Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 151: Cô thật đáng thương


Tôn Hinh Hinh trước nay vẫn muốn tìm người đàn ông mình yêu, bây giò nàng đã tìm được, đó chính là Hạ Thiên. Tất nhiên trong lòng nàng vẫn có chút do dự, nhưng nàng do dự không phải tìm một người đàn ông có tiền hơn Hạ Thiên, vì nàng lo hắn quá lăng nhăng, nếu nàng là loại đàn bà vì tiền thì cần gì phải quấn quýt như vậy?

Nếu nói ngược lại, dù thật sự Tôn Hinh Hinh vì tiền, chỉ cần nàng không ngu thì cũng sẽ không chọn cách rời khỏi Hạ Thiên.

Tôn Hinh Hinh còn nhớ rất rõ ràng, một tháng trước giáo sư Trần chạy BMW đã đưa ra một cái giá một tháng mười ngàn để bao nàng. Nói cách khác, khi đó nàng chỉ là một con đàn bà giá một tháng mười ngàn, mà chưa đến một tháng sau thì thân thể của nàng đã lên đến mười triệu, rõ ràng không phải nàng đẹp lên một triệu lần trong một tháng, mà bây giờ thân phận của nàng đã thay đổi.

Tôn Hinh Hinh cũng không ngốc, nếu nàng ngốc thì cũng không thể tự mình sinh tồn trong thành phố được sáu năm và bảo vệ bản thân trong sạch. Vì vậy nàng cũng biết bây giờ thân phận mình thay đổi, vì nàng đã là bạn gái của Hạ Thiên, trong mắt người khác nàng là phụ nữ của Hạ Thiên, vì vậy nàng đáng giá đồng tiền bát gạo.

Tôn Hinh Hinh đáng để Diệp Thiếu Kiệt bỏ ra một triệu, lý do nàng là phụ nữ của hạ thiên, mà nếu nàng rời khỏi Hạ Thiên thì cũng sẽ như trước kia, chẳng đáng xu nào. Có lẽ bây giờ Hạ Thiên chưa thể cho nàng mười triệu, nhưng nếu nàng đi cùng hắn thì sẽ càng thêm cao quý, nếu rời khỏi hắn nàng sẽ quay về nơi tục tằng, chỉ còn lại gương mặt và tư thái một người phụ nữ xinh đẹp mà thôi.

- Tôn tiểu thư, tôi không biết em lấy đâu ra chiếc Ferrari, nhưng anh nghĩ chiếc Ferrari không đứng tên em, vì vậy em cũng không thể chuyển thành tiền. Anh có mười triệu, thậm chí sẽ chuyển chiếc Lamborghini sang cho em, em chỉ cần theo anh một đêm, rất đơn giản, sao không làm?

Diệp Thiếu Kiệt dùng giọng không nhanh không chậm nói:

- Có mười triệu thì em sẽ chính thức trở thành người giàu có, lúc đó sẽ không còn là một bà chủ bán hoa nho nhỏ. Hơn nữa em sẽ trở thành phụ nữ của Diệp Thiếu Kiệt anh, đây không phải là một vinh hạnh sao?

- Diệp Thiếu Kiệt, ngay cả đệ nhất thiếu gia Cao Danh Dương trong Tứ thiếu gia Giang Hải mà Hạ Thiên còn chẳng thèm quan tâm, anh tính là gì?

Tôn Hinh Hinh hừ lạnh một tiếng:

- Nếu anh không đi, tôi sẽ cho người đuổi anh đi.

- Tôn Hinh Hinh, em đừng không biết điều như vậy, em cho rằng mình thật sự có giá mười triệu sao?

Diệp Thiếu Kiệt bị lời nói của Tôn Hinh Hinh chọc giận:

- Em cho rằng Hạ Thiên thật sự quan tâm đến mình sao? Em có thể so sánh được với Kiều Tiểu Kiều hay Diệp Mộng Oánh không? Bây giờ anh cho em mười triệu là may mắn của em, sau này loại người như em dù là một trăm ngàn anh cũng không cần bỏ ra để kéo lên giường.

Tôn Hinh Hinh tức đến mức gương mặt trắng bệch, người này hoàn toàn không xem nàng là phụ nữ, hắn chỉ coi đó là dụng cụ thỏa mãn thú tính.

- Diệp Thiếu Kiệt, anh đừng nói bỏ ra mười triệu, dù là một tỷ, mười tỷ tôi cũng chướng mắt anh, tôi tình nguyện theo Hạ Thiên.

Tôn Hinh Hinh tức giận nói:

- Bây giờ cút khỏi cửa hàng của tôi.

- Tôn Hinh Hinh, em sẽ nhanh chóng hối hận vì lựa chọn của mình.

Diệp Thiếu Kiệt cười lạnh một tiếng rồi đi ra cửa hàng hoa, có ví dụ điển hình là Cao Danh Dương, hắn cũng không dám dùng thủ đoạn cứng rắn.

