần y, cậu...Cậu nói thật sao?
Giang Tiểu Nhu ngẩn người nhìn Hạ Thiên, trong khoảng thời gian ngắn nàng khó thể tin được. Dù nàng đã từ trong miệng Liễu Vân Mạn mà biết được nhiều tình huống của Hạ Thiên, nhưng những năm qua quá thất vọng, bây giờ nàng khó tin hạnh phúc hàng lâm.
Hạ Thiên tất nhiên không muốn giải thích, người này có tin hay không thì chẳng liên quan đến hắn. - Mẹ!
Đúng lúc này thì một âm thanh không rõ ràng chợt vang lên.
Giang Tiểu Nhu đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó vẻ mặt trở nên vui mừng như điên, nàng nhìn Trương Hạo, giọng điệu có chút run rẩy: - Tiểu Hạo, con gọi mẹ sao? - Mẹ...Mẹ... ....
Âm thanh lại vang lên, so với lần vừa rồi thì rõ ràng hơn, mà Giang Tiểu Nhu cũng thấy Giang Tiểu Nhu mấp máy môi, rõ ràng lần này âm thanh từ miệng hắn vang lên. - Tiểu Hạo, con đã nói, con đã nói được... ....
Giang Tiểu Nhu ôm lấy Trương Hạo, khoảnh khắc này lệ rơi đầy mặt. Đây là lần đầu tiên Trương Hạo gọi Giang Tiểu Nhu là mẹ, tuy nó phát âm còn chưa rõ ràng nhưng nghe vào trong tai Giang Tiểu Nhu lại giống như tiếng trời. - Xoạt!
Khoảnh khắc sau Giang Tiểu Nhu đã ôm Trương Hạo quỳ xuống trước mặt Hạ Thiên: - Hạ thần y, cám ơn anh, tôi nhất định sẽ báo đáp đại ân đại đức của anh. - Sau này chị đừng nhảy lầu dọa vợ tôi là được.
Hạ Thiên lười biếng nói.
Liễu Vân Mạn ở bên cạnh cũng không biết nói gì hơn, Giang Tiểu Nhu cũng không phải muốn nhảy lầu, bây giờ con đã được chữa bệnh, chồng cũng khôi phục, nàng còn nhảy lầu làm gì?
Khi thấy Giang Tiểu Nhu còn quỳ trên mặt đất thì Liễu Vân Mạn dùng giọng dịu dàng nói: - Giang Tiểu Nhu, chị đừng như vậy, mau đứng lên thôi. - Hạ thần y, anh đúng là một người tốt... ....
Giang Tiểu Nhu lại nói. - Này, chị mới là người tốt, tôi không phải.
Hạ Thiên lập tức tức giận, hắn nói: - Nếu lần sau chị còn nói tôi là người tốt, tôi sẽ trở mặt.
Giang Tiểu Nhu không khỏi ngây người, vì sao Hạ thần y này lại không thích được người ta nói là người tốt. - Giang Tiểu Nhu, chị đừng nói nữa, thế này đi, tôi sẽ đưa chị về trước.
Liễu Vân Mạn vội vàng mở miệng nói, nàng cũng không biết vì sao Hạ Thiên lại không muốn người khác nói mình là người tốt, tất nhiên nàng cũng biết hắn không tốt lành gì.
Giang Tiểu Nhu lúc này cũng không biết phải làm sao, Liễu Vân Mạn nghe nói như vậy thì nàng cũng vội vàng gật đầu, nàng trước nay rất tín nhiệm Liễu Vân Mạn.
Liễu Vân Mạn nhanh chóng đưa hai mẹ con Trương Hạo rời khỏi Kiều gia, mà Hạ Thiên cũng nhận được một cuộc điện thoại.
Vẫn là một dãy số lạ, nhưng lúc này Hạ Thiên không có gì làm, vì vậy hắn nhận điện thoại: - Này, là ai vậy? - Có phải anh là Hạ Thiên không?
Đầu bên kia vang lên một âm thanh trong trẻo. Nguồn: http://Trà Truyện - Anh là Hạ Thiên, em là ai?
Hạ Thiên không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, giọng nói này rất êm tai nhưng trước nay hắn chưa từng được nghe qua, đây rõ ràng không phải giọng nói của vợ hắn, rốt cuộc là ai? - Em là Vương Tiểu Nha!
Giọng trong trẻo của cô gái lại vang lên.
Hạ Thiên vẫn rất mơ hồ: - Vương Tiểu Nha sao? Là Vương Tiểu Nha nào? - Em là Vương Tiểu Nha.
Cô gái trả lời.
Hạ Thiên có chút buồn bực: - Anh biết em là Vương Tiểu Nha, nhưng cũng không biết em là ai? - Sao anh ngốc vậy, đã nói em là Vương Tiểu Nha.
Cô gái kia có chút mất hứng. - Em mới ngốc, anh khogn biết em.
Hạ Thiên có chút tức giận, đúng là buồn cười, mình thông minh như rồng, sao có người dám nói hắn ngốc?
Tôn Hinh Hinh ở bên cạnh đã không nhịn được: - Hạ Thiên, Vương Tiểu Nha điện thoại cho cậu sao? Vương Tiểu Nha nào? Không phải người dẫn chương trình Vương Tiểu Nha đấy chứ/
Hạ Thiên có chút buồn bực: - Vương Tiểu Nha rất nổi danh sao? - Đúng vậy, nổi tiếng, xinh xắn.
Tôn Hinh Hinh gật đầu nói.
Hạ Thiên đang định nói thì bên kia đã vang lên giọng nói của cô gái Vương Tiểu Nha, giọng nói có chút bất mãn: - Này, em không phải là Vương Tiểu Nha kia, Vương Tiểu Nha kia là bà lão, em là thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp siêu cấp, Vương Tiểu Nha kia đã bốn mươi hai tuổi, em mới mười hai tuổi, hơn nữa em còn xinh hơn Vương Tiểu Nha kia.
Hạ Thiên rất chóng mặt, hắn nhịn không được phải hỏi: - Vậy em là Vương Tiểu Nha nào? - Ngốc quá, em là em gái của Vương Kiệt!
Cô gái thở phì phò nói.
"Em gái của Vương Kiệt?"
Hạ Thiên cuối cùng cũng kịp phản ứng: - À, thì ra em là em gái lớn lên đẹp như Triệu Vũ Cơ của Vương Kiệt sao? - Không phải là em gái xinh đẹp, phải là em gái xinh đẹp siêu cấp.
Cô gái cải chính: - Còn nữa, không phải em giống Triệu Vũ Cơ, mà là Triệu Vũ Cơ giống em. - Cũng chẳng khác gì nhau.
Hạ Thiên không muốn tranh chấp với cô gái, hắn thuận miệng hỏi: - Này, em điện thoại cho anh làm gì?