Sau khi biết được chân tướng sự việc thì Phương Minh Khôn thật sự muốn giết chết Đinh Tử Phong, nhưng con gái của hắn cần được chăm sóc. Vợ hắn mất sớm, cũng chỉ có một đứa con mà thôi, nếu hắn giết người thì dù không bị bắn chết cũng phải tù hơn hai mươi năm, con gái của hắn cũng sẽ xong đời. Vì vậy hắn cố gắng ẩn nhẫn, dù là Đinh Tử Phong khiêu khích thế nào cũng chỉ nhịn nhục, vì con gái cũng chỉ có thể nhịn mà thôi.
Tất nhiên Phương Minh Khôn cũng sẽ không buông tha cho Đinh Tử Phong, hắn luôn tìm hiểu bằng chứng phạm tội của đối phương, vì hắn luôn hoài nghi những hạng mục kinh doanh của đối phương là lập nghiệp từ tiền buôn ma túy của người cha quá cố, vì năm xưa cảnh sát không tìm dược nhiều tiền. Nhưng đáng tiếc nghi ngờ chỉ là nghi ngờ, hắn không có chứng cứ gì cả.
Trước đó không lâu thì Đinh Tử Phong rõ ràng cấu kết với con gái của một vị phó chủ tịch thành phố Tây Đô, đến lúc này thì Phương Minh Khôn muốn động vào Đinh Tử Phong càng thêm khó, ngược lại thì Đinh Tử Phong muốn gây khó cho Phương Minh Khôn càng dễ dàng. Bây giờ đừng nói là một cảnh sát hình sự bình thường như Phương Minh Khôn, dù là cục trưởng cục công an thành phố cũng không dám đơn giản đắc tội với Đinh Tử Phong.
Rất nhiều người cảm thấy Phương Minh Khôn muốn báo thù là không thể, trừ khi hắn phải hy sinh tất cả mọi cái giá phải trả, bắn chết Đinh Tử Phong. Nhưng bọn họ cũng hiểu, trừ khi con gái của Phương Minh Khôn chết đi, nếu không hắn sẽ chẳng làm như vậy.
Nhưng sự kiện vừa xảy ra làm cho Cao Dũng cảm thấy hy vọng báo thù của Phương Minh Khôn được nhen nhóm trở lại.
Phương Minh Khôn thật ra cũng nghĩ là như vậy, nhưng hắn cũng không công khai nói ra, hôm nay hắn thấy tên súc sinh Đinh Tử Phong bị dọa cho té đái, trong lòng hắn cũng thật sự vui sướng.
Có nhà vui thì có nhà sầu, Phương Minh Khôn ở bên ngoài phòng tổng thống đang vui vẻ thì nữ hoàng mất trí Cơ Thanh Ảnh ở trong phòng cảm thấy bất mãn, nó được nàng biểu hiện toàn vẹn trên vẻ mặt. - Trẫm mất hứng, ngươi mau làm cho trẫm vui vẻ, nếu không trẫm sẽ tru di cửu tộc nhà ngươi.
Cơ Thanh Ảnh chu miệng nhỏ nhắn dùng ánh mắt mất hứng nhìn Hạ Thiên. - Tôi cũng đang mất hứng.
Hạ Thiên tức giận nói, tiểu yêu nữ Cơ Thanh Ảnh này lại muốn tra tấn mình sao? - Trẫm không cho phép ngươi mất hứng.
Hạ Thiên dứt khoát nằm lên giường, bộ dạng buồn ngủ. - Này, không cho phép ngủ.
Hạ Thiên dứt khoát ngáy khò khè, tuy ngày thường hắn nằm ngủ cũng không ngáy. - Thức dậy, nếu không trẫm sẽ giết ngươi...Ơ...
Cơ Thanh Ảnh còn chưa dứt lời thì đã bị Hạ Thiên chặn miệng, sau đó hắn ép nàng xuống bên dưới, sau nửa ngày bị nàng lăn qua lăn lại, bây giờ đến lượt hắn hoạt động.
...
Hai giờ rưỡi chiều, ở cổng trường đại học Tây Đô Giao Đại.
An Tâm từng là một người được vinh danh là hoa hậu giảng đường tinh khiết nhất đại học Tây Đô Giao Đại, nàng đang đi ra cổng, trên đường đi có không ít người chỉ chỏ vào nàng, còn có thể nghe được vài tiếng nghị luận. Bọn họ hoặc là đồng tình, hoặc là bỏ đá xuống giếng, nhưng nàng cũng làm như không phát hiện ra, giống như không nghe thấy, vẫn thờ ơ xem nhẹ.
Đại biến vào tháng trước làm cho An Tâm càng có thêm khí chất hấp dẫn người khác hơn hẳn trước kia, làm người ta cảm thấy rất đặc biệt. - An Tâm, bên này.
