Hoa Hương Hương cũng không che giấu, nàng nhìn Hạ Thiên bằng ánh mắt khó tin: - Ngươi rốt cuộc là ai? Thế giới này căn bản không thể có người tu tiên. - Cô không có tư cách hỏi tôi.
Hạ Thiên lười biếng nói: - Như vậy cô không biết vị trí của ba người còn lại sao? - Ta thật sự không biết, vì vừa đến đây ta đã bị người ta ám hại, may mà có Tiểu Oánh muội muội giúp đỡ, nếu không thì ta đã chết, vì vậy căn bản không biết ba người bọn họ ở đâu.
Hoa Hương Hương nhanh chóng nói. - Nếu như vậy thì cô cũng không còn giá trị gì cả, thôi thì nghỉ ngơi đi.
Hạ Thiên dùng giọng không nhanh không chậm nói, sau đó hắn tung chưởng về phía Hoa Hương Hương. - Phiêu Miểu Bộ sao? Chờ chút, ta có chuyện muốn nói.
Hoa Hương Hương vội vàng hô lên, nàng căn bản không muốn trốn, vì nàng biết mình không trốn thoát. Một chưởng trước đó đã làm cho nàng bị thương nặng, dưới tình huống bình thường nàng cũng khó thể nào chống lại một đòn của cao thủ Nguyên Anh Kỳ, sao không bị thương cho được?
Khoảnh khắc khi bàn tay của Hạ Thiên vỗ lên đầu Hoa Hương Hương thì được thu về, hắn nói: - Thế nào, bây giờ đã biết rõ ba tên ngốc kia ở đâu rồi sao? - Ngươi có phải là đệ tử của Nguyệt sư tỷ hay không? Sư phụ của ngươi có phải là Nguyệt Thanh Nhã không?
Hoa Hương Hương cấp tốc hỏi. - Không phải.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Hoa Hương Hương: - Nguyệt Thanh Nhã là vợ tôi. - Vợ ngươi?
Hoa Hương Hương chợt ngẩn ngơ: - Ngươi là trượng phu của Nguyệt sư tỷ?
Hoa Hương Hương cũng không đợi Hạ Thiên trả lời mà nhanh chóng nói: - Mặc kệ ngươi có quan hệ gì với Nguyệt sư tỷ, tóm lại ngươi nên nói với Nguyệt sư tỷ, tỷ ấy đang gặp phải nguy hiểm. - Không cần cô nói thì tôi cũng biết rồi.
Hạ Thiên ngáp một cái: - Nếu không thì sao tôi phải lặn lội đi xử lý đám người Phiêu Miểu tiên môn chứ? - Không phải, tỷ ấy thật sự gặp nguy hiểm, không phải là người của Phiêu Miểu tiên môn chúng ta...Á...
Hoa Hương Hương nói đến đây chợt ôm đầu kêu thảm: - Á...Nói Nguyệt sư tỷ trốn đi...Á...
Hoa Hương Hương kêu lên thảm thiết vài tiếng, cuối cùng gào lên thảm thiết rồi ngã xuống đất, hoàn toàn bất động.
Vẻ mặt Hạ Thiên chợt biến đổi, hắn cúi người xuống kiểm tra, phát hiện Hương Hương đã chết. - Cô ta chết rồi sao?
Mị Nhi đến bên cạnh Hạ Thiên, nàng cũng có chút kinh ngạc. - Đúng vậy, rất kỳ quái, đột nhiên chết đi, không biết có chuyện gì xảy ra.
Hạ Thiên cau mày, hắn cũng không thể nào điều tra ra được nguyên nhân cái chết của Hoa Hương Hương. - Nhìn qua thì giống như cô ấy biết được bí mật mà có người không muốn nói ra.
Mị Nhi khẽ nói: - Cậu có cảm giác là có người ra tay không? Tôi không cảm giác được. - Tôi cũng không.
Hạ Thiên lắc đầu: - Vợ Mị Nhi, có lẽ là không ai ra tay, nếu thật sự có người lợi hại như vậy, có thể ra tay mà chúng ta không biết, như vậy nếu hắn muốn xử lý chúng ta thì sẽ không làm trò lén lút như thế. - Đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Mị Nhi nghĩ mãi mà không rõ.
Hạ Thiên lắc đầu có chút bất đắc dĩ: - Tôi cũng không hiểu rõ lắm, này, sau khi đám người Phiêu Miểu tiên môn đến đây thì những chuyện kỳ quái xảy ra ngày càng nhiều. - Hạ Thiên, ngươi dám giết chị Hoa?
