Lãnh Băng Băng rống lên rồi nổi giận đùng đùng quay về phòng làm việc, sau đó đóng cửa lại.
Sau khi rời khỏi bệnh viện thì tâm tình của Lãnh Băng Băng không được tốt cho lắm, khi Vân Thanh nói cho nàng biết tên người kia, nàng lập tức nhảy cảm phát hiện ra mình trở thành công cụ cho người khác. Mà người ép nàng trở thành công cụ chẳng những cùng huyết thống, hơn nữa còn là người nàng căm hận nhất.
Lãnh Băng Băng hy vọng có thể vì Mạc Tử Luân và Lê San mà tìm ra công đạo, vì vậy nàng mới đứng vững trước áp lực để điều tra manh mối của vụ án. Nhưng nàng luôn sinh ra một dự cảm, một khi điều tra rõ ràng vụ án thì nàng sẽ giúp người kia hoàn thành mục tiêu, nàng không muốn trở thành công cụ cho người này, vì vậy trong lòng nàng rất khó chịu. Nàng chỉ muốn làm một cảnh sát chính trực, không muốn rơi vào trong đấu tranh dơ bẩn.
Lãnh Băng Băng cầm điện thoại xem xét, vẻ mặt nàng lập tức biến đổi, dù nàng không lưu lại dãy số này nhưng lại rất quen thuộc.
Lãnh Băng Băng do dự một lúc, cuối cùng vẫn nhấn nút nghe, giọng nói rất lạnh lùng: - Có chuyện gì? - Băng Băng, điều tra vụ án thế nào rồi?
Bên kia truyền đến một âm thanh ôn hòa, nhưng Lãnh Băng Băng nghe thấy âm thanh này thì cảm thấy rất dối trá. - Thất vọng cho ông rồi, còn chưa có manh mối.
Lãnh Băng Băng hừ một tiếng.
Đầu bên kia chợt trầm mặc: - Nếu đã như vậy thì không nên tiếp tục, nên kết án là vừa, dù sao hung thủ cũng đã bị bắt, không phải sao? - Cái gì?
Lãnh Băng Băng cho là mình nghe lầm: - Lúc trước không phải ông muốn tôi điều tra sao? - Băng Băng, rất nhiều người biết tôi chỉ thị cô điều tra, bây giờ tôi cũng gặp áp lực rất lớn, nếu điều tra không có chứng cứ, như vậy kết án sớm một chút.
Âm thanh đầu bên kia có chút bất đắc dĩ: - Tôi thì không sao, cũng không muốn cô gặp rắc rối. - Vậy thì phải cảm ơn ông.
Lãnh Băng Băng cười lạnh một tiếng, sau đó nàng cúp điện thoại, trong lòng đã quyết định, nếu hắn không muốn nàng tiếp tục điều trat thì lại càng phải điều tra.
Lãnh Băng Băng nhấp chuột lên máy tính, nàng đưa vào hai cái tên, sau đó tìm được vài tin tức. Lãnh Băng Băng lầm bầm: - Xem ra Vân Thanh cũng không nói ngoa, hai người bọn họ thật sự có quen biết.
Lãnh Băng Băng tắt máy tính rồi đi ra, không ngoài dự đoán của nàng, Hạ Thiên vẫn chờ ở bên ngoài. - Đi thôi, đi ăn cơm.
Lãnh Băng Băng đi đến trước mặt Hạ Thiên nói.
Lãnh Băng Băng cũng không đợi Hạ Thiên trả lời, nàng nhanh chóng rời khỏi đội cảnh sát hình sự số sáu, tất nhiên Hạ Thiên sẽ theo sát phía sau. - Người đẹp băng giá đúng là đang giả vờ! - Đúng vậy, mười phút trước còn cực kỳ tức giận, bây giờ thì xong, lập tức thay đổi chủ ý. - Tiểu tử kia đúng là trâu bò. Người đẹp băng giá cứ như vậy mà vào tay hắn sao?
