Nói không bằng làm, Hạ Thiên nói lâu như vậy cũng không làm cho Ngải Vi Nhi hết giận, mà khi hắn làm chút "vận động" trên người thì những bất mãn của nàng biến mất sạch sẽ. Tất nhiên cũng vì thời gian hắn nói không thể so với thời gian làm.
Ám Dạ Tinh Linh lên giường thật sự rất điên cuồng và dã tính, sau một đêm cuồng hoan thì thật sự rã rời, nàng dựa vào người Hạ Thiên không còn chút sức lực, càng chưa nói đến chuyện đi tìm Cơ Thanh Ảnh để báo thù.
Ám Dạ Tinh Linh đã ngủ say, Hạ Thiên vẫn tỉnh, hắn cảm thấy mình nên rời khỏi Tây Đô.
Hạ Thiên sở dĩ ở lại đây cũng vì muốn giải quyết ba người cuối cùng của Phiêu Miểu tiên môn, mà bây giờ ba người kia có hai tên đã sớm bị xử lý, một người đoạt xá thành công biến thành An Tâm. Lúc này An Tâm căn bản không còn nhiệm vụ phải đi tìm Nguyệt Thanh Nhã, càng không muốn về đại lục Tiên Vân, hơn nữa nàng còn là thị nữ cho Cơ Thanh Ảnh, không có uy hiếp gì với hắn. Nói cách khác thì đến bây giờ Phiêu Miểu tiên môn đến mười hai người và chỉ còn một người chưa được giải quyết là Nhiếp Tử Hùng.
Tối qua hạ thiên thi châm và tạo ra sóng dao động lớn nhưng không hấp dẫn được Nhiếp Tử Hùng, vì vậy hắn nghi ngờ Nhiếp Tử Hùng đã rời khỏi Tây Đô.
Nếu Nhiếp Tử Hùng còn ở lại thành phố Tây Đô, đối phương cũng không thể nào chủ động xuất hiện trước mặt Hạ Thiên, mà muốn tìm ra một người như Nhiếp Tử Hùng cũng không dễ dàng gì, Hạ Thiên không thích trò ôm cây đợi thỏ, vì vậy hắn muốn về Thanh Phong Sơn.
Điều quan trọng là hôm qua Cơ Thanh Ảnh có nói cho Hạ Thiên biết, nàng cảm thấy Vấn Thiên Quân rất có khả năng đã đến thế giới này, mà Hạ Thiên cảm thấy Vấn Thiên Quân là mối uy hiếp lớn nhất. Vấn Thiên Quân làm nhiều chuyện vì muốn tìm Nguyệt Thanh Nhã quay về, nếu đối phương thật sự tìm được Nguyệt Thanh Nhã, như vậy nhất định sẽ đưa thần tiên tỷ tỷ đi mất.
Hạ Thiên nghĩ đến đây thì quyết định mặc quần áo thức dậy, hắn đã quyết tâm hôm nay sẽ quay về Thanh Phong Sơn, nhưng trước khi đi hắn cần phải thông báo vài chuyện cho An Tâm và Cơ Thanh Ảnh.
Cơ Thanh Ảnh không muốn rời khỏi Tây Đô, không biết nàng thích chỗ này hay sợ đến Thanh Phong Sơn sẽ gặp phải Dạ Ngọc Mị, nhưng lần này nàng cũng không ép Hạ Thiên không được quay về.
Hạ Thiên thật sự cầu còn chưa được, bây giờ Cơ Thanh Ảnh nếu đến Thanh Phong Sơn thì sẽ phải đánh nhau với Dạ Ngọc Mị, hơn nữa nàng đắc tội không phải chỉ với Dạ Ngọc Mị mà còn với Ngải Vi Nhi, nếu đến Thanh Phong Sơn và đắc tội thêm với người khác thì cho nàng ở lại Tây Đô vẫn hay hơn.
Cơ Thanh Ảnh ở lại đây cũng có chỗ tốt, vì An Tâm sẽ cùng ở lại, nếu như vậy, nếu Nhiếp Tử Hùng chưa rời khỏi Tây Đô và đến trước mặt An Tâm thì chỉ còn đường chết.
Sau khi nói rõ mọi việc, để lại số điện thoại di động, để lại một thẻ tín dụng và tiền mặt cho Cơ Thanh Ảnh, Hạ Thiên đi vào phòng ngủ mặc quần áo tử tế cho Ngải Vi Nhi, sau đó đưa nàng rời khỏi khách sạn Tây Đô, bay vội về Thanh Phong Sơn.
Mười phút sau nhóm Phương Minh Khôn rời khỏi khách sạn Tây Đô, chính thức hoàn thành nhiệm vụ.
