Hỗn chiến thật sự là thời điểm bộc lộ thực lực thật sự của đặc công, tình cảnh càng hỗn loạn thì đối với đặc công lại càng cần đầu óc tỉnh táo để phán đoán tình huống. Khi tất cả mọi người đều là kẻ địch thì càng cần phải có thực lực để bảo vệ chính mình, vì vậy mà tình cảnh hỗn chiến đủ để cho Hạ Thiên thấy được thực lực cao thấp của mỗi người.
Mười phút sau Hạ Thiên hô dừng lại, mỗi người tham chiến đều nhiều ít bị trúng vài đòn. Đến lúc này hắn hầu như nhìn rõ những đặc điểm và chỗ thiếu hụt của mọi người, điều làm hắn thất vọng chính là chỉ có hơn một trăm người mà thực lực thật sự không mạnh, cũng chỉ có chục tên xuất sắc mà thôi.
Vì triệt để giải quyết chuyện này, Hạ Thiên đã mất cả buổi chiều để chỉ đạo đám đặc công, mãi đến sáu giờ tối hắn mới tuyên bố chấm dứt huấn luyện.
Nhưng sự việc của Hạ Thiên hôm nay còn chưa hết, vì còn có mười người bệnh đang chờ hắn. - Nếu không thì ngày mai chữa bệnh cho bọn họ?
Mị Nhi thấy cả buổi chiều Hạ Thiên chăm chú công tác, vì vậy mà không còn tức giận, lúc này thấy hắn chưa dùng cơm tối, nàng cũng không muốn hắn chữa bệnh cho đám người kia, vì vậy mới lên tiếng. - Không được, vợ Mị Nhi, tôi muốn làm xong việc này, ngày mai phải làm chính sự, chuyên tâm ở cùng vợ.
Hạ Thiên quyết tâm làm xong mọi việc trong hôm nay. - Được rồi, tùy cậu.
Mị Nhi cũng không cưỡng cầu.
Sau đó quá trình trị liệu rất thuận lợi nhưng cũng hao tốn khá nhiều thời gian của Hạ Thiên, đến khi hắn chữa xong cho bệnh nhân cuối cùng thì đã đến chín giờ tối. - À, xong!
Hạ Thiên thật thỏa mãn, sau đó hắn quay đầu nhìn Mị Nhi, lại cười hì hì nói: - Vợ Mị Nhi, đến chúc mừng chồng đi, cho hôn một cái. - Cậu cùng Mộc Hàm chúc mừng đi!
Mị Nhi liếc mắt nhìn Hạ Thiên: - Chị ấy đang chờ cậu đến dùng cơm tối. Nguồn truyện: Trà Truyện - Vợ mị nhi, chúng ta chúc mừng trước, lát nữa sẽ chúc mừng với vợ tóc vàng sau.
Hạ Thiên vẫn chưa từ bỏ ý định.
Mị Nhi dứt khoát không quan tâm đến Hạ Thiên, nàng xoay người bỏ đi.
Hạ Thiên càng thêm kỳ quái: - Vợ Mị Nhi, vợ tóc vàng không phải ở bên kia sao? Không phải chị nói đang chờ chúng ta ăn cơm sao? - Tôi có nói chị ấy chờ chúng ta dùng cơm sao?
Mị Nhi khẽ hừ một tiếng. - Vậy chị ấy ở đâu?
Hạ Thiên giật mình, hắn ở trong căn cứ Ám tổ, như vậy cơ bản là ăn cơm ở căn tin Ám tổ, vừa rồi Mị Nhi nói chờ dùng cơm, tất nhiên hắn sẽ nghĩ đó là căn tin. - Chị ấy đặt nhà hàng bên ngoài, cậu đi theo tôi là được.
Mị Nhi đi về phía một chiếc Benz cách đó không xa, nàng mở cửa xe, leo lên, khi thấy Hạ Thiên còn chưa chịu lên thì nàng tức giận nói: - Cậu có muốn đi không? Không thì thôi. - Sương nha đầu, lên xe đi.
Hạ Thiên bắt chuyện với Cố Hàm Sương, sau đó chui vào trong xe, vài phút sau đã chạy ra khỏi khu căn cứ Ám tổ.
Nửa giờ sau.
Hạ Thiên đưa vợ và nha hoàn đến một nhà hàng Trung Quốc, khi đến cửa thì tổ hợp ba người kỳ quái thật sự thu hút sự chú ý của nhiều người, đúng là không có biện pháp, ai bảo bọn họ quá quái dị?
