Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1331: Tụ điểm bán hoa


Đừng nói là Hạ Thiên hoài nghi như vậy, Hào Phỉ Phỉ cũng thấy đó là một cái tên của thanh lâu thời cổ đại, thậm chí ngay cả Dạ Ngọc Mị cũng nghĩ như vậy. Phải biết rằng trên đại lục Tiên Vân cũng có thanh lâu, thậm chí còn có những thanh lâu cho người tu tiên, mà phụ nữ trong những thanh lâu như vậy chính là người tu tiên.

- Tổ trưởng Hạ, thật ra Bách Hoa Lâu này không khác gì kỹ viện.

Trên mặt Lữ Kính Tùng có chút quỷ dị:

- Nghe nói trên danh nghĩa thì Bách Hoa Lâu cung cấp dịch vụ "Bạn đồng hành cao cấp", nhưng thực tế thì cái gọi là "bạn đồng hành cao cấp" chính là cung cấp tiểu thư loại sang mà thôi. Phương pháp hoạt động của Bách Hoa Lâu giống như những đường dây mua dâm hạng sang, hai bên liên lạc với nhau, địa điểm phục vụ lại do bên Bách Hoa Lâu xác định, bình thường đều là khách sạn xa hoa, khách sạn Hồ Nguyệt Lạc chính là một trong các địa điểm phục vụ trong đường dây của bọn họ.

- Tổ trưởng Hạ, Thẩm Vân đã nói với tôi, cô ấy bị lừa đến đây, sau đó bị tên bạn trai trên mạng bán đi, rồi bị ép tiếp khách.

Hào Phỉ Phỉ bổ sung một câu.

- Có chút kỳ quái, không phải có rất nhiều người tình nguyện làm tiểu thư sao? Cần gì phải chạy đi xa như vậy để lừa gạt phụ nữ chứ?

Hạ Thiên có chút buồn bực.

- Tổ trưởng Hạ, tuy rất nhiều cô gái tình nguyện làm nghề này nhưng cũng không thiếu người bị ép buộc. Thật ra đây cũng không phải là chuyện lạ, đặc biệt muốn tìm những cô gái có điều kiện khá tốt để làm chuyện này, cũng không phải chuyện dễ. Bách Hoa Lâu kia có một phần tiểu thư là tình nguyện, nhưng cũng có phần nhiều là bị ép buộc.

Lữ Kính Tùng khẽ nói, tuy chuyện càn quét tệ nạn xã hội này không liên quan đến Long Tổ, nhưng điều này cũng không có nghĩa là hắn không biết.

Lữ Kính Tùng dừng lại một chút rồi nói tiếp:

- Theo những lời khai thì Bách Hoa Lâu thật ra là nơi mà cảnh sát Nhạc Nam biết rất rõ, nhưng cảnh sát cũng không dám động vào Bách Hoa Lâu. Vì vậy Bách Hoa Lâu biểu hiện là làm ăn bẩn thỉu như vậy, thực tế cũng không đơn giản, nghe đồn trò kinh doanh "bạn đồng hành" thật ra cũng không phải là sản nghiệp chủ yếu của Bách Hoa Lâu.

- Chủ nghiệp của Bách Hoa Lâu là gì?

Hạ Thiên hỏi một câu.

- Mại dâm.

Vẻ mặt Lữ Kính Tùng có chú cổ quái:

- Nhưng, không phải là bình thường, đó là những người phụ nữ rất xinh đẹp.

- Vậy chẳng phải là kỹ viện sao?

Hạ Thiên dùng ánh mắt bất mãn nhìn Lữ Kính Tùng:

- Nãy giờ không phải anh nói nhảm sao?

- Tổ trưởng Hạ, không phải như vậy.

Lữ Kính Tùng có chút kiên nhẫn giải thích:

- Cái gọi là phục vụ "bạn đồng hành", nói trắng ra là các cô gái bán mình, nhưng nghiệp vụ bán dâm của Bách Hoa Lâu cũng không đơn giản như thế, mà là bán người, trực tiếp bán một người phụ nữ.

- Sao? Chẳng phải là bọn buôn người à?

Hào Phỉ Phỉ kinh hoảng.

- Cũng khác bọn buôn người, vì đám người kia thường bắt cóc trẻ em, hoặc cướp phụ nữ bán cho người khác làm vợ, nhưng Bách Hoa Lâu này lại xem đám phụ nữ như đồ chơi.

Lữ Kính Tùng khẽ nói:

- Có những người đàn ông có đam mê đặc thù, ví dụ như muốn nuôi phụ nữ trong nhà như nô lệ, hoặc thích những cô gái nhỏ tuổi...

- Đúng là biến thái.

Hào Phỉ Phỉ không nhịn được phải mắng.