Một âm thanh dễ nghe vang lên.
An Tâm đưa mắt nhìn, cách đó không xa là Đào Mai đứng bên cạnh một chiếc xe, đối phương đang ngoắc nàng. - Đào Mai, đây là xe của bạn sao?
An Tâm đi đến bên cạnh chiếc xe Honda mới tinh rồi dùng giọng tự nhiên hỏi một câu. - Đúng vậy, mới mua vào tháng trước.
Trong giọng nói của Đào Mai có vài phần hương vị khoe khoang, tuy không phải là xe xịn, chỉ là một chiếc Honda mà thôi nhưng giá cũng là hai trăm ngàn, đối với sinh viên thì có chiếc xe như vậy cũng đủ tư bản để huênh hoang rồi.
Đào Mai kéo cửa xe ngồi xuống rồi gọi An Tâm: - An Tâm, lên xe đi, nếu kẹt xe thì cũng mệt đấy. Vì vị đại sư thôi miên kia bày ra cái giá rất lớn, nếu đi trễ sợ rằng đối phương sẽ không chờ. - À, được, chúng ta đi nhanh thôi.
An Tâm gật đầu, nàng tiến vào trong xe rồi ngồi xuống bên cạnh Đào Mai.
Xe nhanh chóng khởi động, đường đi thuận lợi, căn bản không kẹt xe, không gặp tai nạn xe ngoài ý muốn, nói chung là hai mươi phút sau đi đến một căn biệt thự.
Cửa chính biệt thự mở rộng, Đào Mai trực tiếp lái xe vào bên trong, xe dừng lại.
Đây là một căn biệt thự độc lập, diện tích khá lớn, tương đối vắng vẻ, dù bây giờ là ban ngày cũng tương đối yên tĩnh.
An Tâm xuống xe và quét mắt nhìn biệt thự, nàng khẽ nhíu mày: - Đào Mai, đây là nhà của đại sư thôi miên sao? - Không phải, biệt thự này là của một người bạn của đại sư kia, ông ta không phải người ở Tây Đô, chỉ ngẫu nhiên đến đây, khi đến đây đều cơ bản ở nhà bạn bè.
Đào Mai giải thích, sau đó nàng kéo tay An Tâm: - Đi thôi, chúng ta đi vào, chờ khi bạn khôi phục lại trí nhớ, biết rõ tên khốn nào hại cậu, đến lúc đó sẽ báo cảnh sát bắt bọn họ lại. - Được, chúng ta vào thôi.
An Tâm khẽ lên tiếng, trong mắt lóe lên cái nhìn quái dị.
Đào Mai cũng tỏ ra vui sướng, nàng nhanh chóng đi lên, gõ cửa.
Cửa phòng mở ra, Đào Mai và An Tâm đi vào phòng khách biệt thự, bên trong có hai người đàn ông giống như vệ sĩ.
Hai người đàn ông này vừa thấy Đào Mai và An Tâm tiến đến thì đi ra khỏi phòng khách, đóng cửa phòng lại, vì vậy mà lúc này ở bên trong chỉ còn lại An Tâm và Đào Mai. - An Tâm, cậu ngồi chờ ở đây, đại sư có lẽ ở trên lầu, tôi đi tìm ông ấy.
Đào Mai khẽ nói với An Tâm.
An Tâm khẽ gật đầu: - Được.
Đào Mai nhanh chóng đi lên lầu, vài phút sau nàng đưa một người đàn ông đi xuống cầu thang, nàng đi sau lưng đối phương, cả hai chậm rãi bước xuống. Người đàn ông kia sau khi xuống lầu thì dùng ánh mắt quái dị nhìn An Tâm. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện
Người đàn ông này hơn hai mươi, làn da trắng nõn, tướng mạo bình thường, không tính là anh tuấn cao lớn, thực tế thì còn chưa cao đến một mét bảy. Gương mặt của hắn cũng không quá xấu, nhưng cách ăn mặc lại không bình thường, vì hắn mặc áo ngủ, lúc này là ban ngày, lại có khách trong nhà, bình thường sẽ chẳng ai mặc áo ngủ vào lúc này. - Vị này là An Tâm tiểu thư phải không?
Người đàn ông trẻ tuổi nhanh chóng đi đến trước mặt An Tâm và duỗi tay phải: - Tôi là Vưu An Phú.
An Tâm không có ý muốn bắt tay với Vưu An Phú, nàng chỉ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn đối phương, nàng thản nhiên nói: - Tôi biết anh là ai. - Sao?