Đúng lúc này một âm thanh cực kỳ tức giận chợt vang lên sau lưng Hạ Thiên. Hạ Thiên đứng lên, hắn quay đầu nhìn Lục Tiểu Oánh, hắn phát hiện trong mắt nàng ngoài phẫn nộ thì còn có chút hoảng sợ. - Lục Tiểu Oánh, đầu óc của cô có vấn đề gì sao? Hoa Hương Hương không phải do Hạ Thiên giết.
Mị Nhi tức giận nói. - Vợ Mị Nhi, cũng không cần giải thích, coi như tôi giết thì sao?
Hạ Thiên cũng không thèm quan tâm, hắn đưa mắt nhìn Lục Tiểu Oánh: - Nói đi, cô muốn chết thế nào?
Hạ Thiên không đợi Lục Tiểu Oánh trả lời mà lắc đầu: - Thôi, tôi cũng không còn tâm tình chơi đùa với cô, trực tiếp xử lý cô là được. - Hạ Thiên, ngươi dám giết ta thì cha mẹ ngươi cũng sẽ chết.
Lục Tiểu Oánh chợt hét lên, dù là uy hiếp Hạ Thiên nhưng trong mắt nàng vẫn khó nén sự hoảng sợ, cái chết của Hoa Hương Hương thật sự làm nàng mất đi tất cả chỗ dựa.
Nửa giờ trước đó Lục Tiểu Oánh còn tỏ ra nắm chắc thắng lợi trong tay, khi nàng được thấy năng lực của Hoa Hương Hương, đối phương chỉ cần lấy ra một viên đan dược đã giúp cho Nhạc lão gia trẻ đi ba mươi tuổi, dù là ở trên giường cũng là cực kỳ mạnh mẽ như một người đàn ông tráng niên. Hơn nữa nàng còn tận mắt thấy Hoa Hương Hương phi hành trên không, cũng tùy ý bóp nát một tảng đá lớn, tất cả đều chứng minh Hoa Hương Hương có năng lực không thuộc về người bình thường, giống như tiên vậy.
Lục Tiểu Oánh biết Hạ Thiên rất lợi hại, nhưng nàng cũng biết rõ, dù Hạ Thiên có bất kỳ thế lực gì, tất cả đều được chính đối phương làm ra, nếu hắn chết đi thì tất cả cũng không còn là vấn đề. Vì vậy mà Lục Tiểu Oánh đã sớm làm ra một kế hoạch rất tốt, chỉ cần để cho Hoa Hương Hương xử lý Hạ Thiên, như vậy nàng cũng không cần lo lắng những người như Y Tiểu Âm.
Đáng tiếc là Lục Tiểu Oánh không ngờ Hạ Thiên còn mạnh hơn cả Hoa Hương Hương, cho đến nay nàng luôn cho rằng hắn dù mạnh nhưng cũng chỉ là người, Hoa Hương Hương lại là tiên, người sao có thể đánh lại tiên? Vì thế nàng cũng không nghi ngờ kết quả Hoa Hương Hương có thể giết chết Hạ Thiên, nhưng bây giờ sự thật tàn khốc đã tàn phá giấc mộng của nàng, Hoa Hương Hương đã chết, Hạ Thiên vẫn còn sống tốt.
Nhưng bởi vì như thế mà bây giờ Lục Tiểu Oánh hết sức sợ hãi, cũng vì sợ hãi mà nàng sử dụng phương án cuối cùng, trước kia Nhạc Chi Phong không muốn dùng, bây giờ thì được nàng áp dụng. - Ta không có cha mẹ.
Hạ Thiên thản nhiên nói: - Ta cũng ghét những kẻ dám uy hiếp mình.
Hạ Thiên búng ra một ngón tay, một luồng chân khí tiến vào trong người Lục Tiểu Oánh, người này chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm đã ngã xuống đất.
Hoa Hương Hương chết đi rất khó hiểu, trước khi chết còn nói một lời làm cho Hạ Thiên cực kỳ bất an, vì vậy hắn cũng không muốn lãng phí thời gian, sau khi giải quyết Lục Tiểu Oánh thì quay sang nhìn Nhạc lão gia: - Ông lão, bây giờ đến lượt ông, ông đã thích đứa cháu dâu này, vậy thì xuống điện diêm vương với cô ta đi. - Ngươi dám giết ta...
Nhạc lão gia lên tiếng, nhưng vừa nói được vài chữ thì cũng ngã xuống. - Có thể cha mẹ cậu...
Mị Nhi không khỏi mở miệng. - Tôi không có cha mẹ.
