Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 1151: Ngay cả vợ của ta cũng đánh không lại


Mọi người của thường gia rối rít tránh ra, hơn nữa Thường Tiểu Bảo trong nháy mắt đã toát cả mồ hôi lạnh, Sở Dao hiện tại lại trở nên lợi hại như thế sao? Bây giờ nàng đánh bằng đao, chỉ sợ là muốn thiến sạch người nào nên thiến sạch người rồi!

Lúc này, Thường Tiểu Bảo cũng không khỏi bắt đầu đồng tình với Cố Hàn Phong, hắn cảm thấy Cố Hàn Phong nếu vận khí tốt mà nói..., có thể trực tiếp sẽ bị đao giết chết, vận khí nếu không tốt cũng sẽ bị thiến sạch rồi.

Hiển nhiên, đối với một người đàn ông mà nói, Thường Tiểu Bảo cảm thấy, cho dù chết nhưng so với bị thiến vẫn tốt hơn.

Giờ phút này, không chỉ có Thường Tiểu Bảo cảm thấy Cố Hàn Phong lành ít dữ nhiều, những người khác trong Thường gia cũng cảm thấy Cố Hàn Phong tám phần tránh không thoát, nhưng rất nhanh, bất luận là Thường Tiểu Bảo hay những người khác cũng biết mình sai lầm rồi.

Lấy thân thủ hiện tại của Sở Dao, người bình thường gặp phải nàng, tuyệt đối một điều chính là đường chết, không chút nào khoa trương mà nói, Sở Dao có thể chỉ cần ngắn ngủn mười mấy giây, đem một người chân chính mà thiên đao vạn quả, nhưng đáng tiếc chính là, giờ phút này Sở Dao đối mặt cũng không phải là một người bình thường, mà cũng là người có thực lực cường đại Cố Hàn Phong.

Đối mặt vô số đao quang, Cố Hàn Phong cũng không chút nào hoảng loạn, mặc dù Sở Dao xuất thủ tốc độ rất nhanh, nhưng Cố Hàn Phong tốc độ không còn chậm giống như trước, hắn nhanh chóng đạp bộ pháp, nhẹ thoát ra khỏi vòng vây đao, sau đó liền bắt đầu phản kích.

Cố Hàn Phong lại quỷ mị xuất hiện phía sau Sở Dao, một bàn tay trắng nõn như của nữ nhân thủ chưởng, nhanh như tia chớp lao về phía sau lưng Sở Dao, không có bất kỳ chiêu thức gì phức tạp, nhưng có đôi khi chiêu thức đơn giản mới là chiêu thức lợi hại nhất.

Nhưng mà, Sở Dao phản ứng cũng không chậm như trước, nàng cũng không quay đầu lại, đem hai phi đao giống như là đôi mắt dài (tui cũng không hiểu là gì luôn), bắn tới hướng phía sau nàng chạy thẳng tới Cố Hàn Phong.

Cố Hàn Phong không thể không tránh né hai phi đao này, động tác cũng không khỏi hơi dừng lại một chút, mà Sở Dao trong nháy mắt này, xoay người lại, trên tay cầm thanh Cương Đao sáng như tuyết, lại một lần nữa trải khắp trời che kín đất (phô thiên cái địa) bổ về phía Cố Hàn Phong.

Hiện tại Sở Dao, một tay đao pháp xuất thần nhập hóa, một tay phi đao kỹ xảo nhất tuyệt, vì nàng hạ đao đã ra thế công, Cố Hàn Phong bắt đầu lộ ra vẻ có chút không nhẹ nhàng như trước, hắn kinh sợ bất đắc dĩ phải toàn tâm toàn ý đối phó với công kích của Sở Dao, sau đó tìm kẻ hở, thỉnh thoảng phát động một lần phản kích.

- Thiên ca, Sở Dao sẽ không thua chứ?

Nhìn một hồi, Thường Tiểu Bảo không nhịn được hỏi.

- Sẽ không thua, bất quá muốn thắng cũng khó.

Hạ Thiên hồi đáp.