Mọi người nghị luận ồn ào, lần này xem như mỗi người đều xác định người đẹp băng giá là hoa đã có chủ.
Lãnh Băng Băng lái xe ra khỏi cục công an, Hạ Thiên ngồi ở bên cạnh vị trí tài xế, hắn dùng ánh mắt si mê nhìn gương mặt xinh đẹp và hoàn mỹ của nàng. Có những người đẹp lần đầu tiên nhìn vào sẽ cảm thấy rất đẹp nhưng nếu nhìn lâu sẽ cảm thấy không được tốt lắm, cũng có những người đẹp lần đầu tiên nhìn sẽ thấy không quá đẹp nhưng càng nhìn càng có hương vị. Nhưng Lãnh Băng Băng rõ ràng không tương đồng với hai loại người đẹp kia, không những lần đầu tiên nhìn sẽ thấy nàng đẹp, hơn nữa càng nhìn lâu sẽ càng thấy đẹp, tất nhiên Hạ Thiên sẽ thường nhìn Lãnh Băng Băng, càng nhìn càng sướng. - Cậu nhìn cái gì vậy?
Lãnh Băng Băng cuối cùng cũng không nhịn được. - Cảnh sát tỷ tỷ, chị quá đẹp, tất nhiên tôi sẽ nhìn cả trăm lần mà không chán.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
Lãnh Băng Băng cắn răng, nàng cố gắng không nổi giận, nàng sao lại xui xẻo như vậy, sao lại biết một tên lưu manh?
Nhớ vài ngày trước nàng còn tố cáo với Kiều Tiểu Kiều, nói rằng Hạ Thiên có quan hệ mật thiết với Tôn Hinh Hinh, còn nói hắn đã tuyên bố Kiều Tiểu Kiều chỉ là vợ bé. Nhưng Kiều Tiểu Kiều lại cho ra câu trả lời thuyết phục, điều đó là nàng tưởng rằng lỗ tai mình có vấn đề. Kiều Tiểu Kiều còn nói mình thật sự là vợ của Hạ Thiên, nhưng lại nói nàng chỉ là vợ bé, tất nhiên không có tư cách ngăn cản hắn tìm những vợ bé khác. - Điên rồi, những người này đều điên cả rồi.
Lãnh Băng Băng thầm nói, nàng chỉ có vài người bạn là nữ, Kiều Tiểu Kiều và Triệu Thanh Thanh chính là hai trong số đó. Nhưng Kiều Tiểu Kiều tự nhận mình là vợ bé của Hạ Thiên, mà Triệu Thanh Thanh cũng vì muốn học võ công mà tự tiến cử mình làm vợ bé Hạ Thiên. Tuy Lãnh Băng Băng biết Triệu Thanh Thanh có khuynh hướng si mê võ thuật, nhưng điều đó cũng làm nàng cảm thấy đám người này quá điên cuồng. - Cảnh sát tỷ tỷ, chúng ta đi đâu ăn cơm?
Hạ Thiên nhìn đồng hồ, thật ra bây giờ vẫn còn sớm, vừa hơn năm giờ. - Ăn ở đây. Bạn đang đọc truyện tại Trà Truyện - http://Trà Truyện
Lãnh Băng Băng tức giận nói.
Hạ Thiên có chút mê hoặc: - Chỗ này là chỗ nào? - Chính là trên xe.
Lãnh Băng Băng trừng mắt nhìn hắn.
Hạ Thiên càng mơ hồ: - Trên xe làm gì có ăn?
Lãnh Băng Băng không trả lời câu hỏi của Hạ Thiên, nhưng vài phút sau nàng đã dùng hành động thực tế chỉ ra đáp án cho hắn. Nàng dừng xe ven đường rồi chỉ tay vào một quán thức ăn nhanh, nàng nói với Hạ Thiên: - Đi mua hai phần thức ăn nhanh, tôi ở lại trên xe chờ cậu.
