Người điện thoại đến là Sở gia đại tiểu thư, nàng đang là người cầm lái thế lực ngầm ở thủ đô, là Sở Dao.
Những ngày nay Hạ Thiên vì tán Mị Nhi mà cũng không đến với Sở Dao, vì thế hai người chưa được gặp mặt. Lúc này nhận được điện thoại của Sở Dao, làm cho hắn nghĩ rằng vợ nhớ mình, nhưng ngay sau đó lại biết không phải là như vậy.
Những ngày qua Sở Dao luôn bận rộn chỉnh hợp các thế lực hắc đạo ở thủ đô, dù có Thường gia và Bạch Tiểu Lỗi trợ giúp, cũng không khó, nhưng thực tế muốn dung hợp hai thế lực lại cũng không dễ. Mặt khác nàng cũng muốn lập nên uy tín của mình, vì vậy mà nhiều chuyện tự ra mặt xử lý, có thể nói là hiệu quả tương đối khá.
Lúc đầu mọi người chỉ có một ý nghĩ, Sở Dao là vợ của Hạ Thiên, mà bọn họ cũng xem nàng là đại biểu của Hạ Thiên, là con rối của hắn mà thôi, chẳng có gì là hay. Nhưng vài ngày qua bọn họ chợt phát hiện ý nghĩ của mình trước đó là sai lầm, Sở Dao không chỉ là phụ nữ của Hạ Thiên, năng lực bản thân nàng cũng đủ để thống trị hắc đạo thủ đô.
Sở Dao phân chia khu vực, để cho thủ hạ của Thường gia và Bạch Tiểu Lỗi giao thoa vào nhau, coi như hắc đạo thủ đô đã chỉnh hợp, cũng có phần dung hợp. Nhưng nếu muốn triệt để dung hợp thì cần phải có thời gian, cần phải để mọi người thích ứng, không phải là chuyện làm một lần là xong. Đối với Sở Dao thì nhiệm vụ của nàng đã cơ bản hoàn thành, nàng định vài ngày nữa sẽ buông ra cho Thường Tiểu Bảo và Bạch Tiểu Lỗi quản lý.
Nhưng đúng lúc này lại có một phiền toái kéo đến tận cửa tìm Sở Dao.
Thời gian qua Sở Dao phần lớn thời gian đều ở trong Thường gia, sáu giờ chiều hôm nay nàng cũng về Thường gia, nhưng vừa ăn cơm tối xong đã có cảnh sát tìm đến cửa.
Lăn lộn trong hắc đạo thì thường có liên hệ với cảnh sát, tất nhiên điều này cũng không phải là thứ gì kỳ lạ với Sở Dao, chẳng qua nàng chỉ có chút kỳ quái. Vài ngày trước thế lực hắc đạo thủ đô làm loạn long trời lở đất thì cảnh sát giống như không biết gì, vì sao bây giờ sự việc ổn định thì lại kéo đến gây phiền?
Nhưng chuyện kỳ quái hơn lại xảy ra, cảnh sát tìm nàng làm phiền vì một chuyên khác, có liên quan đến nữ thần y Y Tiểu Âm mà nàng đã gặp vài hôm trước.
Bên người của Y Tiểu Âm có một cô gái tên là A Cửu, nghe đồn là nha đầu của Y Tiểu Âm, vài ngày trước A Cửu bị bắn hai phát súng, thiếu chút nữa đã chết. Chuyện này có lẽ ở thủ đô không có vài người được biết, nhưng Sở Dao cũng biết, nàng cũng không quan tâm. Vì nàng thấy chuyện này không liên quan đến mình, nàng và Y Tiểu Âm cũng không quá quen thuộc, chồng cũng không cần nàng quan tâm đến chuyện này.
Nhưng bây giờ cảnh sát lại cho rằng kẻ chủ mưu bắn chết A Cửu không phải là ai khác mà chính là Sở Dao. Căn cứ theo lời cảnh sát, trước đó đã tìm được tay súng, nhưng tên kia đã tự sát, vốn xem như vụ án đi vào ngõ cụt. Nhưng hôm nay lại có người chủ động ra đầu thú, nói hắn chính là tay súng, còn nói tay súng tự sát trước kia là giả. Điều này cũng không quan trọng, khốn nổi tên kia lại nói mình được Sở Dao sai bảo.
Sở Dao cảm thấy rất khó giải thích, sao nàng lại vô duyên vô cớ là hung thủ sau màn?
