Hạ Thiên lập tức buồn bực, hắn quay đầu trừng mắt nhìn bà chủ quán: - Này, các người muốn ức hiếp tôi phải không? Quán ăn này có gì mà bán mắc như vậy? Tôi không so đo với các người, các người còn cứ bấu víu, có tin tôi phá nát quán không? - Đã ăn vào mà không muốn trả tiền sao? Có bản lĩnh thì nhổ ra.
Bà chủ quán ăn cũng rất hung hăng. - Chỗ này của chúng tôi đã tính là rẻ lắm rồi, sân bay còn khó ăn hơn, còn đắt hơn, đây là nhà ga, vì vậy mà rẻ hơn.
Ông chủ quán ăn tiếp lời.
Hạ Thiên thật sự không có tâm tình so đo với những người này, dù sao thì hắn cũng thấy một trăm đồng ăn bữa sáng là bình thường, nhưng cặp vợ chồng kia được một tấc muốn tiến thêm một thước, hắn cho một trăm đồng mà vẫn còn chê, đúng là làm mất hứng.
Vẫn là câu nói người hiền thường bị ức hiếp, nếu là Hạ Thiên trước đó không chịu đưa tiền thì bà chủ cũng không dám so đo, nhưng khi thấy hắn sảng khoái trả một trăm đồng thì lại cho rằng đối phương đã sợ, vì vậy vẫn muốn thêm hai mươi đồng.
Tất nhiên bà chủ quán làm như vậy cũng chẳng phải vì thấy Hạ Thiên dễ bị ức hiếp, mà là nàng có chỗ dựa, vì thế mà nàng còn nói: - Muốn đập quán sao? Nếu mày dám đập, tao đảm bảo chúng mày không thể ra khỏi nhà ga này. - Ầm...Ầm...Đùng...Rầm...Xoảng.
Trả lời bà chủ quán chính là những âm thanh đập phá điên cuồng, người trực tiếp ra tay không phải là Hạ Thiên mà chính là Liễu Mộng.
Ma nữ Mộng Mộng cho rằng mình bị ức hiếp, vì vậy mà nàng rất tức giận, mà ma nữ tức giận thì hậu quả tất nhiên sẽ là rất nghiêm trọng. Lúc này nàng cầm một cái ghế đập điên cuồng vào mọi thứ trong quán ăn, đầu tiên là đập nát bàn ăn, sau đó là đập bát đĩa nồi chảo lò than...Tóm lại nàng thấy thứ gì sẽ đập thứ đó, vì vậy mà vài chục giây sau nàng đã đập quán ăn này không còn thứ gì nguyên vẹn.
Đến lúc này cặp vợ chồng kia mới kịp phản ứng, ông chủ quơ lấy dao lao về phía Liễu Mộng, mà bà chủ thì chạy ra ngoài lớn tiếng gào lên: - Có người ăn cơm không trả tiền còn đập quán, bớ người ta mau đến hỗ trợ.
Một tiếng hô hào mà lập tức có rất nhiều lời đáp lại, chỉ sau vài giây đồng hồ thì tất cả cửa hàng, quán ăn, thậm chí là những tiệm điện thoại công cộng cũng hưởng ứng, ai cũng chạy ra, trên tay không phải chỉ có dao thái rau, còn có gậy sắt, thậm chí vợt cầu lông...
Động tĩnh lớn như vậy tất nhiên sẽ kinh động không ít người, vô tình có rất nhiều người chạy nhìn về phía bên này, có lữ khách, có những người buôn bán trong nhà ga, có tài xế taxi, thậm chí còn có cả những cảnh sát đang tuần tra.
Nhưng đám cảnh sát đang tuần tra thấy bên này xảy ra tình huống thì chạy đến mà không làm gì cả, còn đám lữ khách cũng đứng từ xa xem náo nhiệt, ngược lại thì những người buôn bán gần đó hay tài xế taxi thì đứng gần hơn.