Hạ Thiên cuối cùng cũng hiểu, ăn trên xe chính là mua thức ăn lên xe ngồi dùng, nhưng hắn cũng không ngại, vì hắn không để ý đến vấn đề dùng cơm, hắn chỉ muốn ở cùng một chỗ với Lãnh Băng Băng.
Hạ Thiên nhanh chóng mua về hai phần thức ăn nhanh, Lãnh Băng Băng cũng không nhân cơ hội này mà chạy trốn, vì nàng cũng biết mình chạy không thoát. Lưu manh này quá biến thái, nếu nàng chạy thì hắn sẽ đuổi theo được ngay. Nếu xét về phương diện khác, lưu manh nếu muốn quấn lấy thì lợi dụng hôm nay bắt hắn giúp nàng chút chuyện.
Lãnh Băng Băng nghĩ đến vấn đề bị tên lưu manh này đùa giỡn cả ngày, cũng gặp phải không biết bao nhiêu thiệt thòi, vì vậy nàng dứt khoát cho tên này làm lao công, như vậy cũng xem như một biện pháp trả thù.
Sau khi mua thức ăn thì Lãnh Băng Băng lái xe về phía trước hơn mười phút mời ngừng lại.
Lãnh Băng Băng không quan tâm đến Hạ Thiên, nàng cầm lấy một phần thức ăn nhanh mà bắt đầu tấn công. Cảnh sát hình sự thường dùng cơm trên xe, Lãnh Băng Băng tất nhiên cũng quen, vì vậy bữa tối hẹn ước đầu tiên của Lãnh Băng Băng và Hạ Thiên chính là ở trên xe cảnh sát.
Lãnh Băng Băng ăn xong bữa cơm tối "đặc sắc", sau đó bắt Hạ Thiên phải đem hai hộp cơm ném vào thùng rác, cuối cùng thì cứ ngồi lại trong xe, không có ý muốn chạy đi, mà ánh mắt của nàng lại nhìn về một hướng khác.
Hạ Thiên có chút hiếu kỳ, hắn nhìn theo ánh mắt nàng, hắn thấy một chiếc cửa chính, trên của là một tấm biển lớn. Cuối cùng hắn cũng hiểu đó là đâu, thì ra là trụ sở chính quyền tỉnh Bình Hải.
Sau vài phút thì một chiếc Santana 2000 có vẻ hơi cũ từ trong cửa khu chính quyền đi ra. Lãnh Băng Băng nhanh chóng khởi động xe, nàng chạy theo phía sau. - Cảnh sát tỷ tỷ, chị đang theo dõi người nào vậy?
Hạ Thiên nhịn không được phải hỏi, lúc này hắn đã biết, Lãnh Băng Băng cũng không phải đến đây dùng cơm. - Không liên quan đến cậu, ngồi yên là được.
Lãnh Băng Băng tức giận nói.
Chiếc Santana chạy được mười phút thì tiến vào trong khu nhà chính quyền thành phố, mà Lãnh Băng Băng thì dựng xe chếch bên ngoài công chính, sau đó nàng cũng không làm gì, cứ như vậy mà nhìn vào chằm chằm. - Cảnh sát tỷ tỷ, chị cứ nhìn chằm chằm vào chỗ đó sao?
Hạ Thiên nhịn không được phải hỏi. - Nếu cậu không thích thì tranh thủ xuống mà về nhà.
Lãnh Băng Băng dùng giọng không chút hứng thú nói.
Hạ Thiên căn bản không phải chẳng muốn ngồi lại trên xe, hắn chỉ cảm thấy Lãnh Băng Băng làm vậy là ôm cây đợi thỏ, rõ ràng xác xuất thành công quá thấp. - Cảnh sát tỷ tỷ, chị muốn điều tra ai, tôi có thể giúp chị, tôi có thể đặt máy nghe lén, như vậy cũng không ai phát hiện ra. À, đúng rồi, Tam sư phụ nói máy nghe trộm có thể gài trên điện thoại, nếu thích tôi mua cho chị một cái.
