Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 191: Lôi gia quá ngu ngốc


- Ông đây đã cưa rất nhiều gái, cũng chưa biết mặt mũi con gái Diêm Vương là thế nào, không bằng cô cho tôi cơ hội cũng được.

Lôi Quân cười ha hả:

- Đến đây đi, tốt nhất là cô bắn chết tôi, nếu không thì đảm bảo tối nay sẽ lên giường với tôi.

- Vô sỉ.

Gương mặt Lãnh Băng Băng được bao phủ trong tầng sương mỏng:

- Loại người như anh cũng xứng đáng với danh phận quân nhân sao?

- Thế nào? Không dám nổ súng sao?

Lôi Quân cười ha hả nói:

- Cô đúng là làm tôi thất vọng.

- Tôi cảnh cáo anh lần cuối, buông súng xuống.

Lãnh Băng Băng đã đưa tay vào cò súng, bắt đầu bóp cò.

- Lãnh Băng Băng, cô biết tôi là ai không? Cô đã nghĩ đến hậu quả khi nổ súng chưa? Tôi đám cam đoan, nếu cô dám nổ sung thì nửa đời sau sống không bằng chết.

Lôi Quân thu hồi nụ cười, hắn lạnh lùng nói.

- Tôi mặc kệ anh là ai, nếu không hạ súng thì đêm nay sẽ là người chết.

Lãnh Băng Băng hừ một tiếng:

- Còn nửa đời sau của tôi thế nào thì cũng không cần một người chết quan tâm.

- Rất tốt, Lôi Quân tôi trước nay chưa từng bị phụ nữ uy hiếp, bây giờ tôi cũng muốn xem, cô có dám ra tay cho tôi thành người chết hay không.

Lôi Quân nhìn chằm chằm vào Lãnh Băng Băng:

- Tôi nhắc lại một lần nữa, tốt nhất cô bắn chết tôi, nếu không đêm nay phải là nữ nhân của tôi.

- Đùng.

Tiếng súng vang lên, đám người trong phòng chợt ngây dại, kể cả đám cảnh sát và bộ đội đều không ngờ Lãnh Băng Băng thật sự nổ súng.

Lãnh Băng Băng nổ súng vào vai phải của Lôi Quân, máu tươi tuôn ra xối xả, súng trên tay Lôi Quân cũng rơi xuống đất. Khoảnh khắc khi tiếng súng vang lên thì Lãnh Băng Băng cũng phóng về phía Lôi Quân, nàng dùng tay xiết lấy vai trái của đối phương, tay còn lại nắm chặt súng chống lên sau gáy đối phương.

- Tất cả buông súng.

Lãnh Băng Băng lại quát lên.

- Được, Lãnh Băng Băng, cô rất tốt, tôi thích những người thế này, cô để tôi phải chảy máu, tôi cũng sẽ làm cô chảy máu, nhưng chảy máu trên giường.

Ánh mắt Lôi Quân có chút điên cuồng, trước nay hắn chưa từng bị bắn bị thương, không ngờ hôm nay lại bị một nữ cảnh sát ra tay, đúng là sỉ nhục lớn.

- Lãnh Băng Băng, tôi đảm bảo, nửa đời sau của cô sẽ rất thảm.

Lôi Đình vừa mới nhận được tự do cũng dùng ánh mắt nham hiểm nhìn Lãnh Băng Băng, sau đó nói ra một lời uy hiếp.

"Mẹ kiếp, sao đám Lôi gia này nhiều thằng ngu như vậy?"

Đám cảnh sát thầm mắng chửi, Lôi Quân tỏ ra quá kiêu ngạo, nhưng rõ ràng hắn không biết về người đẹp băng giá, nếu hắn không kiêu ngạo, không nói lời đùa giỡn thì nàng sẽ chẳng nổ súng. Nhưng người này liên tục dùng lời nói đùa giỡn người đẹp băng giá, như vậy rõ ràng ép nàng nổ súng.

Lôi Quân đã như vậy mà Lôi Đình cũng là như thế, bây giờ còn uy hiếp người đẹp băng giá, nếu nàng sợ hãi thì chẳng còn là người đẹp băng giá.

Mà đám lính bên kia cũng bắt đầu do dự, trước đó bọn họ tin Lãnh Băng Băng sẽ không dám nổ súng, nhưng bây giờ bọn họ không thể không tin. Nếu Lôi Quân thật sự mất mạng ở đây, dù sau này Lãnh Băng Băng bị trừng phạt thì bọn họ cũng khó thể thoát tội.

- Tôi khuyên các anh một câu, tốt nhất là buông súng, nếu không đội trưởng của các anh sẽ chết.

Hoàng An Bình mở miệng nói.

- Không được buông súng, tiến lên bắt người, để xem cô ta có dám bắn nát đầu tôi không.

Lôi Quân quát lên nghiêm nghị.

- Hoàng An Bình, đi đến tước súng của bọn họ, để xem ai dám phản kháng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Trà Truyện chấm cơm.

Lãnh Băng Băng quát lớn.

- Vâng, đội trưởng!