Tôn Hinh Hinh nhìn Diệp Thiếu Kiệt lên Lamborghini rời khỏi đại học Giang Hải, nàng lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Thiên. Cũng không phải nàng muốn kể lể uất ức của mình, nàng chỉ muốn cho Hạ Thiên biết Diệp Thiếu Kiệt đang bày mưu đối phó.

... ....

Khi Hạ Thiên còn chưa biết tối nay sẽ đi đâu thì hắn nhận được điện thoại của Tôn Hinh Hinh. Khi hắn biết Diệp Thiếu Kiệt dám dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy để dụ dỗ vợ mình thì nổi giận, tên ngu ngốc kia không biết chữ chết viết thế nào sao?

Hạ Thiên nhanh chóng bắt taxi đến cửa hàng hoa, sau đó hắn kéo tay Tôn Hinh Hinh:

- Chị Hinh, chúng ta đi tìm tên khốn kia tính sổ.

- Hạ Thiên, thôi bỏ đi.

Tôn Hinh Hinh khẽ nói:

- Tôi cũng không tổn thương gì, hơn nữa chúng ta cũng không biết Diệp Thiếu Kiệt đang ở đâu.

Hạ Thiên tất nhiên cũng không nghĩ như vậy, hắn không biết Diệp Thiếu Kiệt ở đâu cũng chẳng phải là vấn đề gì lớn, hắn chỉ cần điện thoại là biết ngay.

Hạ Thiên nghĩ đến lần trước Kiều Đông Hải có thể tìm được Cao Danh Dương ngay lập tức, có lẽ bây giờ đối phương cũng tìm ra vị trí của Diệp Thiếu Kiệt. Vì vậy Hạ Thiên gọi điện thoại cho Kiều Đông Hải.

- Hạ Thiên, tìm tôi có chuyện gì?

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói có chút bất ngờ của Kiều Đông Hải.

- Anh biết Diệp Thiếu Kiệt đang ở đâu không?

Hạ Thiên thuận miệng hỏi.

- Diệp Thiếu Kiệt chọc giận cậu sao?

Kiều Đông Hải không khỏi hỏi.

- Đúng vậy, anh nhanh chóng kiểm tra vị trí của hắn cho tôi, tôi phải đi tìm hắn.

Hạ Thiên nói ngay.

Kiều Đông Hải rất sảng khoái:

- Được, chờ tôi năm phút.

Thực tế còn chưa đến ba phút thì Kiều Đông Hải đã điện thoại lại cho Hạ Thiên:

- Hạ Thiên, bây giờ Diệp Thiếu Kiệt đang ở quán bar Thiên Hậu, nơi đó có chút đặc biệt, người ngoài không được vào, thế này đi, tôi sẽ đến với cậu.

- Không cần, tự tôi đảm nhiệm lấy chức trách.

Hạ Thiên chỉ nói một câu rồi cúp điện thoại, trên đời này không có chỗ nào hắn không vào được, chỉ có những nơi hắn không muốn vào mà thôi.

Kiều Đông Hải ở bên kia chợt ngẩn ngơ, khóe miệng hắn lộ ra nụ cười khổ, Hạ Thiên bây giờ lại muốn gây chuyện, đúng là phiền phức lớn.

Quán bar Thiên Hậu là một nơi hoạt động theo kiểu hội viên, bà chủ của quán bar này tên là Mễ Hồng, mười mấy năm trước nổi tiếng trong giới ca sĩ. Dù là bây giờ chỉ cần nói đến Mễ Hồng thì vẫn có người nghĩ đến tướng mạo xinh đẹp và lời ca ngọt ngào của nàng.

Mười năm trước khi còn rất nổi tiếng trong giới ca sĩ thì Mễ Hồng đột nhiên rút lui, sau đó nàng mở quán bar Thiên Hậu ở thành phố Giang Hải. Đây là một quán bar hoạt động theo kiểu hội viên, có rất nhiều người hiếu kỳ muốn vào bên trong xem thế nào, mà một số người cũng cho rằng đặt ra trò hội viên chẳng qua chỉ là mánh lới của quán bar mà thôi.

Nhưng sau đó mọi người phát hiện đó không phải là mánh lới của quán bar, mà những người sinh lòng hiếu kỳ muốn vào xem thế nào lại không được tiến vào, một số người muốn mua thẻ hội viên, nhưng sau đó bọn họ phát hiện thẻ không phải mua mà do quán bar đưa tặng. Nhưng quán bar này không tùy ý tặng thẻ cho hội viên, mỗi đối tượng được tặng thẻ đều đã được sàng lọc rất khéo .

Mười năm qua, chỉ cần có được thẻ hội viên của quán bar Thiên Hậu cũng đủ là một biểu tượng cho thân phận, người có tiền và nổi tiếng chưa hẳn sẽ trở thành hội viên của quán bar, nhưng người là hội viên của quán bar thì hơn phân nửa là có tiền hoặc có danh tiếng.

Sự việc giống như Kiều Đông Hải dự đoán, Hạ Thiên và Tôn Hinh Hinh muốn vào quán bar Thiên Hậu nhưng bị hai cô gái xinh đẹp chặn ngay trước cổng:

- Tiên sinh, mời anh đưa thẻ hội viên... ....

