Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1346: Người quen cũ ở tiên môn


Ở đại lục Tiên Vân thật sự không thể nào gia tăng tu vi trong thời gian ngắn như vậy, dù là tư chất ngút trời, dù là Nguyệt Thanh Nhã là đệ tử xuất sắc nhất trong ngàn năm của tiên môn cũng không thể làm được như vậy.

Cũng vì thế mà Hoàng Tĩnh Di mới khinh địch, mà cũng vì khinh địch nên mới làm nàng thất bại thảm hại.

Dạ Ngọc Mị cũng rất biết cách lợi dụng sự khinh địch của Hoàng Tĩnh Di, vì vậy nên lúc xuất chưởng nàng cố gắng áp chế công lực, nhưng khoảnh khắc khi hai bên va chạm thì nàng mới bùng ra tất cả chân khí để đánh cho Hoàng Tĩnh Di trọng thương. Lúc này Hoàng Tĩnh Di căn bản không có sức hoàn thủ, Dạ Ngọc Mị coi như đã thắng.

Tuy với thực lực hiện tại và cộng thêm sự quen thuộc với Phiêu Miểu tiên môn thì Dạ Ngọc Mị hoàn toàn có thể thắng được Hoàng Tĩnh Di, nhưng dưới tình huống bình thường cũng không đơn giản có thể thắng được Hoàng Tĩnh Di. Dù sao thì thực lực giữa nàng và Hoàng Tĩnh Di vẫn không có sự khác biệt quá lớn, nhưng nàng cũng biết rõ đối phương sẽ nghĩ mình vẫn là tu vi chưa đến Kim Đan Kỳ như trước, vì dù ai cũng không ngờ chỉ sau vài ngày thì thực lực của nàng có thể tăng vọt như vậy.

Dạ Ngọc Mị nhìn Hoàng Tĩnh Di đang ngã trên mặt đất mà không khỏi nhớ đến Hạ Thiên, tuy nàng rất căm hận tên khốn kia, nhưng nàng khó thể không thừa nhận y thuật của tên kia thật sự quá cao siêu. Nếu không thì dù nàng có trở về đại lục Tiên Vân, dù có được người tu tiên công lực cao chữa thương, chưa nói có thể phục hồi lại được.

- Ta cũng không ngờ tình hình vết thương của ngươi vẫn chưa tốt lên được.

Dạ Ngọc Mị dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hoàng Tĩnh Di, đối phương thảm bại không phải chỉ vì đánh giá thấp thực lực của nàng, còn vì vài ngày trước đối phương đã bị thương, đến bây giờ còn chưa khỏi hẳn. Điều này làm cho nàng có chút bất ngờ, Hạ Thiên chỉ đâm Hoàng Tĩnh Di một châm mà thôi, đối phương có thể bị thương nặng

như vậy sao?

- Ngươi và Hạ Thiên đều là kẻ hèn hạ.

Hoàng Tĩnh Di dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Dạ Ngọc Mị:

- Không hỗ danh là một đôi dâm phu gian phụ!

- Bốp!

Dạ Ngọc Mị cho Hoàng Tĩnh Di một tát, nàng dùng giọng lạnh như băng nói:

- Không nên kéo ta và hắn cùng một chỗ.

Không đợi Hoàng Tĩnh Di lên tiếng, Dạ Ngọc Mị lại vỗ một chưởng lên người đối phương, trực tiếp cho đối phương hôn mê. Sau đó những sợi tơ hắc sắc phóng ra cuốn lấy Hoàng Tĩnh Di, một giây sau nàng đã đưa Hoàng Tĩnh Di chạy ra khỏi cửa sổ.

Trận chiến giữa Dạ Ngọc Mị và Hoàng Tĩnh Di kết thúc quá nhanh, hơn nữa lại không có động tĩnh gì, vì thế thực tế bây giờ là ban ngày nhưng cũng không ai chú ý. Tốc độ của Dạ Ngọc Mị phi hành trên không là quá nhanh, vì vậy một nhân viên cục an ninh quốc gia ở vị trí bí mật đứng quan sát cũng không phát hiện ra điều gì khác thường.

Lúc này Dạ Ngọc Mị vẫn đang tiếp tục phi hành, mười phút sau nàng mới rơi xuống một đỉnh núi, vị trí hiện tại của nàng đã rời khỏi thành phố Nhạc Nam, đi vào một vùng núi nào đó ở gần thành phố Nhạc Nam. Lúc này nàng đang đứng trên một đỉnh núi vô danh, chỗ này không có người, đây cũng là điều kiện tốt với Dạ Ngọc Mị, vì sẽ là chỗ rất tốt để bức cung Hoàng Tĩnh Di.

Dạ Ngọc Mị tiện tay quẳng ra, Hoàng Tĩnh Di ngã lăn xuống đất, ngay sau đó nàng tung ra một chỉ, Hoàng Tĩnh Di chợt tỉnh lại.

