Hạ Thiên lấy điện thoại ra, là một dãy số lạ, hắn tưởng là Triệu Thanh Thanh, vì vậy không nghe máy.
Một lát sau điện thoại lại vang lên, Hạ Thiên càng nhận định đây là Triệu Thanh Thanh, vì vậy cũng không nghe máy.
Vài phút sau. - Ủa, đại ca, đây không phải là người đẹp bác sĩ sao?
Vương Kiệt đột nhiên nhảy dựng lên có chút khoa trương. - Đâu, đâu?
Hạ Thiên chợt sững sờ, hắn vội vàng hỏi. - Cửa trường học, đang đi về phía bên này... ....
Vương Kiệt chỉ chỉ, hắn còn chưa kịp nói hết lời đã không còn nhìn thấy Hạ Thiên. Hắn đảo mắt nhìn lại, lúc này Hạ Thiên đã đến trước mặt Liễu Vân Mạn. - Bác sĩ tỷ tỷ, chị đến tìm tôi sao?
Hạ Thiên phóng như bay đến trước mặt Liễu Vân Mạn.
Liễu Vân Mạn lúc này không mặc bộ đồng phục bác sĩ, nhưng toàn thân vẫn trắng toát, mặc một chiếc áo liền quần, nhìn qua giống như đóa hoa thuần khiết màu trắng, càng nhìn càng có khí chất thoát tục. - Hạ Thiên, cuối cùng tôi cũng tìm được cậu, sao cậu không nhận điện thoại?
Khi nhìn thấy Hạ Thiên thì vẻ mặt Liễu Vân Mạn có chút vui mừng. - Bác sĩ tỷ tỷ, vừa rồi là chị gọi đến sao?
Hạ Thiên ngẩn người, sau đó hắn cười hì hì: - Trời rất nắng, chúng ta vào trong tiệm hoa nói chuyện. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Trà Truyện chấm cơm.
Hạ Thiên cũng không quan tâm đối phương có đồng ý hay không, hắn trực tiếp kéo tay Liễu Vân Mạn định chạy đi.
Liễu Vân Mạn đột nhiên bị Hạ Thiên giữ chặt tay, nàng vùng vẫy theo vô thức nhưng khó thể thoát ra, vì vậy mà gương mặt xinh đẹp không khỏi đỏ hồng, đồng thời cũng có chút dở khóc dở cười, mình và hắn thân quen như vậy sao? - Xin hỏi, anh có phả là Hạ thần y không?
Sau lưng Liễu Vân Mạn chợt vang lên một âm thanh.
Hạ Thiên lúc này mới phát hiện sau lưng Liễu Vân Mạn có hai người, một lão bà gầy tong teo, đầu trắng tinh, bộ dạng sáu bảy mươi tuổi nhưng tinh thần rất tốt. Bên cạnh bà lão là một người phụ nữ trung niên hơn bốn mươi, nàng đang dùng dù che cho bà lão, tránh ánh nắng gay gắt của mặt trời.
Bà lão đang nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên, cặp mắt đặc biệt sáng, không giống như một bà già sáu bảy mươi. Hạ Thiên cũng đoán ra người lên tiếng vừa rồi là bà lão này.
Nhưng, cái gì mà Hạ thần y?
Lần đầu tiên Hạ Thiên nghe được người ta xưng hô như vậy, hắn cảm thấy có chút kỳ quái, cũng có chút hưởng thụ. - Không sai, tôi họ Hạ!
Hạ Thiên suy nghĩ một chút, cuối cùng hắn cũng gật đầu: - Tôi là thần y. - Đại sư phụ của tôi có nói, làm người nên khiêm tốn, nhưng nếu quá khiêm tốn sẽ bị sét đánh, vì vậy tôi là thần y, sẽ có gan thừa nhận. - Ninh Tố Nga xin ra mắt Hạ thần y!
Bà lão cúi người với Hạ Thiên. - Này, lão nhân gia, đừng khách khí, nếu không chúng ta vào tiệm hoa ngồi nói chuyện được không?
Hạ Thiên không ngờ bà lão lại cho mình lễ lớn như vậy, hắn cảm thấy có chút mất tự nhiên. - Được, cứ theo lời Hạ thần y.
Trên mặt bà lão Ninh Tố Nga chợt lộ ra nụ cười.
Hạ Thiên đưa ba người vào trong cửa hàng hoa, hắn mời mọi người ngồi xuống, sau đó rót nước cho mọi người rất ân cần. Vì Liễu Vân Mạn vừa rồi có nói đây là bà nội mình, mà người phụ nữ trung niên kia chính là mẹ của nàng, nếu Hạ Thiên muốn biến bác sĩ tỷ tỷ trở thành vợ mình thì không thể đắc tội với hai người này. - Đại ca, anh thật trâu bò, người đẹp bác sĩ tự tìm đến tận cửa.
Vương Kiệt lén dựng thẳng ngón cái với Hạ Thiên. - Hạ thần y, không lừa anh, tôi cũng có nghiên cứu y học cổ truyền, cũng có một vấn đề rất phức tạp mà nhiều năm rồi chưa từng giải đáp, không biết Hạ thần y có thể giải đáp được không?