Hạ Thiên lại nói ra câu nói vừa rồi, sau đó hắn ôm Mị Nhi chạy đi, một lát sau đã đi đến Y Nhân Các.
Thật ra Y Tiểu Âm sợ rằng cũng không biết Hạ Thiên đã lặng lẽ đặt lên người nàng một cái dấu ấn tinh thần, vì vậy hắn không cần hỏi cũng biết nàng đã về đến Y Nhân Các, không còn ở trong bệnh viện. - Cậu đi vào tìm Y Tiểu Âm, tôi ở đây chờ là được. Nguồn truyện: Trà Truyện
Mị Nhi nhìn Y Tiểu Âm ngồi trong đình, nàng nói với Hạ Thiên.
Hạ Thiên cũng không nói gì, hắn buông vòng eo của Mị Nhi và lóe người đi vào bên trong.
Mị Nhi lấy điện thoại ra bấm số của Mộc Hàm: - Mộc Hàm, sắc lang kia vừa xử lý Lục Tiểu Oánh và Nhạc lão gia, chị xử lý đi. À, Lục Tiểu Oánh kia nói cha mẹ của Hạ Thiên nằm trong tay cô ta, tuy sắc lang kia nói mình không có cha mẹ nhưng chị cũng nên cứu bọn họ ra.
...
Tổ trọng án phân cục thành Đông.
Phòng thẩm vấn số một.
Tống Vệ Dân nhìn người phụ nữ đối diện mà nhíu mày, người phụ nữ này rất xinh xắn, cách ăn mặc cũng ưu nhã khéo léo nhưng một người chồng chết chưa lâu mà ăn mặc như vậy thì đúng là có vấn đề. - Đái Bội Na, chúng tôi cho mời cô đến, chính là muốn cô phối hợp điều tra vụ án chồng cô, cô hiểu chưa?
Tống Vệ Dân cuối cùng cũng mở miệng, giọng điệu bình thản, cũng không tạo áp lực cho Đái Bội Na. - Hiểu.
Đái Bội Na gật đầu. - Chồng bị cô giết sao?
Tống Vệ Dân chợt hỏi. - Sao?
Đái Bội Na đầu tiên là sững sờ, sau đó nàng ngẩng đầu nhìn Tống Vệ Dân: - Không, không có, không phải tôi, không liên quan gì đến tôi? - Khi tôi hỏi cô về vấn đề đầu tiên, cô cũng không phản bác, cũng không tỏ ra bất ngờ, nói cách khác thì thật ra cô biết chồng mình bị mưu sát.
Tống Vệ Dân dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Đái Bội Na: - Cô là người phụ nữ thông minh, nếu không cô chỉ là một người mẫu không mấy danh tiếng mà có thể làm vợ của Tống Khiêm, mà cô đã thông minh thì tôi hy vọng cô không nên làm chuyện ngu xuẩn. - Nhưng tôi thật sự không giết chồng, chồng rất tốt với tôi, bình thường tôi muốn tiêu xài thế nào cũng được, tôi giết anh ấy cũng không có lợi lộc gì.
Đái Bội Na vội vàng nói. - Tôi tin cô không giết anh ta, nhưng tôi cũng tin cô nhất định biết ai làm điều này. Đái Bội Na, cô nên biết Tống Khiêm có quan hệ không tệ với Tống gia, nếu cô nói thật thì còn có thể sống, nếu không thì Tống gia sẽ cho cô biết tay.
Tống Vệ Dân dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Đái Bội Na: - Bây giờ tôi không dùng thân phận cảnh sát để nói chuyện với cô, những lời này tôi cũng không ghi vào lời khai, cô là người thông minh, nên biết lựa chọn thế nào. - Tôi...Tôi không phải không muốn nói, nhưng nếu tôi nói ra thì cũng không ai tin, cũng cho rằng tôi nói dối, cho rằng tôi giết chồng, vì vậy tôi thật sự không dám nói.
Vẻ mặt Đái Bội Na có chút bối rối, thế lực của Tống qua quá mạnh, nàng tất nhiên biết rõ, nàng biết Tống Vệ Dân là con cháu dòng chính, lời nói của đối phương tuyệt đối không phải chỉ là dọa nàng, mà là nói được làm được. - Nói hay không là chuyện của cô, mà tin hay không là vấn đề của tôi, cô chỉ cần nói ra là được.
Tống Vệ Dân thản nhiên nói: - Bây giờ cô nói đi, ai giết Tống Khiêm?
Vẻ mặt Đái Bội Na chợt biến đổi, nàng do dự một lúc, cuối cùng mới ấp úng nói: - Giết chồng tôi có thể không phải là người.