Đời người lên voi xuống chó rất nhanh, lúc này chỉ sau vài ngày ngắn ngủi, tình huống giữa hai bên đã thay đổi. Vài ngày trước ở trên Thiên Thần Đỉnh, Dạ Ngọc Mị bị Hoàng Tĩnh Di ném xuống đất, bây giờ thì cừu non bị thịt chính là Hoàng Tĩnh Di.

- Hoàng Tĩnh Di, bây giờ ngươi chỉ có hai lựa chọn, thứ nhất là chết cho thoải mái sảng khoái, thứ hai là chậm rãi mà chết. Ngươi muốn chết cho sảng khoái thì thành thật trả lời vấn đề của ta.

Dạ Ngọc Mị dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hoàng Tĩnh Di.

- Ngươi muốn biết điều gì?

Hoàng Tĩnh Di lúc này rất bình tĩnh.

- Lần này Phiêu Miểu tiên môn đến bao nhiêu người?

Dạ Ngọc Mị lạnh lùng hỏi.

- Mười hai.

Hoàng Tĩnh Di trả lời rất kiên quyết.

- Những người khác đâu?

Dạ Ngọc Mị tiếp tục hỏi.

- Không biết.

Hoàng Tĩnh Di vẫn trả lời rất kiên quyết, giống như căn bản không muốn che giấu.

- Sao không biết?

Dạ Ngọc Mị hừ lạnh một tiếng:

- Cô tốt nhất đừng làm loạn.

- Dạ Ngọc Mị, ngươi dùng thủ đoạn gì cũng được, chúng ta phân ra làm bốn tổ, được trận pháp đưa đến đây, căn bản không biết xuất hiện ở chỗ nào.

Hoàng Tĩnh Di thản nhiên nói:

- Ta nếu biết bọn họ ở đâu, ngươi làm gì còn có hội sống sót?

- Bốn tổ?

Vẻ mặt Dạ Ngọc Mị có hơi biến đổi:

- Vậy các ngươi ở thành phố Nhạc Nam có ba người?

- Ta chưa nói mỗi tổ đều có ba người.

Hoàng Tĩnh Di thản nhiên nói:

- Nhưng ngươi nói không sai, thành phố Nhạc Nam thật sự có ba người, ta tin bọn họ sẽ nhanh chóng đến tìm ngươi.

- Ngoài Bạch Vân Sơn thì còn ai nữa?

Dạ Ngọc Mị lạnh giọng hỏi.

Hoàng Tĩnh Di không nói gì, vẻ mặt có chút cổ quái. Dạ Ngọc Mị chợt sinh ra cảm giác quái lạ, một sợi tơ hắc sắc nhanh chóng phóng đến và cuốn Hoàng Tĩnh Di lên, sau đó nàng xoay người nhìn về không trung cách đó không xa, có một bóng người đang bay đến.

Chỉ sau chớp mắt thì người đàn ông áo bào xanh đã hiện trên đỉnh núi, đứng cách Dạ Ngọc Mị mười mét.

Người đàn ông áo bào xanh có thân người thon gầy, nhìn có vẻ hơn ba mươi, dung mạo bình thường, hoàn toàn không tính là đẹp, nhưng hắn đứng đó có một khí chất đặc biệt, một thứ gì đó làm người ta muốn quỳ bái. Thứ mà người ta dễ chú ý nhất chính là cặp mắt của hắn, cặp mắt đó rất sâu sắc, giống như có thể nhìn thấu tất cả thế gian.

Nhưng bây giờ trong mắt người đàn ông áo bào xanh có chút hương vị kỳ lạ, hắn nhìn Dạ Ngọc Mị, có chút kinh ngạc, nhưng phần lớn là vui mừng, bên trong còn có chút hâm mộ.

- Hai mươi năm không gặp, Dạ tiên tử càng có phong thái hơn trước, đúng là đáng mừng.

Người đàn ông áo bào xanh cuối cùng cũng mở miệng, trong giọng nói có chút mừng rỡ, còn có chút cảm khái.

- Hàn Minh Phi, thì ra là ngươi.

Dạ Ngọc Mị vẫn dùng giọng lạnh lùng nói, trong lời nói có chút kinh ngạc, rõ ràng nàng không ngờ ở chỗ này sẽ gặp được người quen cũ hai mươi năm trước.

- Dạ tiên tử, nhìn thấy cô còn sống, ta rất vui.

Hàn Minh Phi mỉm cười, sau đó hắn thay đổi giọng điệu:

- Nếu Dạ tiên tử còn sống, chắc chắn Thanh Nhã sư muội vẫn còn mạnh khỏe chứ?

- Cô ta có mạnh khỏe hay không, chẳng liên quan đến ta.