Vẻ mặt Vưu An Phú chợt biến đổi: - Đào Mai nói với cô tôi là ai sao? Đúng vậy, tôi là vị đại sư thôi miên kia. - Anh không phải là đại sư thôi miên gì cả, anh chẳng qua chỉ là một tên cầm thú ỷ mình có tiền để lăng nhục sinh viên vô tội mà thôi.
Giọng điệu của An Tâm vẫn rất bình thản: - Tôi đã cho anh cơ hội, đáng tiếc là anh không quý trọng. - Sao
Đào Mai chợt hô lên kinh hoàng, nàng dùng ánh mắt kinh hoảng nhìn An Tâm: - Cô không mất trí sao? - Đào Mai, cô đã hại bạn thân của mình một lần còn chưa đủ sao? Không phải muốn lần thứ hai nữa à?
An Tâm đưa mắt nhìn Đào Mai, ánh mắt có hơi lạnh: - Cô bán đứng bạn mình để có hai trăm ngàn mua xe hơi, lúc này chẳng lẽ cô cần tiền mua nhà sao? - An Tâm, cô...Sao cô...
Vẻ mặt Đào Mai chợt tái nhợt, tay chân luống cuống. - Đào Mai, cô sợ gì?
Vưu An Phú chợt rống lên: - Dù cô ta không mất trí, bây giờ không phải cũng rơi vào trong tay chúng ta sao?
Vưu An Phú hừ một tiếng rồi quay đầu nhìn An Tâm: - Cô đã không mất trí, tôi cũng lười chơi trò thủ đoạn với cô, tháng trước cô tình nguyện nhảy lầu chết cũng không muốn cho thiếu gia này động vào người, nhưng ông trời có mắt, cô không chết, như vậy đã nói rõ cô sẽ là thứ mà thiếu gia cưỡi lên. - Vưu thiếu gia, cô ta không mất trí mà còn dám đến chỗ này, cô ta có thể báo cảnh sát hay không?
Đào Mai dùng giọng bất an nói. - Báo cảnh sát?
Vưu An Phú cười lạnh một tiếng: - Báo cảnh sát thì làm thế nào được? Bổn thiếu gia cũng không phải chỉ chơi vài cô, khi nào thì có cảnh sát tìm tôi?
Vưu An Phú nhìn An Tâm rồi tiếp tục nói: - Lần trước cô ta không dám báo cảnh sát, lần này còn dám làm gì tôi? Bổn thiếu gia vừa ý con nào thì chưa bao giờ cho chạy trốn, dù nhảy lầu cũng không thoát.
An Tâm dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Vưu An Phú, vẻ mặt không chút kinh hoàng. - Bắt trói nàng ta lại.
Vưu An Phú rống lên một tiếng, trong mắt lóe lên hào quang tà ác: - Cứ giả vờ thánh nữ trước mặt bổn thiếu gia, hôm nay bổn thiếu gia sẽ cho cô biết tay.
Hai tên đàn ông từ trên lầu ào xuống, lúc này cửa phòng khách cũng mở ra, hai tên vệ sĩ vừa rồi đi ra ngoài cũng nhanh chóng đi đến. Rõ ràng Vưu An Phú hôm nay chuẩn bị rất đầy đủ, bốn tên đàn ông to lớn đối phó với một cô gái nhu nhược như An Tâm thì
rõ ràng là quá đủ.
Nhưng đúng lúc này thì An Tâm chợt có động tác, nàng vung tay phải lên, hai luồng sáng bắn ra, hai tên vệ sĩ vừa đi vào đã ngã xuống đất không một tiếng động. Sau đó nàng lại vung tay trái lên, hai tên đàn ông từ trên lầu chạy xuống cũng ngã xuống đất không chút dấu hiệu. - Cô, cô làm gì với bọn họ?
Vẻ mặt Vưu An Phú chợt biến đổi lớn, tình cảnh kia làm hắn cảm thấy cực kỳ quỷ dị. - Tôi đã nói rồi, tôi cho các người cơ hội, tôi vốn định sống yên tĩnh một đời, nhưng các người đến quấy rầy, như vậy thì chết đi.
An Tâm dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Vưu An Phú, ngón tay lại bắn ra, lại một luồng sáng lóe lên. - Á.
Vưu An Phú chợt rên thảm một tiếng, hắn dùng hai tay ôm lấy cuống họng, sau đó ngã ầm xuống sàn nhà. - Cô...Cô không phải là người...
Đào Mai chợt dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn An Tâm, nàng chợt hét lên rồi chạy ra ngoài: - Quỷ, có quỷ, cứu mạng...Á...
Đào Mai chưa chạy đi bao xa thì ngã xuống.
An Tâm khẽ đi qua thi thể của Đào Mai, nàng đi ra ngoài biệt thự không chút hoang mang.
Thêm điểm danh tiếng choTiTy Báo cáo Bài viết Trả lời kèm theo trích dẫn