Hoàng An Bình đã sớm không nhịn được, đám bộ đội này tưởng mình giỏi lắm sao? Dám cầm súng xông vào cục cảnh sát, còn cướp phạm nhân, dù náo loạn thế nào thì đám người này cũng đuối lý.

Hoàng An Bình đi về phía một tên lính gần nhất, người này chợt trừng mắt với Hoàng An Bình, sau đó mũi súng chĩa vào người Hoàng An Bình.

- Đùng!

Tiếng súng lại vang lên, người nổ súng vẫn là Lãnh Băng Băng.

Lôi Quân không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn, lúc này hắn trúng đạn ở tay trái, trước đó vai phải đã trúng đạn, bây giờ xem như hai tay đã bị phế.

- Tốt nhất không cần phải để tôi có cớ nổ súng.

Lãnh Băng Băng nói bằng giọng lạnh lùng:

- Hoàng An Bình, ra tay.

Khẩu súng chĩa vào Hoàng An Bình đã hạ xuống, nhưng tên kia vẫn không chịu giao súng cho Hoàng An Bình, hắn ném súng xuống đất:

- Không cần đến tước súng, chúng tôi tự buông.

Có người bắt đầu thì những người khác cũng làm theo, chưa đến một lát sau thì tất cả đám lính đều ném súng xuống đất.

- Bắt bọn họ cho tôi.

Lãnh Băng Băng lại ra lệnh, lần này tất cả cảnh sát hình sự có mặt đều phản ứng, ai cũng rút súng chĩa vào đối phương, sau đó còng tay tất cả.

- Lãnh Băng Băng, chúng tôi không đến lượt cô bắt.

Vì mất nhiều máu nên vẻ mặt Lôi Quân đã có hơi trắng bệch, nhưng bộ dạng hắn vẫn rất kiêu ngạo.

Lãnh Băng Băng thu súng, nàng chậm rãi đi đến trước mặt Lôi Quân, ngay sau đó nàng nhấc chân đá lên phần hông của đối phương.

- Á... ....

Lôi Quân đột nhiên bị tấn công, cuối cùng cũng phát ra một tiếng rên thảm thiết.

Dù đám người Hoàng An Bình đã sớm biết tính cách của Lãnh Băng Băng nhưng bây giờ cũng không khỏi bội phục, người phụ nữ này quá mạnh mẽ.

- Lý Bình, cậu đưa theo hai người đưa Lôi Quân đi bệnh viện, những người khác thì giữ lại, tôi sẽ liên lạc với quân đội, sau đó sẽ chuyển cho bọn họ xử lý.

Hoàng Hải Đào cuối cùng cũng mở miệng, sau khi Lãnh Băng Băng xuất hiện thì lão vẫn không nói lời nào, mà bây giờ lão chợt sinh ra cảm giác hãnh diện.

Tất nhiên Hoàng Hải Đào không cho rằng sự việc lần này sẽ được xử lý dễ dàng, bây giờ Lãnh Băng Băng náo loạn, như vậy sẽ có lợi. Nếu sự việc không quá náo loạn thì cục cảnh sát chỉ phải ngậm bồ hòn làm ngọt, nếu sự việc phát triển quá mức thì xử lý cũng hơi khó.

- Lãnh Băng Băng, con bà nó, nếu tôi không kéo cô lên giường, tôi không phải họ Lôi...Á... ....

Lôi Quân còn đang lớn tiếng, Lãnh Băng Băng đã tung một đá vào phần hông của hắn, lại một tiếng kêu thảm thiết vang lên.

- Đúng là ngu ngốc.

Hoàng An Bình nhịn không được phải mắng một câu, hắn đã gặp nhiều thằng ngu nhưng chưa từng thấy kẻ nào như Lôi Quân, dù hậu trường có cứng thì cũng không nên mở miệng để nhận thiệt thòi mới đúng chứ?

- Giải tán!

Hoàng Hải Đào phất tay:

- Tôi phải báo cáo lên trên.

Hoàng Hải Đào đi ra ngoài, lão chuẩn bị đi về phòng làm việc của mình, nhưng khi đến cửa thì lão chợt khựng lại:

- Băng Băng, việc này có liên quan đến Hạ Thiên, cháu điện thoại cho cậu ấy đến phối hợp điều tra.

Hoàng Hải Đào nói xong những lời này thì trực tiếp đi ra, tất nhiên lão cũng không muốn kéo Hạ Thiên đến để điều tra, nhưng bây giờ sự việc náo loạn quá mức, Hoàng Hải Đào sợ Lãnh Băng Băng sẽ gặp phải phiền toái, tốt nhất phải kéo Hạ Thiên đến giúp.

Nhưng Lãnh Băng Băng nghe nói như vậy thì chợt phẫn nộ, lưu manh chết tiệt kia lại gây chuyện sao? Vì sao mỗi lần đều phải do nàng đứng ra giải quyết?

Lãnh Băng Băng vừa tức tối vừa bấm số điện thoại của Hạ Thiên, sau đó nàng rống lên:

- Lập tức chết đến cục cảnh sát.

... ....