Liễu Vân Mạn cảm thấy đau đầu, cũng không phải vì nguyên nhân xuất huyết não mà vì Hạ Thiên, người này cũng dám gọi là bà nội sao?
Vương Kiệt lại khiếp sợ bản lĩnh tán gái của Hạ Thiên, mới có một lúc mà đã gặp mặt họ nhà gái rồi sao?
Bà lão Ninh Tố Nga thấy Hạ Thiên gọi như vậy thì dùng ánh mắt có chút thâm ý nhìn cháu gái bảo bối của mình, sau đó bà lại nhìn về phía Hạ Thiên rồi chậm rãi nói: - Tôi có nghe qua một câu, nhất châm sinh, nhị châm tử, nhưng cũng biết nội dung chưa đầy đủ, tôi lại nhớ không rõ, không biết Hạ thần y có thể nói rõ ràng được không?
Hạ Thiên lập tức hiểu lời, hắn cười với Ninh Tố Nga rồi nói: - Thì ra bà nội đang khảo nghiệm cháu.
Ninh Tố Nga chỉ cười nhạt một tiếng nhưng không lên tiếng, rõ ràng đang chờ đáp án của Hạ Thiên.
Ninh Tố Nga đột nhiên đứng lên, bà dùng giọng kích động nói: - Ngịch Thiên Bát Châm, cậu thật sự biết Ngịch Thiên Bát Châm sao?
Khi thấy ánh mắt sáng quắc của bà lão Ninh Tố Nga thì Hạ Thiên có chút ngượng ngùng: - Thật ra cháu chỉ biết có hai châm. - Hai châm, hai châm cũng quá đủ rồi.
Trong mắt bà lão Ninh Tố Nga chợt chảy ra hai giọt lệ trong: - Liễu gia chúng ta cuối cùng cũng được cứu.
Ninh Tố Nga lại cúi đầu thật sâu với Hạ Thiên: - Hạ thần y, khẩn cầu cậu ra tay cứu giúp nhân mạnh của nhà họ Liễu chúng tôi, Liễu gia chúng tôi sẽ trung thành tương báo.
Hạ Thiên nghe thấy như vậy mà thiếu chút nữa đã lệ nóng đầy mặt, đúng là không dễ dàng gì, cuối cùng cũng có người tình nguyện để hắn chữa trị. - Bà nội, bà yên tâm, cháu nhất định sẽ chữa hết bệnh cho mọi người trong nhà.
Hạ Thiên vội vàng gật đầu: - Về phần cái gì là trung thành tương báo thì không cần thiết, chỉ cần để Bác sĩ tỷ tỷ làm vợ cháu là được.
Ninh Tố Nga lúc đầu có hơi ngây người, sau đó lại cười ha hả nói: - Tốt, tốt, cậu nói như vậy thì tôi cũng càng tin tưởng cậu có lòng muốn giúp Liễu gia.
Liễu Vân Mạn thì đỏ bừng mặt, có người trực tiếp như vậy sao? - Hạ thần y, bà lão tôi xin được về trước, chuyện còn lại sẽ để Vân Man thương lượng với cậu.
Tâm tình bà lão Ninh Tố Nga rất tốt, bà còn tùy tiện nói một câu vui đùa: - Có lẽ tôi cũng không nên gọi cậu là Hạ thần y nữa, Vân Mạn, Quá Trận Tử, cháu thật sự còn xem bà là bà nội đấy chứ? - Bà nội, bà có gì cần phân phó?
Liễu Vân Mạn có chút xấu hổ. - Được rồi, không nói gì nữa, chúng tôi đi trước, cháu chậm rãi trò chuyện với Hạ thần y.
Bà lão Ninh Tố Nga cười ha hả rồi xoay người rời khỏi cửa hàng hoa Hinh Hinh.
Bầu không khí ở cửa hàng hoa chợt yên tĩnh rất nhiều nhưng lại có chút quỷ dị, vẻ mặt Phương Hiểu Như và Vương Kiệt lại rất cổ quái, đoạn đối thoại vừa rồi của Hạ Thiên và bà lão kia làm hai người bọn họ có chút chóng mặt. - À, Hạ Thiên, đã đến trưa, không bằng, chúng ta cùng đi dùng cơm nhé?
Người đánh tan bầu không khí xấu hổ chính là Liễu Vân Mạn, nàng có một số việc cần thảo luận với Hạ Thiên nhưng không hy vọng người ngoài nghe được. - Tốt!
Hạ Thiên tất nhiên sẽ đồng ý. - Cậu thích ăn cơm Trung Quốc hay cơm Tây? Tôi biết ở gần đây có một quán cơm tây rất ngon.
Liễu Vân Mạn dò hỏi. - Tôi thì tùy tiện.
Đối với Hạ Thiên thì không có gì quan trọng, chỉ cần cùng ăn một chỗ là được. - Chúng ta đi thôi.
Liễu Vân Mạn quyết định đi dùng cơm tây, vì cơm tây thường yên tĩnh, thích hợp bàn luận sự việc.