Bọn họ cũng có không ít người đang nghị luận. - Đúng là ngu ngốc, ăn ở bên trong nhà ga làm gì? - Ăn thì không sao, lại còn muốn ăn cơm chùa, hắn không biết những cửa hàng trong đây là cùng một bọn sao? - Người ngoài nào biết những điều này? Tên kia quá đáng thương, nhất định sẽ bị đánh cho cha mẹ nhận không ra. - Đúng vậy, vài ngày hôm trước tôi đã thấy một người bị đánh vào bệnh viện, cảnh sát cũng không quan tâm đến vấn đề này, thậm chí cả cảnh sát cũng không dám trêu vào đám người này... - Cũng không phải sao? Năm ngoái có một cảnh sát quản vào việc này, khi tuần tra bị người ta đập cho một gậy, thiếu chút nữa thì chết mẹ rồi... - Ủa, không đúng...Tên khốn ăn cơm chùa hình như đánh đấm rất giỏi... - Không phải tên kia đánh đấm giỏi, mà là cô gái kia đánh nhau tốt, bây giờ người đang ra tay là một cô gái. - Không phải là mãnh long quá giang đấy chứ? Hèn gì mà dám ăn cơm chùa... - Có thể đánh đấm cũng vô dụng, bọn họ thật sự còn phải chịu thiệt, vì nhóm người kia chẳng những đông hơn, hơn nữa nếu bọn họ thắng thì không sao, thua thì sẽ đâm đơn kiện...
...
Nhóm người liên tục nghị luận, ngay sau đó không còn nghị luận nữa mà trợn mắt há mồm, mỹ nữ kia quá mạnh mẽ.
Mỹ nữ mạnh mẽ kia tất nhiên là Liễu Mộng, khi ông chủ cầm dao phóng đến thì nàng đã dùng chiếc ghế trong quán đập đối phương ngất xỉu, sau đó lại dùng ghế đập cho bà chủ ngất xỉu. Khi thấy Hạ Thiên phóng đến hỗ trợ thì nàng lại hô lên: - Tiểu bại hoại, đừng cướp món đồ chơi của chị, cậu không cần ra tay.
Sau đó Hạ Thiên không ra tay, Liễu Mộng cầm ghế đập loạn, chưa đến một lúc sau đã có vài chục người nằm trên mặt đất, từng người đều bị nàng đập cho bất tỉnh.
Sau khi đánh người xong thì nàng bắt đầu đập quán, khi tất cả mọi thứ trong nhà hàng bị đập nát thì nàng bắt đầu đập lên tường, làm vở cả mảng lớn. - Tôi ghét nhất bị người ta ức hiếp.
Liễu Mộng cuối cùng cũng không đập nữa, nàng quăng ghế ra, chiếc ghế nát bấy.
Nhưng lời nói của nàng thật sự làm cho đám người bàng quan cảm thấy quái dị, đây không phải là người khác ức hiếp nàng, mà rõ ràng là nàng ức hiếp người khác. - Đánh rất hay.
Đột nhiên có người la lên: - Đám người này đáng bị ăn đòn, vài tháng trước tôi cũng bị bọn họ làm thịt một lần, ăn một tô mì mà thu ba mươi đồng. - Đúng vậy, đám khốn nạn này rất quá đáng, tuần trước tôi mua một cái bánh bao, lấy hai mươi đồng, mà còn là bánh bao giả. - Đúng vậy, tôi cũng đã từng chịu thiệt ở đây, cũng không ai quan tâm, bây giờ đã có người dạy bảo bọn họ. - Bên kia còn có một siêu thị khốn nạn, lần đó tôi vào xem, nói tôi đụng vào là phải mua, không mua thì đánh người, đúng là khốn nạn.
... Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - http://Trà Truyện
Không ít người ở phía bên kia khen hay, thậm chí còn có tên gào lên: - Mỹ nữ, anh yêu em. - Á!
Tên kia vừa hét lên đã bị đánh ngã xuống đất, Liễu Mộng cầm lấy một cái chén đập lên đầu đối phương, sau đó nàng bất mãn nói: - Chị đã có chồng, không cho phép yêu chị.
Đám người cảm thấy dở khóc dở cười, mỹ nữ kia thật sự có cá tính. - Làm gì đấy.
Đúng lúc này có hai tên cảnh sát đi đến, một tên hơn hai mươi tuổi, một tên hơn ba mươi. Hai tên cảnh sát đưa mắt nhìn đám người ngã trên mặt đất, vẻ mặt tên cảnh sát lớn tuổi chợt biến đổi, hắn nhìn Hạ Thiên: - Là cậu đánh người sao? - Này, ngu quá, là chị đây.
Hạ Thiên chưa lên tiếng thì Liễu Mộng đã hô lên. - Cô mắng ai vậy?
Tên cảnh sát lớn tuổi đầu tiên là nổi giận, nhưng sau khi nhìn rõ Liễu Mộng thì ngây ra, nàng quá đẹp, thật sự làm hắn thần hồn điên đảo.
Nhưng tên cảnh sát chợt phản ứng ngay sau đó, ánh mắt xoay chuyển, hắn chợt có ý nghĩ, vì vậy nói ngay: - Thừa nhận là tốt, theo chúng tôi về đồn...Á...