Dạ Ngọc Mị vẫn rất lạnh lùng, rõ ràng tuy gặp được người quen cũ nhưng nàng vẫn không vui. Thực tế nàng rất căm hận tên Hạ Thiên xui xẻo kia, không ngờ tên khốn kia lại đoán trúng, thật sự có một đệ tử của Phiêu Miểu tiên môn mặc áo bào xanh. Điều càng làm cho nàng lo lắng chính là hai mươi năm trước Hàn Minh Phi đã là cao thủ Kim Đan hậu kỳ, bây giờ nàng không thể nào xác định được tu vi của đối phương, nhưng nàng hoàn toàn có thể thấy, bây giờ Hàn Minh Phi mạnh hơn mình khá nhiều.

- Dạ tiên tử, chúng ta đã đến thế giới xa lạ này một khoảng thời gian, nhưng ta, Hoàng sư muội và Bạch sư đệ luôn chia nhau ra làm việc, vì vậy ta không rõ giữa cô và Hoàng sư muội có hiểu lầm gì. Ta cũng hy vọng cô hiểu, chúng ta đến đây chủ yếu là muốn tìm Thanh Nhã sư muội, còn những ân oán, chúng ta không truy cứu.

Hàn Minh Phi nói rất thong thả, vẻ mặt chân thành:

- Lúc này tôi muốn khẩu cầu Dạ tiên tử nể chút tình mọn, thả Hoàng sư muội ra, mặt khác nếu Dạ tiên tử biết Thanh Nhã sư muội ở đâu xin nói cho ta biết, hai mươi năm qua sư tôn rất tưởng nhớ Thanh Nhã sư muội.

- Hiểu lầm?

Dạ Ngọc Mị cười lạnh một tiếng:

- Hàn Minh Phi, chẳng lẽ ngươi muốn nói, Phiêu Miểu tiên môn chém chết vài ngàn đệ tử của Phiêu Miểu tiên môn là chuyện giả sao?

Hàn Minh Phi khẽ thở dài:

- Dạ tiên tử, xem ra Hoàng sư muội đã nói với cô điều này, nhưng dù sao đó cũng là ân oán sư môn, cô nên hiểu, thật ra cô coi như là một nửa đệ tử của Phiêu Miểu tiên môn. Tuy Nhật Nguyệt tiên môn không còn tồn tại, nhưng nếu cô và Thanh Nhã sư muội có thể quay về đại lục Tiên Vân, tôi tin cô sẽ trở thành một thành viên của Phiêu Miểu tiên môn. Nguồn truyện: Trà Truyện

- Hàn Minh Phi, ngươi vẫn cho rằng ta là cô bé khù khờ hai mươi năm trước sao?

Dạ Ngọc Mị lạnh lùng nói:

- Ta không muốn tiếp tục nói nhảm với ngươi, muốn ta thả Hoàng Tĩnh Di thì rất đơn giản, nói cho ta biết pháp trận đi vào đại lục Tiên Vân nằm ở chỗ nào?

- Dạ tiên tử, trước khi chúng ta chưa tìm được Thanh Nhã tiên tử, ta không thể nói cho cô biết được.

Hàn Minh Phi lắc đầu:

- Ta cũng không muốn lừa cô, thật ra dù cho cô biết, đối với cô cũng vô dụng, vì cũng không phải một người có thể khởi động trận pháp.

Hàn Minh Phi dừng lại một chút rồi nói thêm:

- Dạ tiên tử, thật ra nếu cô muốn quay về thì rất đơn giản, chỉ cần giúp chúng tôi tìm được Thanh Nhã sư muội, chúng tôi sẽ cùng cô quay về đại lục Tiên Vân.

- Tôi sẽ không ký thác vận mệnh của mình cho kẻ khác.

Dạ Ngọc Mị lạnh lùng nói:

- Chỉ cần ngươi nói cho ta biết pháp trận ở đâu là được, còn chuyện khởi động thế nào, ta không cần các ngươi quan tâm.

Hàn Minh Phi lắc đầu, giọng điệu bình tĩnh mà kiên quyết:

- Dạ tiên tử, ta chưa nói cho cô biết, vì ta lo lắng cô sẽ không cẩn thận mà hủy diệt trận pháp.

- Nếu đã như vậy thì ta tiếp tục hỏi Hoàng Tĩnh Di.

Dạ Ngọc Mị dùng giọng lạnh băng nói.

- Dạ tiên tử, Hoàng sư muội đã bị thương, ta hy vọng cô giao sư muội lại cho ta, thương thế của cô ấy rất nặng, cần phải chữa thương.

Hàn Minh Phi chậm rãi nói.

- Nếu ta không giao thì sao?

Dạ Ngọc Mị hững hờ nói.

- Dạ tiên tử, ta cũng không muốn ra tay với cô.

Hàn Minh Phi cười khổ nói.

- Ta cũng muốn xem sau hai mươi năm thì rốt cuộc ngươi tinh tiến thế nào.

Dạ Ngọc Mị hừ lạnh một tiếng, một sợi tơ hắc sắc trên người nàng đã bắn ra phát động thế tấn công.