Rạng sáng 6 giờ rưỡi, tôi bàn giao một bệnh nhân vừa được cấp cứu giành giật sự sống thành công cho Phó chủ nhiệm Khoa ngoại, cuối cùng cũng kết thúc giao ban. Sau khi giao ban, chẳng cần soi gương tôi cũng biết trông tôi thảm hại và bết bát đến cỡ nào. Phó chủ nhiệm khoa chắc là sợ tôi còn lượn lờ ở đây sẽ ảnh hưởng đến “mỹ quan” bệnh viện, nên vỗ vỗ vai tôi, bảo: “Tiểu Hạ, cậu về phòng nghỉ ngơi nhanh đi, hai mắt đỏ ngầu luôn rồi kìa.”
Tôi mỏi mệt quay về phòng chờ của bác sĩ, nhưng vẫn không quên trưng ra một nụ cười tươi chào chị gái y tá hơi quen mặt đang phát bữa sáng cho bệnh nhân tình cờ gặp trên đường. Về phòng chờ, tôi tìm một góc trống trải ngồi xuống, định bụng nghỉ ngơi ăn sáng một chút rồi về nhà. Tôi mở một hộp sữa, đang chuẩn bị uống thì cửa phòng bật mở, bác sĩ Khoa não ngoại Chung Viên bước vào.
Tôi hơi sững người, gật đầu chào một cách máy móc, “Chào buổi sáng bác sĩ Chung. Ông có ca trực à?”
Chung Viên gật gật đầu, ông tự nhiên ngồi xuống bên cạnh, chẳng buồn hỏi tiếng nào thò tay nhón mất cái màn thầu trong hộp cơm của tôi bỏ vào miệng nhai nhồm nhoàm. Tôi chán ghét liếc một cái, ông ta trưng ra một nụ cười toe toét: “Ta với con thì còn ngại ngùng gì nữa, nhỉ?”
Tôi hừ một tiếng, mặc kệ luôn ông ta, chậm rãi tiếp tục uống sữa bò. Mấy năm nay tôi luôn cố gắng tránh ở riêng với người đàn ông này. Vì cái không khí im lặng tịch mịch như thế luôn khiến tôi nhớ về những đoạn quá khứ mù sương, nhớ về những sự việc và hình bóng người con trai đã khảm nạm vào lòng tôi khi ấy.
Nhưng Chung Viên dường như chẳng mang theo cái nỗi buồn đó. Sau khi ngoác mồm ăn hết màn thầu của tôi, ông ta đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt tôi nói: “Con đã nghe gì chưa, Bạch Đoạn tháng sau sẽ trở về.”
Tay phải tôi vô thức run lên.
Chung Viên vui vẻ ra mặt vỗ vỗ bả vai tôi: “Cậu ta mà về là sẽ thành trụ cột của khoa đó, con nên cố gắng nhiều hơn.” Tôi còn chưa kịp phản ứng, điện thoại của Chung Viên đã réo rắt vang lên, chắc là lại có ca cấp cứu khẩn.
Ông hùng hùng hổ hổ đẩy mạnh cửa bước ra, lúc gần ra ngoài ông quay đầu lại cười: “Niệm Phi, cảm ơn mấy cái màn thầu nha, chắc là no căng ba tiếng liền luôn đó.”
“Ồ tôi hy vọng ông chết đói trên bàn mổ luôn đi.” Tôi trừng mắt nhìn theo bóng lưng ông ta nhanh chóng khuất đi sau dãy hành lang, rồi quay đầu nhìn ra cửa sổ. Một sáng mùa đông, tuyết lặng lẽ rơi, cô độc và tịch mịch. Vậy là anh ấy sắp về rồi, tôi tự nhủ với chính mình như thế.