Mà có một việc Kiều Đông Hải không ngờ được, Hạ Thiên hoàn toàn không quan tâm đến hai người đẹp này, hắn trực tiếp xông vào.

- Này, tiên sinh, các người không thể vào như vậy được... ....

Hai người đẹp lập tức trở nên nôn nóng, hai nàng vội nói với vào trong:

- Mau ngăn bọn họ lại... ....

Vài tên bảo vệ phóng về phía Hạ Thiên, nhưng bọn họ căn bản không thể lao đến người hắn trong bán kính nửa thước. Lần này hắn vào và không muốn nói nhảm với đám người này, vì vậy sử dụng phương pháp giống như cùng Tôn Hinh Hinh đi xe buýt trước đó, hắn trực tiếp xông vào quán bar.

- Anh hỏi em yêu anh thế nào, em nói em yêu anh... ....

Tiếng ca ngọt ngào truyền vào trong tai Hạ Thiên, trên sân khấu của quán bar có một cô gái đang hát.

Thiên Hậu khác hẳn với những quán bar thông thường khác, bên trong không có tiếng nhạc đinh tai nhức óc, lúc này có thể nge thấy tiếng ca ngọt ngào và tiếng nhạc đệm. Khách trong quán cũng không nhiều, nếu nhìn qua cũng chỉ có hai ba mươi người mà thôi. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - http://Trà Truyện

Hạ Thiên thấy Diệp Thiếu Kiệt, đối phương đang ngồi ở ghế sa lông giống như đang nghe hát, mà bên người Diệp Thiếu Kiệt còn có một cô gái xinh đẹp.

- Diệp Thiếu Kiệt, đi ra đây cho tao.

Hạ Thiên đứng đó quát lớn một tiếng, một tiếng quát của hắn làm cho tiếng ca tắt ngúm, nhạc đệm cũng ngừng lại, toàn bộ quán bar có vẻ rất yên tĩnh, vài chục ánh mắt nhìn về phía Hạ Thiên như nhìn quái vật.

Vài chục tên bảo vệ phóng đến nhưng kỳ quái là bọn họ chỉ vây quanh mà không có động tác nào, bọn họ cứ đứng như vậy giống như đang chờ mệnh lệnh của ai đó.

Diệp Thiếu Kiệt tất nhiên cũng nhìn thấy Hạ Thiên nhưng hắn vẫn ngồi yên trên ghế sa lông mà chẳng có động tĩnh gì, đối với Hạ Thiên thì hắn không chút căng thẳng, thậm chí còn lộ ra nụ cười quỷ dị giống như đang thực hiện được âm mưu.

Đám người trong quán bar đã có động tĩnh, mà cô gái vừa hát kia cũng chậm rãi đi xuống sân khấu, tư thế rất ưu nhã.

Khi cô gái đi đến gần thì Hạ Thiên cũng nhìn thấy rõ ràng, người phụ nữ này hơn ba mươi, có thể thấy nàng rất giỏi trong cách ăn mặc. Dù nàng trang điểm khá nồng nhưng lại có thể biểu hiện tất cả các vẻ đẹp, sườn xám cũng mặc rất vừa người, buộc quanh dáng người trưởng thành và hoàn mỹ.

- Một đám phế vật, xem ra nuôi các người cũng chẳng được gì, tất cả cút ra.

Người phụ nữ đi đến trước mặt Hạ Thiên vài mét rồi ngưng lại, sau đó nàng quát lớn, đối tượng là đám bảo vệ.

Đám bảo vệ không nói lời nào, sau đó cả đám ngoan ngoãn lui ra.

Người phụ nữ chuyển ánh mắt lên người Hạ Thiên, giọng nói vẫn ngọt ngào nhưng lại có một hương vị lạnh lùng:

- Chưa từng có người dám vào gây náo loạn khi tôi đang hát, cậu là người đầu tiên.

- Phải không?

Hạ Thiên dùng ánh mắt có chút kỳ quái nhìn người phụ nữ:

- Cô hát rất đặc biệt sao? Tôi cảm thấy cô hát không tốt lắm.

- Cậu cũng là người đầu tiên nói tôi hát không dễ nghe.

Ánh mắt của người phụ nữ càng lạnh hơn.

- À, vậy thì cô thật đáng thương.

Hạ Thiên nói với vẻ mặt đồng tình:

- Sau nhiều năm bị người ta lừa gạt như vậy, xem ra không ai nói với cô về sự thật.

Hạ Thiên không đợi người phụ nữ nói chuyện, hắn nhanh chóng nói:

- Tuy cô rất đáng thương nhưng bây giờ tôi không có thời gian rãnh để đồng tình, tôi phải thanh toán vài vấn đề với tên Diệp Thiếu Kiệt ngu ngốc kia.

- Cậu cũng là người đầu tiên nói tôi đáng thương.

Ánh mắt người phụ nữ càng lạnh:

- Nếu anh không phải là người ngu thì tôi nên bội phục anh, vì anh nói ra như vậy rất có dũng khí.