Mặc dù Sở Dao nhìn như ở thế thượng phong, nhưng trên thực tế một chiêu không có làm cho Cố Hàn Phong một chút thương tổn nào, một lúc sau, Sở Dao thậm chí còn có thể bị thua. Dĩ nhiên, Hạ Thiên cũng không lo lắng, Sở Dao nếu là thật sự đánh không lại Cố Hàn Phong, hắn tự nhiên sẽ xuất thủ.

Hắn sẽ không bởi vì muốn giả thương mà đứng nhìn vợ mình gặp nguy hiểm. Giống như buổi sáng, thấy Mị Nhi gặp nguy hiểm hắn cuối cùng cũng xuất thủ, bây giờ hắn không phát hiện Sở Dao gặp nguy hiểm, cho nên hắn mới ở bên cạnh quan sát.

Lời nói của Hạ thiên cũng rất mau được chứng thật. Qua mười mấy phút đồng hồ, Sở Dao cùng Cố Hàn Phong vẫn bất phân thắng bại, cũng là biểu hiện của Sở Dao vượt ra khỏi dự trù của Hạ Thiên, hắn rất nhanh liền phát hiện, lấy biểu hiện của Sở Dao dưới tình huống này, cho dù là đánh một thời gian dài, nàng cũng sẽ không thua, bây giờ hắn lo lắng nhất một điều chính là thể lực Sở Dao có thể sẽ không đủ.

Dưới tình huống bình thường, thể lực Sở Dao hẳn là đầy đủ, chỉ là ngày hôm nay bọn họ làm chuyện đó rất lâu tiêu hao thể lực rất nhiều, hiện tại thể lực Sở Dao hiển nhiên không bằng thời kỳ phong độ.

- Cố Hàn Phong, ngươi ngay cả vợ của ta cũng đánh không lại, còn không tự giác cút trở về đi.

Hạ Thiên đột nhiên mở miệng nói một câu.

- Vợ Dao Dao, không cần tiếp tục đánh với hắn, dừng tay đi!

- Chồng, em muốn chém chết tên khốn kiếp này!

Sở Dao có chút không chịu dừng tay, trong nhất thời thế công càng thêm mãnh liệt lên.

- Vợ Dao Dao, em muốn chém chết hắn từ lúc đầu, vậy mà nửa giờ rồi vẫn còn muốn, quên đi, sau này anh chém hắn chết phân nữa là được.

Hạ Thiên không nhanh không chậm nói.

- Em cũng đừng có lãng phí thể lực, em nêu giữ lại một ít thể lực, đợi lát nữa chúng ta làm chút vận động có ý nghĩa hơn.

- Được rồi!

Sở Dao thu hồi đao, nhanh chóng trở lại trước mặt Hạ Thiên .

Cố Hàn Phong ngưng thế công, hắn nhìn về Hạ Thiên, cắn răng, hơi có chút phẫn nộ.

- Hạ Thiên, bây giờ ngươi cũng chỉ có thể núp ở phía sau đàn bà sao?

- Ngu ngốc, vậy có bản lãnh ngươi trốn phía sau đàn bà đi.

Hạ Thiên bĩu môi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Trà Truyện

- Còn nữa, tên ngu ngốc nhà ngươi thừa dịp ta bị thương công lực hoàn toàn biến mất đến báo thù, lại còn không biết xấu hổ nói ta? Ta không cần toàn lực, là có thể một chiêu giết chết ngươi, với trình độ của ngươi, căn bản là không có tư cách tới làm phiền ta, ta thấy ngươi nên chạy về nhà, đem những tên lợi hại hơn trong nhà của ngươi đi ra đây!

- Hạ Thiên, ngươi đừng quá kiêu ngạo!

Gương mặt trắng nõn của Cố Hàn Phong kia giờ phút này có hơi hồng, không biết nguyên nhân là bị Hạ Thiên chọc tức hay là vừa mới cùng Sở Dao dã đấu hồi lâu.

- Thật ra thì bây giờ ta hiện tại rất bận rộn.

Hạ Thiên nghiêm trang nói.

- Cũng là tên ngu ngốc nhà ngươi có chút lớn lối, thật ra thì lớn lối không phải là sai, nhưng giống như ngươi vậy, không có năng lực gì lại hết lần này tới lần khác muốn lớn lối, đó chính là mười phần sai rồi."