Càng làm Sở Dao dở khóc dở cười chính là, cảnh sát đã tìm được động cơ của nàng, đó là tranh giành tình nhân. Nàng và Y Tiểu Âm có cùng một người đàn ông là Hạ Thiên, nàng không dám giết Y Tiểu Âm vì sợ Hạ Thiên giận, vì thế mà cố ý giết A Cửu trả thù Y Tiểu Âm. - Các người bị bệnh thì đừng cho rằng tôi cũng bị bệnh.
Sở Dao mắng vài tên cảnh sát: - Tôi tranh giành tình nhân sao? Chú em có biết chồng tôi có bao nhiêu vợ không? Tôi nói cho chú biết, chồng tôi có vài cô vợ ở thủ đô, nếu tôi thật sự ghen cũng không chỉ
tìm phiền toái cho Y Tiểu Âm. - Sở tiểu thư, đó không phải là những gì chúng tôi nói, là hung thủ nhận tội và khai ra.
Cảnh sát rất khách khí, có vẻ bọn họ cũng biết mình gây khó cho Sở Dao, nhưng bọn họ cũng có khó khăn. - Thật xin lỗi, Sở tiểu thư, chúng tôi cũng không muốn làm khó cho cô, nhưng vụ án này được nhiều người thủ đô chú ý, chúng tôi cần phải suy xét cẩn thận. Chúng tôi đề nghị, nếu Sở tiểu thư và Y tiểu thư có hiểu lầm thì nói với Hạ Thiên một tiếng, để anh ấy đến hòa giải.
Sở Dao cảm thấy mình và Y Tiểu Âm cóc có hiểu lầm quái quỷ gì, nhưng cảnh sát nhắc nhở nàng, chuyện này phải cho Hạ Thiên biết, nếu không làm hắn hiểu lầm thì đúng là phiền phức, vì thế nàng điện thoại cho Hạ Thiên.
Vì vậy mà Hạ Thiên không dùng cơm, hắn lập tức rời khỏi căn cứ Ám tổ. Mị Nhi và Mộc Hàm không đi theo, nhưng Cố Hàm Sương lại bám sát hắn như hình với bóng.
Hạ Thiên cũng không đến Thường gia mà đến thẳng cục công an thủ đô, sau đó để cho Sở Dao đi đến tụ hợp. Tất nhiên không phải để cho nàng đến phối hợp điều tra, mà vì tên khốn tự xưng là hung thủ đang ở đồn cảnh sát, hắn muốn thẩm vấn tên kia.
Hạ Thiên trực tiếp đến tìm cục trưởng La Dân Sinh, đến khi Sở Dao đi vào cục công an thì La Dân Sinh đang dùng ánh mắt khó xử nhìn Hạ Thiên: - Hạ thần y, điều này, anh không phải là cảnh sát, anh tự mình thẩm vấn nghi phạm là không tốt... .... - Ông có phải muốn để tôi đưa tên ngốc kia vào khu căn cứ Ám tổ?
Hạ Thiên trừng mắt nhìn La Dân Sinh: - Này ông La, ông có tin tôi có thể làm cho cả sáu chục ngàn cảnh sát thủ đô vào bệnh viện, để ông trở thành một vị tư lệnh mà dưới tay không có người nào không?
La Dân Sinh chợt thỏa hiệp, thực tế khi thấy Hạ Thiên lấy thân phận ở Ám tổ ra thì lão đã thỏa hiệp, mà lão nghe xong nửa câu sau cũng đủ để hiểu, dù Hạ Thiên không phải là Ám Hoàng thì lão cũng không thể không cho Hạ Thiên đi thẩm vấn hung thủ.
Vì vậy La Dân Sinh đưa Hạ Thiên và Sở Dao đến gặp tên hung thủ, đó là một tên khốn hơn ba mươi, bộ dạng bình thường. Cố Hàm Sương cũng đi theo Hạ Thiên đến cửa phòng thẩm vấn làm cho rất nhiều cảnh sát phải vây lại xem, nhưng tố chất tâm lý lạnh lùng của nàng rất lợi hại, căn bản không có phản ứng. - Hạ thần y, hắn tên là Thường Tứ Phương, là một tay chân của Thường gia, tự xưng đã nhận lệnh của Sở đại tiểu thư để đến Y Nhân Các nổ súng giết người.
La Dân Sinh giới thiệu tình huống sơ lược. - Chú biết tôi sao?
Sở Dao nhìn Thường Tứ Phương rồi mở miệng. - Tất nhiên tôi biết, cô chính là Sở đại tiểu thư.
Vẻ mặt Thường Tứ Phương có chút sợ hãi. - Chú nói tôi sai chú đến Y Nhân Các giết người.
