- Thiên ca vạn tuế, thiên ca vô địch. - Thiên ca đúng là trâu bò, đánh chết đám cháu nội. - Một đám ngu ngốc, bây giờ biết sự lợi hại của thiên ca chúng tao chưa?
... ....
Tên mập, Đinh Báo, Hắc Tam và đám tiểu đệ bò lên khỏi mặt đất, tuy vừa rồi mới bị đánh một trận nhưng lúc này không tên nào cảm thấy đau đớn mà cuồng nhiệt hô hào. Trước kia bọn họ cảm thấy thiên ca lợi hại, bây giờ càng khẳng định thiên ca cực kỳ hùng mạnh. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - http://Trà Truyện
Vẻ mặt Lôi Đình chợt trở nên trắng bệch, hắn nghe thấy những lời tung hô Hạ Thiên của đám tiểu đệ mà tâm tình trở nên cực kỳ trầm trọng. Hắn phát hiện trước đó mình coi Hạ Thiên là đối thủ khủng bố, nhưng rõ ràng vẫn đánh giá quá thấp đối thủ.
Trước kia Lôi Đình cảm thấy chính mình rất mạnh, mà Hạ Thiên dù mạnh cũng chẳng thể nào bằng, nhưng hắn không muốn lưỡng bại câu thương cùng một nhân vật ngang hàng, vì vậy mới nghĩ ra trò thương lượng. Nhưng Hạ Thiên không muốn thương lượng, vì vậy Lôi Đình chính thức bị chọc giận, hắn lập tức ra tay.
Nhưng bây giờ Lôi Đình mới hiểu, sự hùng mạnh của Hạ Thiên đã hoàn toàn vượt qua sức tưởng tượng của hắn.
Trước kia những đối thủ mạnh luôn kích thích ý chí chiến đấu của Lôi Đình, nhưng lúc này hắn phát hiện đối thủ quá mạnh cũng làm chính mình mất đi ý chí chiến đấu. Vì hắn biết rõ thực lực của đám anh em bên mình, dù bọn họ có chênh lệch với hắn nhưng cũng không quá rõ ràng, mà bây giờ mọi người ngã xuống trong nháy mắt, đáng sợ là hắn cũng không thấy được động tác của Hạ Thiên, quá nhanh, chỉ có thể dùng tốc độ sấm sét để miêu tả. - Này, bị dọa rồi à? Đáng tiếc là anh có choáng váng cũng vô dụng, dù anh có như vậy tôi cũng không đồng tình, càng không bỏ qua.
Hạ Thiên thấy Lôi Đình không nói lời nào thì bắt đầu bất mãn: - Này, trước nay những kẻ uy hiếp tôi chưa từng có kết quả tốt, vì vậy anh cũng sẽ rất thảm.
Hạ Thiên dừng lại một chút rồi bổ sung thêm một câu: - Tất nhiên rồi, anh yên tâm, anh sẽ không thảm hơn Lôi Vũ. - Cậu muốn thế nào?
Lôi Đình cuối cùng cũng mở miệng. - Không tốt cho lắm.
Hạ Thiên hời hợt nói một câu: - Chỉ là đánh anh mà thôi.
Khi giọng nói vang lên thì người đã đến, Hạ Thiên dùng tốc độ quỷ dị phóng về phía Lôi Đình, tay phải hắn vung ra như chớp, chụp thẳng vào ngực Lôi Đình.
Nhiều năm luyện võ đã làm Lôi Đình có cảm giác nguy hiểm đến gần, hắn hầu như nhanh chóng lui lại phía sau, nhưng nguy hiểm lại theo sát bên người như hình với bóng. Bàn tay Hạ Thiên vẫn nhanh chóng tiếp cận ngực Lôi Đình, điều này làm Lôi Đình liên tục né tránh, nhưng hắn phát hiện dù trốn tránh thế nào thì Hạ Thiên vẫn ở ngay trước mặt, giống như hắn chưa từng di chuyển và đối phương đang dần ép tới. Lôi Đình nhận ra mình khó thể trốn thoát đòn tấn công đầu tiên của đối phương.
Một giây sau Lôi Đình cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, hắn bị Hạ Thiên xách lên, sau đó Hạ Thiên vung tay, Lôi Đình bay ra ngoài.
Nhưng lúc này Hạ Thiên không muốn Lôi Đình biểu diễn kỹ thuật người bay, vì hắn trực tiếp ném đối phương lên cao, sau đó rơi ngay xuống. - Thiên ca chú ý.
Có người không nhịn được phải nhắc nhở một câu, vì Lôi Đình đang rơi xuống trên đầu Hạ Thiên, nếu cứ tiếp tục thì sẽ nện lên người Hạ Thiên
Nhưng ngay sau đó đã có kể mở miệng: - Gào thét làm gì? Chẳng lẽ thiên ca không biết sao?