Một giờ sau hai bên hắc bạch ở Tây Đô đều nâng ly chúc mừng ôn thần Hạ Thiên bỏ đi.
...
Dưới Thanh Phong Sơn, một tên thanh niên anh tuấn đứng dưới ánh mặt trời, phụ nữ nào đi qua bên cạnh cũng không nhịn được phải đưa mắt nhìn.
Bây giờ Thanh Phong Sơn đã náo nhiệt hơn xưa, lúc này đã có nhiều người đến leo núi, nữ du khách cũng có vài người. Nhưng đám du khách nữ này cũng không biết anh chàng đẹp trai trong mắt mình chính là tội phạm truy nã ở thủ đô, là Phó Bình Quang.
Phó Bình Quang lúc này nhắm mắt lại, hắn giống như cảm nhận được thứ gì đó, vài phút sau mới mở mắt lẩm bẩm: - Hẳn là nơi này.
Hai luồng thần quang từ trong mắt Phó Bình Quang bắn ra, hắn cuối cùng cũng có hành động, hắn tiến ra một bước, giống như chỉ là một bước nhỏ nhưng chỉ sau nháy mắt đã lên đến sườn núi. - Càn Khôn đại trận?
Phó Bình Quang khẽ nói: - Chỉ là tiểu trận, lại không có người trấn thủ, sao có thể cản được bản tôn?
Phó Bình Quang lại tiến lên một bước, một giây sau xuất hiện bên trong Càn Khôn đại trận.
Phó Bình Quang khẽ ngẩng đầu, hắn nhìn lên đỉnh núi Thanh Phong Sơn, lại khẽ lắc đầu: - Linh khí quá mỏng, vô giá trị.
Một giây sau trên mặt Phó Bình Quang lộ ra vẻ vui sướng, vì hắn thấy một tiên tử áo trắng từ trên đỉnh núi bay xuống.
Vị tiên tử này chính là Nguyệt Thanh Nhã, nàng là người nắm giữ đại trận, dù là ai tiến vào thì nàng sẽ lập tức biết được, vì thế Phó Bình Quang vừa vào thì nàng có cảm ứng đầu tiên. - Ngươi là ai?
Nguyệt Thanh Nhã khẽ hạ xuống rơi xuống địa phương cách Phó Bình Quang năm mươi mét. - Thanh Nhã, nhìn thấy ngươi vẫn khỏe, vi sư quá sức vui mừng.
Phó Bình Quang mỉm cười đến bây giờ hắn thật sự vui vẻ, dù là ánh mắt hay giọng điệu cũng đều làm cho người ta cảm thấy vui sướng chân thành.
Vẻ mặt Nguyệt Thanh Nhã chợt biến đổi, nàng nhìn Phó Bình Quang, khoảnh khắc này nàng giống như khó thể tin, một lúc lâu sau nàng mới hỏi: - Ngài...Ngài là sư tôn sao? - Thanh Nhã, hai mươi năm không gặp, chẳng lẽ ngươi không còn nhớ âm thanh của sư tôn?
Giọng điệu của Phó Bình Quang chợt biến đổi, trở nên có hơi trầm thấp, còn có chú tang thương, nếu như trước đó âm thanh là của một tên thanh niên thì bây giờ là của một ông lão cao tuổi.
Tuy đã hơn hai mươi năm chưa được nghe thấy âm thanh này nhưng vẫn làm cho Nguyệt Thanh Nhã xác định đó là sư phụ của nàng, chính là Vấn Thiên tiên tôn danh xưng là môn chủ Phiêu Miểu tiên môn, là Vấn Thiên Quân. - Đệ tử Nguyệt Thanh Nhã tham kiến sư tôn.
Nguyệt Thanh Nhã không hề nghi ngờ mà hành lễ với Vấn Thiên Quân. - Không cần đa lễ.
Vấn Thiên Quân mỉm cười, sau đó lời nói xoay chuyển: - Thanh Nhã, đi thôi, đi về với vi sư.
Nguyệt Thanh Nhã chợt sững sờ, lúc này nàng thật sự không biết nên nói thế nào cho phải.
Sau khi Nguyệt Thanh Nhã biết được tin tức sư tôn đến thế giới này kiếm mình từ trong miệng của Hạ Thiên, nàng bắt đầu nghĩ đến tình huống gặp mặt sư tôn.
Nguyệt Thanh Nhã tuy nghi ngờ nguyên nhân thật sự để sư tôn đến tìm mình, nhưng nàng có thể xác định một chuyện, đó là dù sư tôn tìm nàng vì nguyên nhân gì, nếu tìm được sẽ yêu cầu nàng quay về Phiêu Miểu tiên môn.
