Hạ Thiên tập trung tinh thần, cố gắng kéo dài thần trí của mình, nhưng hắn phát hiện chính mình không thể nào xác định vị trí cụ thể của Mị Nhi. Điều duy nhất hắn có thể xác định chính là Mị Nhi đang ở trong Y Nhân Các, mà hắn cũng có thể xác nhận một sự kiện khác, chính là nàng đang vận động rất nhanh.
Điều này làm cho Hạ Thiên cảm thấy tương đối quỷ dị, với tu vi Nguyên Anh trung kỳ của hắn, muốn xác định vị trí của Mị Nhi mới Kim Đan sơ kỳ là tương đối đơn giản, nhưng điều quỷ dị chính là nàng giống như đang ẩn thân, hắn hoàn toàn không thấy rõ nàng ở nơi nào. Dựa theo lẽ thường thì tốc độ của nàng dù có nhanh nhẹn thế nào thì với công lực của hắn cũng có thể tìm ra được tung tích, nhưng bây giờ hắn cứng nhắc cũng nhìn không ra, chỉ có thể miễn cưỡng cảm giác được vị trí không chính xác. Tất nhiên điều này cũng vì nguyên nhân hắn rất quen thuộc với nàng, vì vậy mới tổng hợp các cảm giác mà suy đoán, nếu hắn không biết Mị Nhi, chỉ sợ khó thể xác nhận có mặt nàng nơi đây. - Vợ Mị Nhi, chị xuất hiện đi.
Hạ Thiên cuối cùng cũng không nhịn được phải nói một câu: - Chị đừng trốn nữa, nếu không sẽ bị tôi đánh mông. - Ai trốn chứ?
Mị Nhi dùng giọng mất hứng nói, sau đó nàng chợt xuất hiện, trực tiếp có mặt trong đình. Nàng nhìn Hạ Thiên và tức giận nói: - Tôi đang luyện bộ pháp mà thôi. - Luyện bộ pháp?
Hạ Thiên chợt sững sờ, sau đó hắn lại vui vẻ: - Vợ Mị Nhi, chị học được bộ pháp gì? Chị có thể học được loại nào? Chỉ Xích Thiên Nhai hay Súc Địa Thành Thốn?
Không đợi Mị Nhi trả lời, Hạ Thiên lại ồ lên: - Không đúng, vợ Mị Nhi, theo tôi được biết thì dù là Chỉ Xích Thiên Nhai hay Súc Địa Thành Thốn cũng đều không giống như chị vừa rồi.
Mị Nhi nhìn Hạ Thiên, vẻ mặt của nàng có chút kỳ quái, hình như còn có chút ngượng ngùng, nàng do dự một lúc rồi khẽ nói: - Tôi đều học được cả. - Sao?
Hạ Thiên há hốc mồm, dù bây giờ hắn kiến thức rộng rãi cũng không thể ngờ có chuyện như vậy, hắn cũng không thể tin, vì vậy mà nhịn không được phải hỏi một câu: - Vợ Mị Nhi, chị nói đều học được là sao? Chị không nói mình học được cả Chỉ Xích Thiên Nhai và Súc Địa Thành Thốn đấy chứ? Nhưng thần tiên tỷ tỷ nói cho tôi biết, chưa có người nào từng học được cả hai bộ pháp kia.
- Trước đó cậu cũng nói chưa từng có ai học được hai bộ pháp này, tôi lúc đầu luyện Chỉ Xích Thiên Nhai, thấy có thể học được, được một lát sau cảm thấy cũng không phải rất lợi hại, vì vậy mà có chút hối hận, lại chuyển sang học Súc Địa Thành Thốn, kết quả là cũng thấy mình có thể luyện được. Vì thế mà tôi có thể luyện được cả hai bộ pháp, nhưng khi luyện tập hình như lại có chút vấn đề.
Mị Nhi nói với vẻ mặt vô tội, ngày thường thật sự khó thể được thấy biểu cảm này của nàng, bây giờ nhìn vào thật sự có hương vị khác.
Nhưng bây giờ điều làm Hạ Thiên quan tâm nhất cũng không phải là biểu hiện của Mị Nhi, hắn có chút vội vàng hỏi: - Xảy ra vấn đề gì? - Tôi không cẩn thận mà trộn lẫn hai bộ pháp, sau đó chợt phát hiện nếu dung hợp lại sẽ tạo nên một thân pháp cực kỳ cổ quái, giống như có thể ẩn thân, hơn nữa tốc độ cũng tăng lên rất nhiều, vì vậy mà vừa rồi cậu cũng không thể phát hiện ra vị trí của tôi.
Khóe miệng Mị Nhi hơi nhếch lên giống như có chút đắc ý, trong lòng nàng thầm nghĩ, sau này sắc lang kia không thể nào ức hiếp nàng được nữa.
Điều này cũng có thể sao?