Người nhắc nhở cảm thấy có chút buồn bực, hắn chỉ có lòng tốt nhắc nhở mà thôi, nhưng ngay sau đó hắn lại phải mắng chính mình, đúng là nhắc nhở quá vớ vẩn.
Khi thấy Lôi Đình sắp nện lên người Hạ Thiên thì Tôn Hinh Hinh cũng có chút lo lắng, đúng lúc này Hạ Thiên nghiêng người nhấc chân, hắn đá lên người Lôi Đình, sau đó Lôi Đình lại bay lên không. - Trời, đại ca đang làm gì thế?
Tên mập có chút sững sờ: - Đại ca đang đá bóng sao? - Đúng vậy.
Hạ Thiên khẽ gật đầu: - Buổi sáng anh đến trường đại học thể dục thể thao thấy có người đá bóng, anh cảm thấy đá rất thú vị, vì vậy bây giờ muốn thử.
Hạ Thiên nói xong thì tiếp tục đá, Lôi Đình lại bay lên không trung.
Tên mập trợn mắt há mồm, đám tiểu đệ thì dùng ánh mắt sùng bái nhìn Hạ Thiên. Trâu bò, thiên ca đúng là trâu chó, không những đánh nhau lợi hại, hơn nữa còn có sáng kiến đánh người, nếu là bình thường thì đá cũng chỉ là người ta lăn lộn vài vòng mà thôi, nhưng thiên ca đá người văng lên rồi cứ tiếp tục, thiên ca nhất định là người đầu tiên làm được như vậy.
Hạ Thiên rất vui vẻ mà đám võ sinh của võ quán Lôi Đình đang bò lên cũng choáng váng, đây là loại biến thái khốn nạn nào vậy? Đá Lôi Đình như đá bóng, còn là người sao?
Hạ Thiên chơi đùa được một lúc thì Tôn Hinh Hinh đã mở miệng nói: - Hạ Thiên, thôi bỏ đi, đừng làm vậy nữa. - Được rồi.
Hạ Thiên cũng hiểu làm như vậy là không thú vị, vì thế khi Lôi Đình rơi xuống hắn cũng không quan tâm mà lách mình tránh qua. Lôi Đình ngã xuống đất, trước đó bị Hạ Thiên đá cho điên đảo thần hồn, bây giờ rơi xuống đất trực tiếp hôn mê. - Đại ca, làm sao bây giờ, để cho chúng cút đi hay làm thế nào?
Tên mập nhìn đám người nằm đầy đất rồi nói. - Báo cảnh sát đi.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi bấm số điện thoại của Hoàng An Bình: - Cửa hàng hoa Hinh Hinh có người đến cướp bóc, tôi bắt được hơn mười tên, anh đến mà mang về.
Hoàng An Bình nhận được điện thoại mà chợt sững sờ, có người dám đến cướp của Hạ Thiên sao? Như vậy chẳng phải muốn chết à? - Được, tôi sẽ đưa người đến ngay.
Hoàng An Bình cũng không hỏi nhiều, hắn cúp điện thoại rồi dẫn theo một nhóm người lên xe chạy đi.
Tên mập nghe thấy Hạ Thiên điện thoại như vậy mà chợt sững sờ, một lúc lâu sau hắn mới hỏi: - Đại ca, anh muốn tố cáo đám người này đến cướp sao? - Đúng vậy, đám khốn kiếp này muốn cướp cửa hàng hoa, các cậu đi ngăn cản còn bị đả thương.
Hạ Thiên ra vẻ đương nhiên: - Cướp là tội nặng, để đám người này bị giam vài năm, xem còn dám uy hiếp tôi nữa không? - Thiên ca, không bằng cho chúng thêm vài tội danh, tố cáo bọn họ hiếp dâm chẳng hạn.
Có tên tiểu đệ ra vẻ thông minh nói. - Mày muốn chết sao?
Hắc Tam tức giận mắng: - Mày muốn làm ảnh hưởng đến danh dự của thiên tẩu à? - Tam ca, anh hiểu lầm rồi, em nào dám như vậy? Khi chúng ta đến thì cửa hàng hoa Hinh Hinh không phải chỉ có một mình cô ấy sao?
Người kia mở miệng rồi chỉ vào Phương Hiểu Như: - Chúng ta nói đám người kia muốn hiếp dâm cô ấy? - À, mày thông minh đấy, điều này có thể được.
Hắc Tam gật đầu, cần phải ép đám khốn kiếp kia tội hiếp dâm, như vậy mới nặng. - Này, tôi không đồng ý, tôi cũng không muốn bị ảnh hưởng danh dự.