- Ngươi!

Cố Hàn Phong giận dữ, tựa hồ vừa muốn động thủ, nhưng nhìn Sở Dao bên cạnh Hạ Thiên, Cố Hàn Phong rốt cục vẫn phải nhịn xuống, hắn biết, hắn muốn đánh bại Sở Dao cũng không dễ dàng, hắn chẳng qua là thực căm tức, tên khốn Hạ Thiên này, bên cạnh làm sao lại nhiều phụ nữ lợi hại như vậy?

Lúc trước là người phụ nữ gọi là Mị Nhi đi theo hắn, hiện tại ả Mị Nhi đó và hắn cãi nhau, thật không nghĩ đến hắn lại vừa đổi phụ nữ bên cạnh, hơn nữa cũng lợi hại như vậy, tiểu tử này rốt cuộc tìm nơi nào được nhiều mỹ nữ lợi hại như vậy?

- Cố nhị thiếu, cậu cần phải đi.

Thường Đông Lâm lúc này mở miệng nói, thanh âm trầm thấp, nhưng hàm chứa lửa giận.

Cố Hàn Phong có chút âm trầm rồi nhìn Hạ Thiên một cái, sau đó mới quay đầu nhìn Thường Đông Lâm, giọng nói có chút lãnh đạm.

- Thường lão gia tử, ông đã không hoan nghênh tôi, tôi tự nhiên sẽ rời đi, nhưng mà trước khi đi, khuyên ông một câu, chuyện của người khác, tốt nhất đừng động tới!

- Cố nhị thiếu, vậy lão đầu tử ta cho ngươi một câu khuyên.

Thường Đông Lâm chậm rãi nói.

- Thành công thì không cách nào làm lại, đừng tưởng rằng cậu còn có thể ở thủ đô đánh ra lông trời lỡ đất!

- Hạ Thiên, ta sẽ còn tới tìm ngươi!

Cố Hàn Phong lại không để ý đến Thường Đông Lâm, quẳng xuống một câu như vậy, sau đó đột nhiên xoay người rời đi.

- Lần sau mà nhìn thấy tên khốn kiếp nhà ngươi nữa, bà nhất định chém chết ngươi!

Sở Dao hướng về phía bóng lưng Cố Hàn Phong nói một câu.

Hạ Thiên duỗi lưng một cái, lầm bầm lầu bầu.

- Tối nay hẳn là không ai đến làm phiền nữa chứ?

- Chồng, sao anh giống như hi vọng có người tới làm phiền vậy?

Sở Dao có chút buồn bực.

- Không có, anh chỉ là đang nghĩ, nếu như không ai tới làm phiền, là chúng ta thể đi ngủ phải không?

Hạ Thiên cười hì hì nói.

Sở Dao không khỏi thì thầm một tiếng.

- Bây giờ mà đi ngủ, có phải hơi sớm hay không?

- Vợ Dao Dao, ta cảm thấy được không còn sớm.

Hạ Thiên vừa nói liền đem Sở Dao chặn ngang bế lên.

- Chúng ta đi ngủ đi!

Nhìn Hạ Thiên cứ như vậy đem Sở Dao ôm đi, mọi người hai mặt nhìn nhau, mà đợi Hạ Thiên và Sở Dao biến mất trong tầm mắt của bọn họ, Thường Tiểu Bảo rốt cục không nhịn được nói.

- Hạ Thiên thật mất đi võ công sao? Hắn khí lực giống như là còn rất lớn vậy, Sở Dao lớn người như vậy, mà ôm cái như con mèo nhỏ.

- Tiểu Bảo, đừng quan tâm nhiều như vậy, làm việc của chúng ta là được.

Thường Đông Lâm thản nhiên nói.

Thường Tiểu Bảo gật đầu, cũng không nói gì nữa.

......................................

Y Nhân Các.

Y Tiểu Âm giờ phút này không tiếp tục luyện công, mà là yên lặng ngồi trong đình, trong đình có chút tối tâm, chỉ có cách đó không xa trong phòng bắn ra ánh đèn, để cho nơi này mơ hồ có một tí ánh sáng.