Dù là Mị Nhi mặc một bộ áo da đen và đeo kính râm lớn hay Cố Hàm Sương mặc một bộ trang phục đạo cô, cả hai đều nhìn không bình thường. Thậm chí trong ba người bọn họ thì người bình thường nhất lại là Hạ Thiên, nhưng hắn mang theo hai người phụ nữ không bình thường, vì vậy hắn cũng bị người ta cho rằng là không bình thường, tất nhiên sẽ bị mọi người chú ý.
Cũng may bọn họ nhanh chóng tiến vào một phòng khách quý, bên trong phòng ngoài một cô gái nhân viên xinh đẹp, còn có một người đẹp tóc vàng cực kỳ gợi cảm chờ sẵn. - Chồng, Mị Nhi, mọi người đã đến.
Người đẹp tóc vàng tất nhiên là Mộc Hàm, nàng cười quyến rũ với Hạ Thiên, sau đó quay đầu nhìn cô nhân viên xinh đẹp: - Có thể mang thức ăn lên. - Vâng, Mộc tiểu thư!
Nhân viên phục vụ khẽ lên tiếng, sau đó xoay người rời khỏi phòng.
Lúc này Hạ Thiên ngồi bên cạnh Mộc Hàm, Mị Nhi ngồi phía bên kia của hắn. Lần này Mị Nhi thật sự không nói gì, nàng dịu dàng ngồi xuống. - Vợ, sao hôm nay lại cố ý chạy ra ngoài này dùng cơm?
Hạ Thiên dùng giọng hiếu kỳ hỏi một câu. - Chồng, nơi đây nghe đồn là bán thức ăn Trung Quốc đắt
nhất thủ đô, tất nhiên đây chỉ là tin đồn, nơi đây tuy không đắt nhất nhưng lại rất ngon. Căn tin Ám tổ chúng ta nấu khá ngon nhưng dù sao cũng là căn tin, hương vị không bằng chỗ này. À, tôi cảm thấy cả ngày ăn cơm ở căn tin cũng không tốt, hơn nữa vài ngày qua cậu đều làm việc mệt mỏi, tất nhiên hôm nay xong việc tôi cũng phải khao một bữa.
Mộc Hàm cười quyến rũ giải thích. - Vợ, quả nhiên chị là tốt nhất.
Hạ Thiên trừng mắt: - Nhưng chỉ chiêu đãi vậy thôi sao? - Chồng, vậy cậu còn muốn thế nào?
Mộc Hàm nói: - Cậu muốn tôi khao ra sao cũng được.
Hạ Thiên chợt có chút hưng phấn, xem ra tối nay có thể hưởng thụ bữa tiệc lớn.
Hạ Thiên quay đầu nhìn Mị Nhi, hắn vô tình phát hiện Cố Hàm Sương còn đứng bên cạnh, vì vậy nói: - Sương nha đầu, chị cũng ngồi đi. - Vâng, thiếu gia.
Cố Hàm Sương lên tiếng rồi ngồi xuống phía bên kia.
Hạ Thiên cũng không tiếp tục quan tâm đến Cố Hàm Sương, hắn nhìn Mị Nhi rồi cười hì hì nói: - Vợ Mị Nhi, tối nay chị cùng chị Mộc Hàm khao tôi nhé?
Mị Nhi tháo kính râm xuống, gương mặt tuyệt mỹ lộ ra ngoài, sau đó nàng liếc mắt nhìn Hạ Thiên: - Khao gì vậy? Thế này còn chưa đủ sao? - Vợ Mị Nhi, thế này thì sao đủ được? Chị nên học tập vợ tóc vàng, chị ấy khao tôi ra sao, chị nên học tập mà làm theo, cả hai đều là vợ tôi, phải cùng khao tôi mới đúng.
Hạ Thiên nghiêm trang nói. - Cậu cho rằng tôi và Mộc Hàm đều ngốc cả sao?
Mị Nhi khẽ hừ một tiếng. - Vợ Mị Nhi, tôi không ngốc.
Mộc Hàm cũng không vui: - Tôi chỉ làm tốt với chồng mà thôi, phụ nữ tốt với đàn ông của mình, đó là điều nên làm. - Tôi không muốn tranh với chị, dù sao chị muốn khao hắn thì cứ tự nhiên, cũng đừng kéo tôi theo.
Mị Nhi có chút mất vui, trong lòng thầm hiểu, Mộc Hàm khao sắc lang Hạ Thiên, hơn phân nửa là làm chuyện hư hỏng, vì thế nàng cũng không ngốc để cho sắc lang này đắc thủ. - Thức ăn đến rồi, ăn thôi.