Tên cảnh sát lớn tuổi này còn chưa nói dứt lời thì Liễu Mộng đã chạy đến quán ăn bên cạnh lấy một cái ghế, đập lên đầu tên này, vì vậy mà kết quả là ngất xỉu. - Cảnh sát kiểu gì vậy, lúc nãy cố ý chạy đi, bây giờ thấy chị đánh thắng thì chạy lại bắt người, đúng là đáng ghét.
Liễu Mộng thở phì phò nói.
Mọi người thấy tình cảnh như vậy thì chợt ngẩn ngơ, mỹ nữ kia thật sự quá mạnh mẽ, ngay cả cảnh sát cũng dám cho ăn đòn.
Không riêng gì đám người kia cảm thấy sững sờ, ngay cả tên cảnh sát trẻ tuổi cũng ngây người, vì hắn chưa từng gặp người nào khủng bố như vậy. Dù có một vài người mà bọn họ không dám đụng vào, nhưng cũng sẽ không trực tiếp sửa chữa bọn họ trước mặt bao người, vì vậy lúc này hắn thật sự ngây ngốc, không biết nên làm gì. - Tiểu bại hoại, đi thôi.
Liễu Mộng cuối cùng cũng trút giận, nàng nhớ mình còn nhiệm vụ làm cho Hạ Thiên no bụng, vì vậy mà đến kéo đi.
Nhưng bọn họ vừa định bỏ đi thì tên cảnh sát trẻ kia chợt phản ứng, hắn vội vàng hét lớn: - Đứng lại, các người dám tập kích cảnh sát... - Câm mồm.
Một tiếng quát vang lên làm cho tên cảnh sát trẻ kia nuốt lời trở về, một người đàn ông chừng ba mươi tuổi có vẻ mặt uy nghiêm chợt xuất hiện, người này tuy mặc thường phục nhưng sau lưng có vài tên cảnh sát võ trang đầy đủ.
Khi thấy một đám cảnh sát như vậy chạy đến trợ giúp thì tên cảnh sát trẻ kia chợt vui sướng, đám người vây quanh lại thầm nghĩ kết quả của Hạ Thiên và Liễu Mộng sẽ không tốt.
Nhưng một giây sau đám người vây quanh cũng ngây người, vì bọn họ thấy tên đàn ông vừa xuất hiện rõ ràng đi về phía Hạ Thiên và Liễu Mộng, lại khách khí chào hỏi: - Hạ thần y, tiểu thư Mộng Mộng, các người chuẩn bị đi đâu? Tôi có thể tiễn chân hai người một đoạn đường. - Không cần chú tiễn, bây giờ chị rất ghét cảnh sát.
Liễu Mộng trừng mắt nhìn đối phương, bộ dạng rất mất hứng, sau đó nàng kéo Hạ Thiên bước đi, chỉ trong nháy mắt đã biến mất trước mặt mọi người.
Tên đàn ông vừa xuất hiện không phải là ai khác, chính là Trâu Thành, sau khi hắn áp tải Đằng Cường xuống tàu thì ở bên trong nhà ga chờ người đến đón, vì vậy mà hắn đi ra khá muộn. Nhưng vừa đi ra thì hắn chợt phát hiện động tĩnh phía bên này, hắn vốn định không quan tâm, nhưng khi phát hiện đó là Hạ Thiên và Liễu Mộng thì vội vàng chạy đến.
Trâu Thành thật sự rất cảm kích Hạ Thiên và Liễu Mộng, phải biết rằng Hạ Thiên không chỉ cứu hắn một mạng, còn giúp hắn bắt được tên tòng phạm lẩn trốn nhiều năm là Đằng Cường, hoàn toàn có thể nói là đại ân nhân. Hắn vốn định làm chút chuyện cho Hạ Thiên, nhưng hắn không ngờ ma nữ Mộng Mộng lại ghét cảnh sát, vì vậy mà không biết làm gì hơn. - Tôi là Trâu Thành của cục công an thành phố, vừa rồi chỗ này có chuyện gì xảy ra?
Lúc này vẻ mặt Trâu Thành rất âm trầm, hắn nhìn tên cảnh sát trẻ tuổi, lại trầm giọng hỏi.
Sau khi nghe câu hỏi của Trâu Thành, vẻ mặt tên cảnh sát trẻ tuổi có hơi biến đổi, phải biết rằng trong thành phố Tinh Thành, cái tên Trâu Thành thật sự rất nổi tiếng, ai cũng biết người này không dễ chọc vào.