“Nhân gia chỉ là lạc đường trong núi, mấy ngày rồi không có ăn cái gì hết. . . Đói bụng muốn chết. . . Chẳng qua chỉ ăn có mấy con cá thôi, mà Thất đệ lại đối đãi với nhân gia như vậy. . . Hư hư hư hư hư hư hư”
Bày ra một bộ nhãn lệ doanh tròng, bĩu cái miệng nho nhỏ mà khóc hư hư như thể hết sức ủy khuất, không biết sao chứ Hồ Thập Bát nhìn thấy vậy. . . chỉ thấy giống hệt bộ dáng xù lông của lão nương Hồng Ngọc mình.
Lẳng lặng quay đầu ngó đi chỗ khác, Hồ Thập Bát đã triệt để hiểu rõ tính tình của vị Long Quân vừa xinh đẹp vừa khả ái trước mắt mình là thuộc cái dạng nào.
Ngao Kiệt nói, Thập Bát ngươi đừng nghe lời hắn, ai đói chết cũng không tới phiên hắn đói chết đâu. Hắn là trùm tham ăn đó ngươi biết không, trong nhà hết thảy mọi thứ của cha ta đều bị hắn cắn qua nếm qua! Nói xong xoay qua xoay lại nhìn lên tay mình, có thể đã lâu quá nên chứng cứ phạm tội đã sớm tiêu thất, thế là Ngao Kiệt chỉ vào Ngao Ly căm giận nói “Trên mông Cửu đệ đến giờ vẫn còn có dấu răng của hắn đó!”
“Tại ai cũng bảo thiên thượng long nhục, địa thượng lư nhục nha! Ta đã ăn thử lư nhục, thiệt là rất ngon cho nên mới cao hứng nảy ra ý định muốn thử long nhục thôi, ai biết các ngươi cả đám đều bì thô nhục tháo, ăn chẳng ngon lành chút nào!”
“Ngươi ngươi ngươi sao không tự ăn chính mình đi!”
“Ta ăn rồi nha ~~~”
Vèo ~~~~~~ có gió thổi qua.
Ngao Kiệt cùng Hồ Thập Bát đều choáng “Ăn, ăn rồi sao?”
“Ân, ăn thử rồi.” Ngao Ly nghiêm túc gật gật đầu, gương mặt nhỏ nhắn tỏ ra khổ sở “Ta so với ngươi còn khó ăn hơn. . . /(ㄒoㄒ)/~~ “
Ngao Kiệt, Hồ Thập Bát Orz|||
“Thế nên a, ta đã suy nghĩ kỹ rồi! Trên đời này không có thứ gì không ăn được! Chỉ có không biết cách nấu cho hảo thôi! Chỉ cần ta nắm giữ được kỹ thuật tốt nhất là có thể đem thứ nguyên liệu cực kỳ tầm thường mà làm ra mỹ vị vô thượng!!” Ngao Ly tay nắm thành quyền, đầu ngẩng bốn mươi lăm độ nhìn lên bầu trời tối như mực, một thân khí khái mỹ thực tứ hải chinh đồ, toàn thân tinh quang sáng lấp lánh đứng trên cự thạch mà lúc nãy Ngao Kiệt chọi qua mà tạo hình.
Quay đầu, ánh mắt lấp lánh bắn sang Hồ Thập Bát. Hồ Thập Bát bất giác lùi về sau mấy bước.
Thập Bát! Trù kỹ của ngươi rất khá! Có thể đem cá bình thường như vậy nướng thành mỹ vị!!” Ngũ Long Quân xấu hổ vặn vẹo.
Hồ Thập bát lãnh hãn, khóe miệng run lẩy bẩy “Đa. . đa tạ Ngũ Long Quân khích lệ. . .”
Ngao Kiệt kéo góc áo hắn “Thập Bát, ngươi tránh xa tên ngũ ca này một chút. . . hắn không chỉ thứ gì cũng ăn, thần kinh cũng không được bình thường. . .”
Hồ Thập Bát nói, ta biết mà.
====================
Chú ý của Hồ Thập Bát bị khối đại thạch đầu đen như mực nằm dưới chân Ngũ Long Quân hấp dẫn, hắn nhớ lúc nãy Ngao Kiệt vừa vác nó trên lưng vừa chạy, bộ dáng thì cực kỳ kích động. Có thể khiến Ngao Kiệt hứng thú đến như vậy, thiết nghĩ chắc cũng không phải phàm vật gì nha.
Bước qua ngồi xổm cạnh đại thạch, tỉ mỉ nhìn nhìn một hồi, hỏi “Đây là. . .”