Mộc Hàm tất nhiên sẽ không muốn cãi nhau với Mị Nhi.
Bữa tối hôm nay cũng không có vấn đề gì, ngoài Hạ Thiên và Mộc Hàm thỉnh thoảng mớm thức ăn cho nhau làm cho Mị Nhi thấy không thoải mái. Nhưng Hạ Thiên muốn mớm cho Mị Nhi, nhưng nàng thật sự không chịu. Nói tóm lại bữa tối hôm nay thật sự không có gì vui với Mị Nhi, nàng thấy Hạ Thiên hoan ái với Mộc Hàm thì trong lòng có chút đố kỵ, nhưng nếu hắn làm vậy với nàng, thì nàng thật sự không chịu được.
Ngược lại thì Cố Hàm Sương thật sự có tố chất tâm lý không phải tốt bình thường, nàng cũng không có phản ứng nào với hành vi thân mật của Hạ Thiên và Mộc Hàm.
Sau bữa cơm tối, Mị Nhi đưa ra một quyết định khó khăn, đó chính là sau này không nên cùng Hạ Thiên và Mộc Hàm dùng cơm, thậm chí hoàn toàn không nên theo chân bọn họ. Sau này nàng có thể nói chuyện với Mộc Hàm, có thể dùng cơm với Hạ Thiên, nhưng tuyệt đối không đi cùng với hai người bọn họ, nếu không chẳng khác nào tra tấn.
Cơm tối chấm dứt thì đã hơn mười giờ, Mị Nhi thừa dịp Mộc Hàm tính tiền thì đứng lên: - Tôi về trước.
Mị Nhi không để cho Hạ Thiên và Mộc Hàm kịp phản đối, nàng lách người bỏ đi.
Mộc Hàm không đuổi theo, nàng dù có muốn cũng không kịp, Hạ Thiên cũng không đuổi theo, hắn còn muốn được Mộc Hàm khao. Chẳng qua hắn thấy có chút đáng tiếc, vợ Mị Nhi quá nhỏ mọn, cũng không chịu cùng vợ tóc vàng khao mình.
Vài phút sau Hạ Thiên cuối cùng ôm vòng eo mềm mại của Mộc Hàm đi ra khỏi phòng khách VIP, chuẩn bị rời khỏi nhà hàng, mà Cố Hàm Sương nghe lời kia cũng vẫn đi theo như hình với bóng. - Khanh khách... ....
Một tiếng cười truyền vào trong tai Hạ Thiên, một phòng VIP khác cũng mở cửa, một cặp nam nữ đi ra.
Cặp nam nữ này còn khá trẻ, hơn hai mươi, tên đàn ông cao lớn anh tuấn, giày tây, phong độ nhẹ nhàng. Người phụ nữ cũng rất xinh xắn, ăn mặc gợi cảm, khí thế quý
phái bức người, quần áo, dây chuyền, vòng tai, nhẫn... Chỉ cần nhìn qua là biết rất đắt đỏ.
Người đẹp quý phái này đang rất vui vẻ, sau đó nàng thấy được Hạ Thiên và Mộc Hàm, vì vậy mà ngây người. Những năm nay phụ nữ xinh đẹp này luôn là thiên địch của phụ nữ xinh đẹp khác, khi thấy Mộc Hàm đẹp hơn mình, trong lòng nàng chợt có chút ghen tỵ.
Tất nhiên người đẹp này tuy ghen tị cũng không nói gì, chỉ nhìn Mộc Hàm vài lượt mà thôi, nhưng lúc này tên đàn ông anh tuấn lại bắt chuyện với Hạ Thiên: - Hạ Thiên, đúng là trùng hợp.
Hạ Thiên ngây người, hắn nhìn tên đàn ông kia: - Anh là ai? - Tôi là Tống Vệ Dân.
Người đàn ông anh tuấn nói: - Cậu có lẽ không biết tôi, nhưng em của tôi thì cậu rất quen thuộc, cô ấy là Tống Ngọc Mị. - Thì ra là anh của vợ Mị Mị.
Hạ Thiên à một tiếng, sau đó thuận miệng hỏi: - Anh cùng vợ đến đây dùng cơm sao?
Tống Vệ Dân không trả lời câu hỏi của Hạ Thiên, hắn nhìn Mộc Hàm, lại nhìn Cố Hàm Sương, hắn khẽ chau mày rồi dùng giọng không vui hỏi: - Hạ Thiên, cậu trái ôm phải ấp, hình như có lỗi với em tôi thì phải?