Lữ Kính Tùng cười bất đắc dĩ:

- Tóm lại có không ít những người đàn ông như vậy, nhưng ham mê đặc thù của bọn họ dù đến câu lạc bộ hay nhà thổ cũng khó thể được thỏa mãn. Bách Hoa Lâu chính là nơi thỏa mãn đam mê cho bọn họ, căn cứ vào những yêu cầu mà khách hàng muốn để tìm ra người thích hợp, ví dụ như khách hàng thích một nô lệ biết nghe lời, bọn họ sẽ bắt một cô gái đến, dạy bảo một thời gian, sau đó bán cho vị khách kia.

- Hơi quá đáng, đám khốn nạn kia nên đem đi xử bắn.

Hào Phỉ Phỉ tức giận mắng, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy sợ, nếu tối qua nàng bị hai nữ cảnh sát bắt được, sợ rằng sau đó mình sẽ trở thành đồ chơi cho một kẻ biến thái nào đó rồi.

Hào Phỉ Phỉ nghĩ vậy mà không khỏi hỏi:

- Những chuyện như vậy đã xảy ra, cảnh sát cũng biết, sao lại bỏ mặc?

- Đơn giản vì trong hệ thống cảnh sát có rất nhiều người được nhận lợi ích từ Bách Hoa Lâu, bọn họ đều nhận hối lộ, thu tiền, còn chơi gái...Bị người ta nắm bằng chứng

trong tay.

Lữ Kính Tùng giải thích:

- Ngoài ra nghe nói sau lưng Bách Hoa Lâu cũng có hậu trường cứng, không riêng gì cảnh sát, ở khối chính quyền cũng có người của bọn họ. Vì vậy mà dù Bách Hoa Lâu làm ra nhiều chuyện táng tận lương tâm, nhưng trước nay chưa ai quan tâm, tất nhiên bọn họ vẫn hoạt động khá bí mật, cũng chỉ đi trên con đường lãnh đạo cao cấp, vì vậy dân chúng căn bản khó thể thấy sự hiện hữu của bọn họ.

- Này, anh chỉ cần tìm ra địa điểm của Bách Hoa Lâu là được, tôi sẽ trực tiếp xử lý bọn họ.

Hạ Thiên thuận miệng nói.

- Tổ trưởng Hạ, trước mắt chúng ta nắm giữ quá ít tin tức, Bách Hoa Lâu lại làm việc cẩn thận. Bây giờ chúng ta chỉ biết Bách Hoa Lâu do một người tên là Quân thiếu gia khống chế, chúng ta cũng tra xét được tên kia là Trần Thiếu Quân, nhưng bây giờ đối phương đang mất tích, chẳng biết đi đâu, giống như đã nhận được tin và bỏ chạy rồi.

Lữ Kính Tùng có chút ngượng ngùng, rõ ràng cảm thấy mình có chút bất lực.

- Các anh nhiều người như vậy, thẩm vấn lâu như vậy, cũng chỉ tìm được chút tin tức vậy sao?

Hạ Thiên có chút mất vui:

- Thôi bỏ, chuyện này cũng không vội, các anh chậm rãi điều tra, tôi đã cho anh điều tra thêm một chuyện nữa, đã tìm được người phụ nữ kia chưa?

- Tổ trưởng Hạ, tạm thời...Còn chưa có tin tức gì.

Lữ Kính Tùng khẽ nói, sau đó giải thích:

- Vì bây giờ rất nhiều người đang ở lại đây, nhân sự hơi thiếu...

- Đặt trọng điểm lên việc tìm người, còn chuyện bên này, các anh nhìn vào đám người hiềm nghi là được.

Hạ Thiên không đợi Lữ Kính Tùng nói xong mà lên tiếng cắt ngang lời.

- Vâng.

Lữ Kính Tùng vội vàng gật đầu:

- Tôi sẽ lập tức sắp xếp.

- Tổ trưởng Lữ, các anh đã hỏi qua Điền Bác Phong của tổ trọng án thành phố Nhạc Nam chưa?

Hào Phỉ Phỉ không nhịn được phải hỏi.

- Đã hỏi rồi, nhưng Điền Bác Phong này cũng chưa khai gì, vì hắn là tổ trưởng tổ trọng án, phương diện này rất có kinh nghiệm, khó đối phó.

Lữ Kính Tùng trả lời.

- Anh ta biết chuyện này, chẳng qua chỉ không dám nói mà thôi.

Hào Phỉ Phỉ nhíu mày:

- Cũng không biết anh ta đang sợ điều gì?

- Cô xác nhận tên kia biết nhiều chuyện sao?

Hạ Thiên nhìn vào Hào Phỉ Phỉ rồi hỏi một câu.