“Thạch đầu!” Ngao Kiệt kiêu ngạo mà trả lời, thiệt khiến người ta tưởng đây là khối vàng chứ không phải đá.
“Xì.” Ngũ Long Quân bên cạnh cười nhạt khinh bỉ.
Ngao Kiệt dùng ánh mắt đâm a đâm.
Hồ Thập Bát lấy tay vuốt ve khối cự thạch vài cái, cảm giác cực kỳ bóng loáng, hình dạng tròn dẹt, thoạt nhìn tựa như một cái bàn tử thật lớn.
Ngao Kiệt bước đến cạnh Hồ Thập Bát, cũng ngồi xổm xuống “Ngươi không thấy là thạch đầu này rất giống cái bàn sao? Lúc ở thác nước nhìn thấy ta đã nghĩ đến dùng nó làm thành cái bàn, để ở trước nhà. Ngươi thích trúc như vậy, về sau khi nào dùng cơm, chúng ta có thể ngồi ở bàn này vừa nói chuyện vừa ngắm trúc, vừa dùng cơm ~”
Nói xong đưa tay chỉ cho Hồ Thập Bát “Lúc nãy ở bờ đàm, ta còn mài mài mấy cạnh của nó a, ngươi thử sờ lên xem có phải cảm thấy trơn nhẵn nhụi rất thoải mái không?”
Hồ Thập Bát dùng tay vuốt nhẹ cạnh của thạch đầu, quay qua nhìn Ngao Kiệt ngồi sát bên nhìn mình đầy hưng phấn, gật gật đầu “Ân, rất thoải mái.”
Này. . . giống như lễ vật đưa cho mình a. . . hắn rất quan tầm mới để ý việc mình thích trúc, một Long Quân bá đạo lại kiêu ngạo tựa như thờ ơ với hết thảy ngoại trừ thu phục yêu lại như thế. . .
Hồ Thập Bát tưởng tượng đến cảnh Long Quân ngồi ở thủy đàm, thật sự cẩn thận mà mài từng cạnh của thạch đầu kia, trong lòng cảm thấy ấm áp vô cùng.
Hồ Thập Bát khẽ mỉm cười “Ta thích lắm. . . có điều, chỉ có một khối thạch đầu này thì không thể làm thành một cái bàn, phía dưới phải có một khối đôn tử chống đỡ nó, thêm mấy cái ghế nữa càng tốt.”
Ngao Kiệt nhìn bộ dáng khẽ mỉm cười của Hồ Thập Bát, trong lòng hoan hỉ còn hơn được khen ngợi này kia, lập tức đứng phắt dậy nói, ta trở lại lấy thêm mấy khối thạch đầu về làm đôn tử.”
Ngao Ly ở bên cạnh nhỏ giọng lẩm bẩm “Ngu muốn chết. . . Tặng người ta thạch đầu làm bàn. . . đúng là từ cổ chí kim lần đầu mới thấy a ~”
Bị Ngạo Kiệt nghe thấy, liền túm lấy áo kéo đi “Ngươi cùng ta đến đó mang về!”
“A nha! Ta đói bụng không có khí lực a ~~~~~” Ngũ Long Quân cứ như vậy mà bị tha đi. . .
Thế là, từ ngày đó, phía trước tiểu mộc ốc của Ngao Kiệt và Hồ Thập Bát có thêm một cái bàn cùng bốn cái ghế.
====================
Đống lửa được nhấc thêm vài nhánh khô bùng cháy không ngừng nhè nhẹ phát ra thanh âm tách tách.
Ngao Ly một thân một mình không ngừng miệng, xơi sạch sẽ hơn hai mươi con cá mới vỗ bụng hô “No ~~ quá ~~~ chừng ~~ a ~~~~” sau đó trực tiếp ưỡn một hơi rồi ngã lên mặt đất lăn vài vòng rồi im lặng bất động, trong chốc lát tiếng ngáy vang lên.
“Ăn no rồi ngủ! Ngươi là heo a!” Ngao Kiệt cầm trong tay một xiên cá nương, căm giận nói.
Tay Hồ Thập Bát không ngừng trở trở, nướng hơn ba mươi con cá, hai phần ba đều vào bụng Ngũ ca.
So với đánh nhau thu yêu, Ngao Ly không sánh bằng Ngao Kiệt, còn so ăn thì Ngao Kiệt ngay cả đầu ngón út cũng không bằng, đuổi ngựa không kịp.