Sở Dao lại hỏi. - Sở đại tiểu thư, thật sự là cô sai tôi đi... ....
Thường Tứ Phương cẩn thận nói. - Thúi lắm, bà muốn giết người thì cần chú em phải ra tay sao?
Sở Dao nổi giận mắng.
Lúc này Hạ Thiên lên tiếng: - Vợ Dao Dao, đừng nói bậy. - Em thật sự muốn chém chết tên khốn này, dám vu oan cho em.
Sở Dao tức giận nói, nhưng nàng cũng không tiếp tục nói bậy. - Sở...Sở đại tiểu thư, tối hôm đó cô bận việc, vì vậy mới sai tôi đi.
Thường Tứ Phương còn nói thêm.
Sở Dao tức giận: - Thúi lắm, chú em lại nói hươu nói vượn, có tin bà chém chú em thành một trăm lẻ tám mảnh không? - Bốp!
Hạ Thiên vỗ nhẹ lên mông của Sở Dao, coi như là đòn trừng phạt nhỏ: - Vợ Dao Dao, đừng nói bậy nữa, à, để anh đến thẩm vấn.
Sở Dao trở nên thật thà, Hạ Thiên lấy ngân châm đâm vào người Thường Tứ Phương, hắn muốn xem ai thật sự phái tên này đến đây.
Mười phút sau Hạ Thiên chính thức thẩm vấn, câu nói đầu tiên của hắn là: - Là anh nổ súng bắn A Cửu sao? - Đúng vậy.
Thường Tứ Phương gật đầu nói. - Ai sai anh đi giết A Cửu?
Hạ Thiên lại hỏi. - Trình thiếu gia.
Thường Tứ Phương trả lời ngay.
La Dân Sinh ở bên cạnh chợt vui sướng, mà Sở Dao cũng không nhịn được phải nói: - Biết ngay là có tên khốn vu oan cho tôi. - Trình thiếu gia nào?
Hạ Thiên lại hỏi. - Tôi không biết, hắn chỉ nói mình là Trình thiếu gia, hắn cho tôi một trăm ngàn để tôi giết chết A Cửu.
Thường Tứ Phương trả lời: - Hôm nay lại nói tôi đến cục công an đầu thú, sẽ nói cho tôi một triệu để an trí gia đình, hơn nữa sẽ đảm bảo tôi không chịu án tử hình, bắt tôi nói với cảnh sát, kẻ đứng sau màn là Sở Dao. - Hạ thần y, anh chờ chút, tôi sẽ lấy vài tấm hình đến cho hắn ta chỉ điểm.
La Dân Sinh khẽ nói một câu, sau đó đi ra ngoài phòng thẩm vấn.
Vài phút sau La Dân Sinh đã cầm ảnh đi đến đặt trước mặt Thường Tứ Phương: - Anh nói xem, là ai trong số những tấm hình này?
Thường Tứ Phương nhìn nhìn sau đó chỉ vào một tấm ảnh: - Là hắn. - Quả nhiên là thằng Trình Chí Cao.
Sở Dao mắng lên: - Tên khốn Trình gia kia chán sống rồi sao? Chuyên gây khó dễ cho tôi. - À, nếu bọn họ đã chán sống, chúng ta sẽ tiễn bọn họ lên đường.
Hạ Thiên lười biếng nói, sau đó hắn kéo Sở Dao: - Vợ Dao Dao, chúng ta đi tìm Trình gia tính sổ.
Hạ Thiên kéo Sở Dao ra khỏi phòng thẩm vấn, sau đó mang theo Cố Hàm Sương bỏ đi. Còn La Dân Sinh, lúc này tất nhiên lão cũng không biết nói gì hơn, thực tế lão cũng không muốn đắc tội với Hạ Thiên, vì vậy tối nay đám cảnh sát kia đến tìm Sở Dao và tỏ ra rất khách khí. Bây giờ kết quả là khó cầu đối với lão, vì lão luôn hy vọng Sở Dao không phải là hung thủ sau màn, nếu không thì phiền toái lớn.
Nhưng thấy Hạ Thiên biến mất thì La Dân Sinh lại cầm lấy điện thoại gọi cho một dãy số.
Hạ Thiên đi ra khỏi cục công an, hắn lấy điện thoại bấm số của Y Tiểu Âm. - Chuyện gì?
Y Tiểu Âm nhanh chóng nhận điện thoại. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Trà Truyện chấm cơm. - Vợ Y Y, tên khốn bắn A Cửu đã bị bắt, đang bị nhốt ở cục công an thành phố.