- À, tối qua anh ấy đã nhắc nhở tôi phải cẩn thận, giống như biết rõ tôi có thể gặp chuyện không may. Tôi cảm thấy...Cảm thấy anh ta biết chuyện về Bách Hoa Lâu, biết rất nhiều, nói không chừng đã từng điều tra, nhưng có lẽ bị uy hiếp nên không dám tiếp tục.

Hào Phỉ Phỉ gật đầu khẳng định:

- Thật ra tôi cũng cảm thấy Điền Bác Phong này có chút tinh thần trọng nghĩa, có lẽ không thông đồng làm bậy, chỉ là lo lắng cho người nhà, vì vậy nên không dám nói ra.

- Nếu đã như vậy thì tôi sẽ đi tìm thông tin.

Hạ Thiên dù không có thời gian đi thẩm vấn tất cả, nhưng nếu hắn muốn thôi miên một người để đối phương nói ra tất cả, như vậy cũng là chuyện rất dễ dàng.

Trong Hồ Nguyệt Lạc có một con thuyền nhỏ, trên thuyền có một nam hai nữ, người nam chèo thuyền, hai người phụ nữ thì ngồi bên trong, chỉ nhìn trời xanh nước trong, giống như không muốn nói chuyện với nhau.

- Chị Linh, những người kia cuối cùng cũng đến Trần gia, nhưng lại không phát hiện ra thi thể của Trần Thiếu Quân.

Nói chuyện là một cô gái trẻ cực kỳ xinh đẹp, nàng khoảng hai lăm hai sáu tuổi, mặc bộ đồ thể thao nhưng vẫn làm người ta nhìn rõ dáng người tuyệt đẹp.

- Hạ Thiên kia xem ra cũng là loại hữu danh vô thực, để cho chúng ta thất vọng rồi.

Một người phụ nữ hơn ba mươi lên tiếng, nàng rất trưởng thành gợi cảm, chính là Trình Linh mà trước đó đã nhìn Trần Thiếu Quân chết đuối trong bể bơi:

- Tôi vốn tưởng rằng cục an ninh quốc gia sẽ xuất hiện ở đó vào buổi sáng, sẽ thấy Trần Thiếu Quân bị giết chết, như vậy vụ án sẽ kết thúc. Không ngờ bọn họ đến muộn,

đám người kia đã xử lý xong thi thể của Trần Thiếu Quân, bây giờ trở thành Trần Thiếu Quân chạy án, chỉ sợ sẽ tiếp tục điều tra.

- Chị Linh, là ai xử lý thi thể của Trần Thiếu Quân?

Cô gái mặc đồ thể thao có chút bực bội.

- Chị cũng không biết. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - www.Trà Truyện

Trình Linh lắc đầu, sau đó nàng cười nhạt với cô gái mặc đồ thể thao:

- Tiểu Mạt, chẳng lẽ em nghĩ rằng chị làm?

- Chị Linh, em biết rõ thật ra chị chỉ muốn thoát khỏi tay lão gia.

Cô gái gọi là Tiểu Mạt chợt khẽ nói.

- Chị không riêng gì muốn thoát khỏi hắn, còn muốn giết chết hắn, nhưng chị muốn mượn tay Hạ Thiên làm điều này, chính mình nếu không làm tốt sẽ bị cuốn vào. Vì vậy chuyện này chỉ có thể là chị tự làm mà thôi.

Trong mắt Trình Linh chợt lóe lên hai luồng sáng thù hận:

- Lão già súc sinh kia, chính lão làm chị mất đi tất cả, thù này nhất định sẽ báo.

- Nhưng với năng lực của chúng ta thì báo thù rất khó.

Tiểu Mặt lắc đầu nói.

- Không, Tiểu Mạt, báo thù cũng không khó như vậy.

Trình Linh khẽ lắc đầu:

-Khó là ở chỗ giải quyết hậu quả, nếu chúng ta muốn cùng chết thì không khó, nhưng chúng ta không muốn cùng chết theo bọn họ, chị còn cuộc sống của mình, chị còn trẻ, mà lão già kia không đáng để chúng ta bán mạng.

- Chị Linh, bây giờ chúng ta nên làm gì?

Tiểu Mạt có chút lo lắng:

- Nếu cục an ninh quốc gia cứ tiếp tục điều tra, nhất định sẽ tìm được chúng ta.

- Không dễ như vậy.

Trình Linh cười nhạt một tiếng

- Hơn nữa dù có điều tra được, chị cũng chỉ là một kẻ bị hại mà thôi.

Trình Linh khẽ thở ra một hơi rồi nói:

- Thật ra chị cũng không lo lắng những kẻ kia, nói cho cùng thì cục an ninh quốc gia chỉ mạnh hơn cảnh sát một chút mà thôi, điều chị lo lắng nhất chính là tên Hạ Thiên kia, biện pháp mượn đao giết người tuy tốt nhưng nếu là cây đao đó quá mạnh, không tốt sẽ làm bị thương chính mình.