Hạ Thiên đang chuẩn bị cùng Tôn Hinh Hinh về nhà thì nhận được điện thoại của Lãnh Băng Băng, vì vậy hắn không khỏi cảm thấy có chút buồn bực. Hắn cảm thấy cảnh sát tỷ tỷ ép người quá đáng, muốn hắn đến cục cảnh sát cũng không sao, muốn hắn chết cũng không là vấn đề gì lớn, nhưng đã chết thì sao có thể đến cục cảnh sát?

Hạ Thiên nghĩ đến đây thì cảm thấy trước tiên cứ đến cục cảnh sát rồi nói sau. Còn vấn đề phải chết, đợi đến khi gặp cảnh sát tỷ tỷ rồi thảo luận sau, hắn tin cảnh sát tỷ tỷ không nở để hắn phải chết.

Khi Hạ Thiên đến thì cảm thấy cục cảnh sát rất rối loạn, người nào cũng vội vàng, bộ dạng căng thẳng. Thật ra điều này cũng rất bình thường, vừa rồi nơi đây vừa xảy ra tình cảnh quân đội và cảnh sát đối kháng với nhau, hơn nữa hai bên đều dùng súng, còn đánh người bị thương, xảy ra chuyện lớn như vậy mọi người không căng thẳng sao được?

Hạ Thiên trước nay thường đến đội cảnh sát hình sự số sáu, hôm nay phát hiện bầu không khí nơi đây rất quỷ dị, đám cảnh sát hình sự hoặc đứng hoặc ngồi, vẻ mặt có chút tức giận, lại giống như không làm gì được.

- Cảnh sát tỷ tỷ.

Hạ Thiên mở miệng.

Mọi người cùng xoay người, rõ ràng đến lúc này mới ý thức đến sự xuất hiện của Hạ Thiên.

- Hạ Thiên, cậu đến đây.

Hoàng An Bình vội vàng tiến lên:

- Người đẹp băng giá có chút phiền toái.

- Tên ngu ngốc nào không muốn sống sao? Dám gây phiền toái cho cảnh sát tỷ tỷ, tôi phải đánh hắn.

Hạ Thiên ra vẻ rất bất mãn.

Hoàng An Bình hạ thấp âm thanh:

- Hạ Thiên, nói nhỏ thôi, đây là người của quân đội, rất khó đối phó.

- Không phải là đám quân đội vô tích sự sao? Có cái quái gì hơn người? Chúng nó dám gây phiền phức cho cảnh sát tỷ tỷ, tôi phải đánh.

Hạ Thiên không cho là đúng.

- Ai to mồm vậy?

Một tiếng hừ lạnh truyền đến, phòng làm việc của Lãnh Băng Băng mở ra, một người đàn ông hơn ba mươi bước ra, sau lưng hắn là Lãnh Băng Băng, sau Lãnh Băng Băng là một người phụ nữ còn rất trẻ, sau cùng là Hoàng Hải Đào.

- Cảnh sát tỷ tỷ, chị ở đây sao?

Hạ Thiên nói với vẻ mặt vui mừng:

- Chị điện thoại cho tôi làm gì vậy?

Hạ Thiên vừa nói vừa đi về phía Lãnh Băng Băng, nhưng khi còn chưa đến trước mặt Lãnh Băng Băng thì đã nghe được một tiếng quát lạnh:

- Đứng lại.

Hạ Thiên dừng lại, hắn nhìn về phía người đàn ông hơn ba mươi, gương mặt mất vui:

- Anh gào thét gì vậy? Không biết giọng nói rất khó nghe sao? Như loa phóng thanh vậy.

- Tôi là Tề Phong cục an ninh quốc gia, Lãnh Băng Băng tình nghi nguy hại đến an ninh quốc gia, chúng tôi phải đưa cô ấy đi điều tra, nếu anh ngăn cản thì cũng sẽ bị đưa đi.

Tề Phong dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên, giọng nói rất lạnh lùng.

- À, là người của cục an ninh quốc gia sao? Bộ dạng cũng không ra hồn, không bằng một góc của tôi.

Hạ Thiên dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Tề Phong:

- Hèn gì Tam sư phụ nói người của cục an ninh quốc gia toàn là dạng chó hình người.

Đám cảnh sát không dám nói gì, Hạ Thiên người này không phải tự kỷ bình thường, tuy rất lợi hại nhưng cũng thật sự không quá đẹp trai.

- Cơm có thể ăn bậy nhưng không được nói bậy, họa từ trong miệng mà ra, chẳng lẽ cậu không biết sao?

Tề Phong lạnh lùng nói:

- Tôi cảnh cáo cậu lần cuối cùng, mở đường, nếu không tôi sẽ đưa cậu theo Lãnh Băng Băng.

- À, tôi cũng cảnh cáo anh, tự đi ra, đừng làm phiền cảnh sát tỷ tỷ, nếu không tôi sẽ đánh văng ra ngoài.

Hạ Thiên chỉ vào cánh cửa sổ bên cạnh.

- Đúng là không biết sống chết.

Tề Phong gầm lên, ngay sau đó hắn phóng về phía Hạ Thiên, bàn tay chụp tới.