Nhưng Nguyệt Thanh Nhã cũng không muốn về, chỉ là nàng không biết nói sao cho phải, càng không biết sư tôn có đồng ý cho nàng ở lại thế giới này hay không. Trước đó một phút, khi sư tôn xuất hiện trước mặt thì nàng đã tính kéo dài thời gian, chậm rãi giải thích nguyên nhân.
Dựa theo ý nghĩ của Nguyệt Thanh Nhã, sư tôn nhất định sẽ dừng lại một thời gian, như vậy nàng sẽ có thể thuyết phục ngài cho mình ở lại thế giới này. Nhưng nàng không ngờ sư tôn lại trực tiếp như thế, không cho nàng chút cơ hội nào, vừa gặp mặt đã muốn đưa đi.
Điều này làm cho Nguyệt Thanh Nhã thật sự trở tay không kịp, vì thế mà nàng căn bản cũng không biết ứng phó thế nào cho phải, nàng cứ ngây người sửng sốt khoảng mười giây. - Thế nào?
Thấy Nguyệt Thanh Nhã chần chừ thì Vấn Thiên Quân có chút mất vui: - Thanh Nhã, chẳng lẽ con không muốn theo vi sư quay về? - Sư tôn, đệ tử còn chuyện nhà cần xử lý.
Nguyệt Thanh Nhã khẽ nói, nàng nghe ra giọng điệu mất vui của Vấn Thiên Quân, đồng thời cũng cảm thấy áp lực rất lớn.
Trên đại lục Tiên Vân thì Vấn Thiên Quân là người tiếng tăm lừng lẫy, phóng mắt khắp đại lục cũng khó có vài người địch lại, hầu như không ai có thể vi phạm ước nguyện của hắn, Phiêu Miểu tiên môn càng không có ai dám trái lệnh, ít nhất thì bên ngoài cũng không ai dám phản đối.
Mỗi đệ tử của Phiêu Miểu tiên môn đều kính sợ Vấn Thiên Quân như thần tiên, dù là Nguyệt Thanh Nhã được Vấn Thiên Quân bảo vệ và che chở thì cũng là như thế, đây là cảm giác kính sợ từ tận đáy lòng, dù là hai mươi năm qua cũng không hoàn toàn biến mất.
Tất nhiên dù sao cũng đã hai mươi năm Nguyệt Thanh Nhã chưa được gặp Vấn Thiên Quân, vì vậy mà cảm giác kính sợ cũng giảm đi khá nhiều, nếu không phải như vậy thì khi Vấn Thiên Quân đưa ra yêu cầu thì nàng đã đồng ý không chút do dự, sau đó cùng đi với đối phương.
Bây giờ Nguyệt Thanh Nhã tuy không dám từ chối thẳng thừng nhưng vẫn có thể kéo dài chút thời gian, đây có thể nói là khó có được với nàng. - Con tứ cô vô thân, sao lại có chuyện nhà?
Vấn Thiên Quân khẽ nhíu mày, giọng điệu càng mất vui. - Sư tôn có lẽ chưa biế, đệ tử đã thành gia ở đây.
Nguyệt Thanh Nhã dần bình tĩnh trở lại, sư tôn gây áp lực thật sự không bằng tình cảm của nàng với nam nhân của mình, nàng không muốn bỏ đi, càng không muốn bỏ đi như vậy. - Thành gia?
Vấn Thiên Quân nhíu mày, hình như có chút mất hứng, nhưng một giây sau thì giọng điệu của hắn chợt hòa hoãn trở lại:
- Thanh Nhã, con gặp đại biến, thế giới này cũng không thể nào tu luyện, con càng không biết quay về sư môn như thế nào, nản lòng thoái chi mới thành gia lập nghiệp, vi sư cũng có thể hiểu. Thế này đi, con tìm trượng phu của mình, ta cho phép con mang theo hắn cùng quay về, dù hắn có tư chất thế nào thì ta cũng phá lệ thu làm đệ tử bản môn. - Đa tạ sư tôn.
Nguyệt Thanh Nhã lại cảm thấy có chút bất ngờ, nàng thật sự không ngờ sư tôn lại khoan hồng độ lượng như thế, nhưng dù sư tôn khoan hồng độ lượng thì nàng cũng không thể nào đưa Hạ Thiên về Phiêu Miểu tiên môn. Nguồn: http://Trà Truyện
Khi Nguyệt Thanh Nhã đang không biết nên mở miệng thế nào thì một âm thanh lạnh lẽo từ trên trời giáng xuống: - Vấn Thiên Quân, ngươi đã đến đây thì đừng nghĩ sẽ được quay về cổng Phiêu Miểu tiên môn.
Khi âm thanh vang lên, một cô gái xinh đẹp quyến rũ tuyệt trần bay xuống núi, sau đó hạ xuống cách Vấn Thiên Quân vài trăm mét, nàng là Dạ Ngọc Mị.