Vương Kiệt nhìn Hạ Thiên và Liễu Vân Mạn rời khỏi cửa hàng hoa, hắn nói với vẻ mặt hâm mộ: - Phương Hiểu Như, nếu không chúng ta cũng đến nhà hàng tây kiếm chút không gian lãng mạn?
Phương Hiểu Như trừng mắt nhìn Vương Kiệt: - Anh có bị bệnh không? - Khụ khụ, nói chơi thôi.
Vương Kiệt có chút xấu hổ.
Phương Hiểu Như cầm lấy điện thoại: - Alo, tiệm thức ăn nhanh phải không... ....
Vương Kiệt không khỏi cảm thán, đại ca kiêu ngạo không giống với tiểu đệ, đại ca thì mang người đẹp tuyệt sắc đến nhà hàng tây dùng cơm, tiểu đệ như Vương Kiệt phải ở lại ăn thức ăn nhanh với một Phương Hiểu Như không tính là người đẹp.
Rời khỏi cổng đại học Giang Hải rồi đi theo hướng bắc bốn trăm mét sẽ có một nhà hàng tây, nhà hàng lúc này khá quạnh quẽ, Liễu Vân Mạn và Hạ Thiên tìm đến một góc hẻo lảnh rồi ngồi xuống. - Hai vị muốn dùng gì?
Nhân viên xinh đẹp của nhà hàng lập tức tiến lên phụ vụ. - Cho tôi một phần bò nướng.
Liễu Vân Mạn nó xong thì quay sang nhìn Hạ Thiên: - Cậu muốn ăn gì? - À, cũng giống như chị.
Hạ Thiên cầm lấy menu mà cảm thấy chóng mặt. - Tốt lắm, hai phần bò nướng, một suất chín bảy phần, mà cậu thích nướng thế nào?
Liễu Vân Mạn đang trưng cầu ý kiến của Hạ Thiên. - Này, bác sĩ tỷ tỷ, chín bảy phần chẳng phải là chưa chín sao?
Hạ Thiên khẽ hỏi: - Không phải chưa nấu chín à?
Liễu Vân Mạn không nói gì, thì ra Hạ Thiên chưa từng dùng cơm tây. - Một phần nấu chín hoàn toàn.
Liễu Vân Mạn không giải thích với Hạ Thiên. - Vâng, hai vị chờ một lát.
Nhân viên phục vụ lấy lại menu rồi xoay người bỏ đi. - Bác sĩ tỷ tỷ... ....
Hạ Thiên lại muốn nói chuyện. - Này, Hạ Thiên, đừng gọi tôi như vậy, nghe rất lạ, cậu gọi tôi một tiếng chị là được, hoặc kêu là chị Vân Mạn!
Liễu Vân Mạn cũng không thích ứng với cách gọi của Hạ Thiên, cái gì mà là bác sĩ tỷ tỷ, trên đời này có rất nhiều bác sĩ, nếu bên cạnh nàng có vài vị bác sĩ thì biết hắn đang gọi ai? - Được, chị Vân Mạn!
Hạ Thiên thuận miệng sửa đổi cách xưng hô. - Hạ Thiên, năm nay cậu bao nhiêu tuổi rồi?
Liễu Vân Mạn bắt đầu câu hỏi, nàng muốn biết rõ về Hạ Thiên, bây giờ bắt đầu hành động. - Mười chín tuổi. - Nhà cậu ở đâu? - Trên núi! - Trên núi, có chỗ này sao? - À, đó là một ngọn núi cao.
Cuối cùng Liễu Vân Mạn cũng hiểu, thì ra không phải một địa phương gọi là trên núi, đó là một ngọn núi. - Tên núi là gì?
Liễu Vân Mạn cũng không từ bỏ ý định. - Chị Vân Mạn, đây là bí mật, khi nào chị thành vợ tôi thì mới được biết.
Hạ Thiên cười hì hì nói. - Nếu cậu có thể chữa hết bệnh cho người nhà tôi, tôi sẽ là người của cậu.
Liễu Vân Mạn nhìn Hạ Thiên, giọng nói rất khẽ, vẻ mặt rất chăm chú. - Chị Vân Mạn, chị nói thật đấy chứ?
Hạ Thiên có chút hưng phấn. - Tôi nói sẽ giữ lời.
Liễu Vân Mạn khẽ gật đầu: - Nếu cậu không tin, tôi có thể kí một hiệp nghị với cậu. - Chị Vân Mạn, tôi tin chị.
Hạ Thiên dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Liễu Vân Mạn.
Liễu Vân Mạn bị Hạ Thiên nhìn mà cảm thấy mất tự nhiên, thậm chí còn sinh ra cảm giác bị người ta lột trần. Dù nàng đã có suy tính trao thân cho người ta nhưng gương mặt vẫn nóng lên: - Hạ Thiên, tôi...Tôi đi toilet cái đã.
Liễu Vân Mạn vội vàng đứng lên rồi nhanh chóng đi vào toilet.
Hạ Thiên chán nản chờ Liễu Vân Mạn đi toilet, đúng lúc này có một cặp nam nữ tiến vào, đó chính là Tô Tử Cường và Trương Lỵ.