Hạ Thiên lập tức xung phong nhận công tác.
Lãnh Băng Băng không khỏi nhìn Hạ Thiên, chưa nói đến những vấn đề khác, những gì Hạ Thiên nói ra cũng làm nàng có chút động tâm, nhưng ngay sau đó lại bác bỏ. Nàng bây giờ không muốn làm như vậy, trước tiên phải điều tra sơ lược về hành trình của đối phương, sua đó mới bắt đầu kế hoạch tiếp theo.
Đáng lý sự việc này không cần Lãnh Băng Băng phải tự mình điều tra, đáng tiếc là mục tiêu quá đặc biệt, nàng tạm thời không thể cho ai biết mình đang điều tra người này, vì vậy phải tự mình hành động. - Cảnh sát tỷ tỷ, sao chị không chạy theo?
Hạ Thiên đột nhiên chỉ vào một chiếc xe đang từ trong khu nhà khối chính quyền tỉnh đi ra. - Tôi theo chiếc xe đó làm gì?
Lãnh Băng Băng tức giận nói, đây là một chiếc Honda, không phải đối tượng vừa rồi nàng theo đuổi. - Tài xế của chiếc xe đó chính là tài xế trên chiếc xe vừa rồi.
Hạ Thiên có chút mê hoặc: - Cảnh sát tỷ tỷ, chẳng lẽ chị không muốn truy đuổi chiếc xe đó sao?
Lái xe giống nhau sao?
Vẻ mặt Lãnh Băng Băng chợt biến đổi: - Sao cậu biết tài xế của chiếc xe này và chiếc khi nãy là một người. - Tuy không được nhìn chính diện nhưng chỉ xem xét bóng lưng cũng có thể xác định đó là một người. Cảnh sát tỷ tỷ, nếu bây giờ chị đuổi theo thì vẫn còn kịp, nhanh lên, xe sắp biến mất rồi.
Hạ Thiên vội vàng nói.
Xa như vậy mà nhìn thấy rõ, hơn nữa căn cứ vào bóng lưng cũng phân biệt được sao?
Nếu là người khác nói ra lời này thì Lãnh Băng Băng sẽ không tin, bây giờ Hạ Thiên nói thì nàng vẫn hoài nghi nhưng cũng có vài phần tin tưởng. Lưu manh chiết tiệt này làm nàng rất tức tối, nhưng nàng không thể không thừa nhận hắn có bản lĩnh.
"Sao đối phương lại phải đổi xe? Chẳng lẽ không muốn người khác chú ý sao? Nói cách khác đối phương đang đi làm một hoạt động nào đó mà không muốn người khác nhận ra sao? Với thân phận của đối phương thì có rất nhiều vấn đề không phải tự mình đi làm, có lẽ lái xe là tâm phúc của hắn... ...."
Trong đầu Lãnh Băng Băng chợt sinh ra hàng loạt ý nghĩ, sau đó nàng khởi động xe, nhấn chân ga đuổi theo chiếc Honda.
Chiếc Honda liên tục chạy xuyên qua đường phố Giang Hải, với kinh nghiệm của Lãnh Băng Băng thì lập tức phát hiện ra tài xế kia rất cẩn thận, hắn cố ý chạy vài vòng, rõ ràng đang lo lắng có người theo dõi, nhưng với kỹ thuật của Lãnh Băng Băng thì đối phương vẫn khó thể phát hiện, nàng luôn theo ở phía sau. Nửa giờ sau chiếc xe Honda mới dừng lại bên cạnh một công viên.
Mà khi tài xế chiếc Honda kia đi ra thì Lãnh Băng Băng mới biết Hạ Thiên không nhìn lầm, chính là tên tài xế của chiếc Santana trước đó.