Phương Hiểu Như không nhịn được phải phản đối. Nói đùa à, những năm gần đây thường lưu hành đủ loại tin đồn, nếu nói nàng bị hiếp dâm, như vậy không cần bao lâu thì cả đại học Giang Hải sẽ biết Phương Hiểu Như bị mười mấy tên đàn ông hiếp dâm. - Sao không được? Một đám đàn ông muốn hiếp dâm cô, điều này chứng minh cô rất quyến rũ, đây là chuyện tốt.
Tên đưa ra lời đề nghị lớn tiếng nói. - Anh ngụy biện gì vậy?
Phương Hiểu Như bị chọc tức: - Tóm lại tôi không đồng ý. - Hừ, đừng ép tội bậy bạ, như vậy sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Hiểu Như.
Tôn Hinh Hinh nói. - Vâng, thiên tẩu.
Tôn Hinh Hinh mở miệng thì đám người kia không còn gì để nói, tất nhiên sẽ bỏ qua ý nghĩ vừa rồi.
Vì đây là đại học Giang Hải nên cũng không thu hút quá nhiều sự chú ý, cũng có lẽ vì nguyên nhân hai bên luôn giằng co mà không ra tay nên chẳng ai báo cảnh sát, vì vậy khi Hoàng An Bình dẫn người chạy đến thì chưa có cảnh sát nào xuất hiện. - Này, bọn họ không sao đấy chứ?
Khi thấy một nhóm người nằm trên mặt đất thì Hoàng An Bình không khỏi dùng giọng lo lắng hỏi Hạ Thiên. - Không có gì, cứ đưa hết về cục cảnh sát đi, không chết đâu.
Hạ Thiên ra vẻ tin tưởng mười phần. - Được.
Hoàng An Bình bây giờ rất sùng bái Hạ Thiên, tất nhiên cũng rất tin lời đối phương, vì vậy hắn vung tay: - Bắt tất cả, mang về đồn tra khảo.
Một đám cảnh sát cũng không chậm trễ, mọi người lập tức ra tay bắt người, đẩy lên xe cảnh sát. Sau đó đám cảnh sát chia làm hai đường, một số người áp giải tội phạm về đồn, một bộ phận khác thì ở lại lấy khẩu cung, dù sao tội danh cướp bóc cũng không thể tùy tiện gán ghép cho người khác.
Bây giờ đám người bên phía Hạ Thiên đều một mực cho rằng đám người kia đến cướp cửa hàng hoa, sau đó bọn họ xuất hiện ngăn cản, kết quả là bị đánh, mãi đến khi Hạ Thiên xuất hiện mới ngăn cản được. Vì vậy bây giờ đám người Lôi Đình tuy bị thương nặng nhưng lại bị coi là kẻ cướp, Hạ Thiên thì vì phòng vệ mà ra tay, không có vấn đề gì.
Sự việc tuy đơn giản nhưng liên quan đến quá nhiều người, vì vậy khi đám người Hoàng An Bình bận rộn làm xong tất cả và rời khỏi cửa hàng hoa Hinh Hinh thì đã đến năm giờ chiều. Đám Tên mập và Đinh Báo cũng bị tổn thương, cả đám đi bệnh viện, cửa hàng hoa náo nhiệt hơn nửa ngày, bây giờ lại trở nên quạnh quẽ.
Hạ Thiên lúc này nhận được điện thoại của Diệp Thiếu Hùng. - Hạ Thiên, có phải cậu có xung đột với Lôi gia không?
Diệp Thiếu Hùng mở miệng hỏi. - Tôi biết Lôi gia là thứ gì đâu? Nhưng hôm nay tôi có đánh hai tên họ Lôi, một người là Lôi Vũ, một người là Lôi Đình, nghe nói hai người này là anh em. Nhưng tôi cảm thấy hai người này không phải anh em, một người quá đen, người còn lại thì quá trắng.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
Diệp Thiếu Hùng ở bên kia có chút dở khóc dở cười, một lúc lâu sau hắn mới lên tiếng: - Hạ Thiên, bọn họ là anh em, cha của bọn họ rất đen, mẹ thì rất trắng, vì vậy một người lớn lên khá đen, mà một người thì trắng, điều này là bình thường.
Diệp Thiếu Hùng di chuyển chủ đề: - Hạ Thiên, cậu có chuyện gì với anh em Lôi gia? Sự việc giống như náo loạn rất lớn, tình huống của Lôi Vũ hình như rất không xong, Lôi Đình còn bị đưa đến cục cảnh sát, có việc này sao? - Đúng vậy, Lôi Vũ ngu ngốc dám mắng thần tiên tỷ tỷ, vì vậy tôi cho hắn nếm mùi đau khổ, mà Lôi Đình ngu ngốc muốn phá cửa hàng hoa Hinh Hinh, vì vậy tôi đẩy hắn vào cục cảnh sát.
Gần đây Hạ Thiên dám làm dám chịu, hắn đã làm thì tuyệt đối sẽ thừa nhận.