Hạ Thiên thật sự cảm thấy dở khóc dở cười, hắn nhìn chằm chằm vào Mị Nhi nửa ngày, sau đó mới dùng giọng bất đắc dĩ nói: - Vợ Mị Nhi, chị thật sự không hỗ danh là vợ tôi, đúng là thiên tài trong thiên tài.
Hạ Thiên dừng lại một chút rồi nói thêm: - Vợ Mị Nhi, tôi thấy cái này không phải là Chỉ Xích Thiên Nhai và cũng chẳng phải là Súc Địa Thành Thốn, không bằng dùng tên của chị đặt cho nó đi, gọi là Mị Nhi thân pháp. - Rất khó nghe.
Y Tiểu Âm ở bên cạnh thầm nói.
Mị Nhi rõ ràng cũng không có ý như vậy: - Nào có cái tên nào như thế, tôi thấy nên gọi là Mị Ảnh thân pháp. - Được rồi, Mị Ảnh thì Mị Ảnh.
Hạ Thiên cũng không có ý kiến gì, hắn nhìn Mị Nhi vừa cao hứng vừa bất đắc dĩ, vui vẻ vì Mị Nhi cuối cùng cũng có được thân pháp mạnh mẽ, dù gặp phải cao thủ như Nam Cung Yến cũng có thể đơn giản bỏ chạy. Nhưng hắn cảm thấy bất đắc dĩ chính là vì Mị Nhi thật sự ngày càng mạnh, nếu sau này nàng muốn trốn thì hắn thật sự cũng bó tay. Vợ ngày càng mạnh cũng không ổn. - Tôi tiếp tục luyện Mị Ảnh thân pháp đây.
Mị Nhi nói một câu rồi biến mất, không hổ danh là Mị Ảnh thân pháp, mới đó đã biến mất.
Y Tiểu Âm không khỏi có chút hâm mộ, nếu nàng có thể lợi hại như Mị Nhi thì hay biết mấy.
Y Tiểu Âm thấy Hạ Thiên có chút sững sờ, cuối cùng nàng cũng mở miệng: - Tôi có thể học Mị Ảnh thân pháp sao? - Vợ Y Y, chị không thể nào học được.
Hạ Thiên lắc đầu:
- Trước tiên chưa nói đến chuyện công lực của chị quá thấp, căn bản không học được, nhưng dù sau này công lực của chị mạnh mẽ hẳn lên thì tôi cũng cảm thấy chị không thể nào học được. Thần tiên tỷ tỷ đã nói với tôi, cho đến bây giờ đều chưa có người nào học được cả hai loại thân pháp như vậy, vợ Mị Nhi sở dĩ có thể dung hợp được cả hai có lẽ vì thể chất có sự khác biệt, chị ấy có cơ thể cực âm, hơn nữa lại có thiên phú về tốc độ, vì vậy ngoài vợ Mị Nhi độc nhất vô nhị, căn bản không còn ai có thể học được thân pháp này.
Hạ Thiên nói đến đây cũng dừng lại một chút rồi bổ sung: - Vợ Y Y, nếu chị muốn học thì tôi có thể nói ra pháp quyết, nhưng phải đợi đến khi chị lên đến Kim Đan Kỳ mới được. À, đợi sau khi thủ đô trở nên an toàn, tôi sẽ thi triển đệ ngũ châm, sau đó nói cho chị biết pháp quyết, chị có thể thử. - Cậu thật sự tình nguyện dạy cho tôi?
Y Tiểu Âm có chút kinh ngạc. - Tất nhiên, chị là vợ tôi, trước nay tôi chưa từng keo kiệt bất cứ thứ gì với vợ mình.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
Y Tiểu Âm há hốc miệng, nàng định nói gì đó nhưng không nên lời. - Tôi đi chuẩn bị bữa sáng.
Y Tiểu Âm nhàn nhạt nói, sau đó nàng rời khỏi đình.
...
Mười giờ sáng, Đái Bội Na ăn mặc xinh đẹp ưu nhã rời khỏi phân cục công an quận Đông. Nguồn truyện: Trà Truyện
Nửa giờ trước Đái Bội Na nhận được điện thoại của cục công an, để nàng đến đây một chuyến, nói có vài câu hỏi liên quan đến những gì nàng đã khai báo. Nàng vội vàng chạy đến, nhưng sau khi đợi một lúc và cảnh sát không hỏi gì, chỉ nói hôm qua nàng chưa ký tên, cần phải ký vào.
Nàng thật sự cảm thấy kỳ quái, nhưng nàng thấy bản ghi chép không có vấn đề, vì vậy mà ký tên vào rồi rời khỏi cục công an.
Đái Bội Na đi đến ven đường, nàng vươn tay định gọi taxi, trong nhà có xe nhưng kỹ thuật của nàng quá kém, trước kia có lái xe riêng nhưng bây giờ nàng không nhận ai, thậm chí không có cả người giúp việc, tất nhiên cũng không có ai lái xe đưa đi đưa về.