Y Tiểu Âm cứ như vậy ngồi trong bóng đêm, như vậy hình như càng thêm cho nàng một loại cảm giác yên lặng, giờ khắc này, nàng cũng không còn suy nghĩ gì cả, cũng chỉ là hưởng thụ phần yên tĩnh khó có được này.

Nhưng mà, phần yên tĩnh này cũng không thể hưởng thụ quá lâu, tiếng bước chân rất nhỏ rất nhanh phá vỡ loại tĩnh lặng này, thanh âm của A Cửu cũng rất mau truyền vào trong tai Y Tiểu Âm.

- Tiểu thư.

Y Tiểu Âm nhẹ khẽ thở ra một hơi, quay đầu.

- Tình huống thế nào?

- Tiểu thư, tên khốn kia bắt đầu xuất hiện từ ngày hôm qua, cũng đã có rất nhiều người tìm hắn gây phiền toái, lại còn có mấy lần nhằm vào hắn ám sát. Nhưng mà, tên khốn kia vận khí quá tốt, mặc dù Mộc Hàm không ở kinh thành, người Triệu gia vậy hình như không quan tâm chuyện của hắn, nhưng hôm qua vào thời điểm quan trọng, Mị Nhi ở bên cạnh bảo vệ hắn, ngày hôm nay không biết chuyện gì xảy ra, hắn và Mị Nhi cải một hồi, Mị Nhi nói không quan tâm đến chết sống của hắn, tôi vốn tưởng rằng như vậy sẽ có cơ hội, nhưng nào biết, bên cạnh hắn lại xuất hiện một nữ nhân nữa.

A Cửu có chút phẫn nộ.

- Nữ nhân này không phải người thủ đô, mà là Sở Dao ở thành phố Giang Hải, nhưng nàng vậy rất lợi hại.

Hơi dừng lại một chút, A Cửu lại nói

- Tên khốn kia hiện tại ở nhà Thường gia, nghe nói Cố Hàn Phong mới vừa đi Thường gia, nhưng không có chiếm được tiện nghi, cũng là bởi vì Sở Dao ở đây.

- Điều này không kỳ quái.

Y Tiểu Âm nói thật nhỏ.

- Lấy năng lực của hắn, trong thời gian ngắn là có thể tạo ra được một người cao thủ, Sở Dao nếu là nữ nhân của hắn, lợi hại cũng không có gì ly kỳ.

- Tiểu thư, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?

A Cửu có chút không cam lòng.

- Lần này là cơ hội tốt nhất, chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy buông tha cho hắn sao?

- A Cửu, ta cảm giác, cảm thấy chuyện này có điểm gì là lạ.

Y Tiểu Âm nhẹ nhàng nói.

- Tên khốn kia không phải người ngu, hắn biết rõ thủ đô kẻ địch vô số, vậy mà sau khi mất đi võ công lại còn rêu rao khắp nơi, điều này có vấn đề, còn nữa, ta nhất khó lý giải chính là, theo như đồn đãi, hắn hình như ngay cả y thuật cũng mất đi, ta cảm thấy điều này hoàn toàn không thể nào, mặc dù y thuật của hắn nhờ cái gọi là chân khí, nhưng hắn cho dù không có chân khí, cũng có thể còn hiểu được căn bản y thuật, mà cho dù là cơ bản nhất này của y thuật, cũng đủ làm cho hắn trở thành danh y của thủ đô, hắn vẫn có đầy đủ tư chất, không đến nổi đến tình trạng như bây giờ.

- Tiểu thư, ngươi hoài nghi tên khốn kia đang ngụy trang?

A Cửu không khỏi hỏi.

- Ta không dám chắc, nhưng ta cảm thấy khả năng này là rất lớn.

Y Tiểu Âm gật đầu

- Tóm lại, A Cửu, chúng ta hiện tại không nên có hành động khinh xuất, tiếp tục âm thầm quan sát là được.

- Biết rồi, tiểu thư.

A Cửu mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn là gật đầu đáp ứng.

- Đông đông đông...

Lúc này, đột nhiên tiếng gõ cửa có chút mãnh liệt từ cửa lớn truyền đến.