Đái Bội Na giơ tay lên, một chiếc xe dừng bên cạnh, nhưng nàng ngây người, vì đây không phải là xe taxi, mà là một chiếc Rolls - Royce rất xa hoa. - Lên xe đi.
Cửa sổ xe hạ xuống.
Đái Bội Na chợt giật mình, nhưng nàng vẫn kéo cửa xe bước vào. - Cảnh sát Tống...
Đái Bội Na mở miệng chào hỏi, vì lái xe không phải là ai khác, chính là Tống Vệ Dân. - Đái Bội Na, tôi có chuyện cần thương lượng với cô, nhưng tôi hy vọng cô hiểu, tôi không phải dùng thân phận của cảnh sát để thương lượng với cô.
Đái Bội Na vội vàng đổi giọng, sau đó cẩn thận hỏi: - Anh tìm tôi có việc gì?
Đái Bội Na, tôi tin tưởng cô biết rõ, tuy bây giờ Tống Khiêm đã chết, trên lý luận cô có thể được phần lớn tài sản của anh ấy, nhưng thực tế thì bác Canh vẫn cho rằng cô là người hại chết Tống Khiêm, vì thế nếu cô muốn toàn thân đi ra cũng không dễ dàng gì. Hơn nữa sau này bác Canh hoàn toàn có thể tìm cô gây phiền toái, tóm lại trong thời gian ngắn thì cô không thể nào thoải mái làm một phú bà.
Tống Vệ Dân khởi động xe chạy về phía trước không nhanh không chậm, mà tốc độ lên tiếng của hắn cũng rất chậm rãi. - Tống thiếu gia, tôi hiểu, thật ra tôi cũng không muốn tất cả tài sản của chồng mình, tôi chỉ cần một nửa là được, tôi muốn xuất ngoại rời khỏi đây, đi đến Canada hay châu Úc gì đó.
Đái Bội Na khẽ nói. - Tôi cần cô giúp một việc, chỉ cần hoàn thành thì tôi có thể đảm bảo cô có được tất cả tài sản của Tống Khiêm, cô muốn ra nước ngoài cũng rất đơn giản, tôi có thể sắp xếp cô qua bất cứ lúc nào.
Tống Vệ Dân chậm rãi nói. - Sao? Tống thiếu gia, anh tình nguyện giúp tôi?
Đái Bội Na có chút kích động, nhưng dù sao nàng cũng là người thông minh, nàng nhanh chóng tỉnh táo trở lại, nàng hỏi: - Tống thiếu gia, anh cần tôi làm gì? - Tôi cần cô đi gặp Quan Kiếm Hùng một lần.
Tống Vệ Dân dùng giọng trầm thấp nói, nhưng trong đó lại mơ hồ mang theo hương vị khó thể từ chối. - Sao?
Vẻ mặt Đái Bội Na chợt biến đổi lớn: - Đến...Đến gặp Quan Kiếm Hùng sao? Điều này...Tống thiếu gia, tôi...Tôi không dám... - Cô không cần sợ hãi như vậy, tôi đã điều tra rõ ràng, có rất nhiều người rơi vào tình cảnh giống như cô, trước nay Quan Kiếm Hùng chỉ xử lý đàn ông, không giết bất kỳ người phụ nữ nào, vì vậy tôi tin Quan Kiếm Hùng sẽ không giết cô.
Tống Vệ Dân thản nhiên nói. - Nhưng...Nhưng...Tống thiếu gia, nếu hắn muốn làm nhục tôi...
Vẻ mặt Đái Bội Na có chút tái nhợt, rõ ràng nàng thật sự rất sợ Quan Kiếm Hùng. - Yên tâm đi, Quan Kiếm Hùng thích phụ nữ đẹp, khi hắn biết có người đẹp khác chờ mình, hắn sẽ không còn hứng thú với cô.
Tống Vệ Dân tỏ ra đã tính trước, hắn lấy một tấm ảnh đưa cho Đái Bội Na: - Việc của cô rất đơn giản, chỉ cần trợ giúp hắn tìm được người phụ nữ này là tốt.
Đái Bội Na tiếp nhận tấm ảnh rồi nhìn thoáng qua, vẻ mặt nàng có hơi biến đổi, nàng hô lên một tiếng: - Đây...Đây không phải là... - Bây giờ tôi hỏi cô, cô có làm hay không?
Tống Vệ Dân tuy vẫn rất bình tĩnh nhưng giọng điệu mơ hồ có hương vị khác.
Đái Bội Na khẽ cắn môi, sau đó nàng gật đầu: - Tôi làm.
Đái Bội Na là phụ nữ thông minh, nàng biết rõ mình không có nhiều lựa chọn, dù nàng không muốn thì cũng phải đi làm, nếu không Tống Vệ Dân sẽ chẳng bỏ qua cho nàng. - Được rồi, cô rất thông minh.
Tống Vệ Dân chợt nhấn ga: - Bây giờ tôi đưa cô đi gặp Quan Kiếm Hùng.