Hồ Thập Bát nghe Ngao Kiệt nói như thế, trong lòng nhất động, lập tức nhớ đến cái vấn đề làm hắn khốn nhiễu bấy lâu nay, thế là hắng giọng một cái hỏi “Cái kia. . . Ngao Kiệt, ta có chuyện muốn hỏi ngươi. . .”
“Ân?”
“Long tộc các ngươi, cùng trư. . . có quan hệ gì sao?”
Hô ~~~~~~~~~~~
Thực im lặng ~~
Ngao Kiệt vừa nghe Hồ Thập Bát hỏi ra vấn đề này, ngay cả nhai nuốt cũng đình chỉ. Giọng ngáy của Ngao Ly nằm trên mặt đất hình như cũng ngưng lại một chút.
“Long tộc chúng ta. . cùng. . cùng trư??” Ngao Kiệt lặp lại lần nữa vấn đề của Hồ Thập Bát, nghiêm túc nghĩ nghĩ “Chúng ta cùng chúng nó. . . không có quan hệ gì a, Thập Bát, vì sao ngươi lại đột nhiên hỏi như vậy?”
Hồ Thập Bát gãi gãi đầu, đích thân Long Quân cũng nói là không có quan hệ, vậy có thể là thật sự không có quan hệ gì, nhất định là ngày đó hắn nghe lầm. . .mấy hắc y yêu quái kia lúc nói chuyện dùng ngôn ngữ hắn hoàn toàn không hiểu, có lẽ, là trong ngôn ngữ của bọn họ có hai cái từ gì đó phát âm có chỗ tương tự giống như long với trư thôi. . .
Có lẽ đơn thuần là mình nghe lầm, cho nên hôm đó vị Đào nhi tiên nhân kia nghe xong vấn đề mình hỏi mới có thể cười điên cuồng như vậy?
Dù còn chút nghi hoặc, nhưng Hồ Thập Bát đành phải cười cười nói “Ta tùy tiện hỏi thôi, tùy hiện hỏi thôi. . .”
Hồ Thập Bát ngồi ở bàn nhìn Ngao Kiệt ăn, bỗng nhiên cảm thấy gió đêm bắt đầu có chút rét lạnh, thế nên định đến cạnh đống lửa để sưở ấm, ai ngờ vừa mới đứng dậy, đột nhiên một trận choáng váng ập tới, trước mắt biến thành một màu đen, thân thể lảo đảo té ngã.
Hồ Thập Bát cúi đầu, nhanh chóng nhắm hai mắt lại, đứng dựa vào ngực Ngao Kiệt một hồi lâu, đợi đến cơn choáng váng kia từ từ biến mất mới mở hai mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Ngao Kiệt cảm thấy có chút áy náy “Ta không sao. . chỉ là đầu hơi choáng váng một chút. . .”
“Sắc mặt ngươi tái nhợt rồi. . .” Ngao Kiệt nhìn Hồ Thập Bát mà lẩm bẩm, đột nhiên dùng sức túm lấy tay Hồ Thập Bát “Không được! Ngươi theo ta đi, tìm thầy thuốc xem ngươi rốt cuộc bị bệnh gì!”
“Thật sự không có gì, không có gì mà. . .” Hồ Thập Bát né tránh tay Ngao Kiệt, cười cười bước lại cạnh đống lửa “Ngươi xem, hiện tại ta không phải vẫn rất hảo sao, lại đây ngồi với ta đi. . .”
Ngao Kiệt nắm chặt tay Hồ Thập Bát, hỏi “Thật là không sao?”
Hồ Thập Bát muốn rút tay trở về, nhưng bị Ngao Kiệt nắm thiệt là chặt, căn bản rút không ra, thế là Hồ Thập Bát trộm liếc mắt một cái nhìn sang Ngũ Long Quân đang nằm cạnh đống lửa, tiếng ngáy của Ngũ Long Quân vang lên một chuỗi dài.
“Thật sự không sao.”
“Nhưng mà tay của ngươi. . . thực sự rất lạnh a.” Ngao Kiệt kéo Hồ Thập Bát ngồi xuống, từ phía sau ôm lấy Hồ Thập Bát vào lòng, hai người cùng nhau ngồi cạnh đống lửa.
Ngũ Long Quân bên cạnh bắt đầu nằm mơ mà chẹp chẹp cái miệng.
“Thực đáng ghét! Ngủ thôi mà cũng ồn ào như vậy!” Ngao Kiệt nhìn Ngũ ca ca của hắn không chỗ nào vừa mắt.
“Tính cách Ngũ ca ca của ngươi kỳ thật rất đáng yêu.”
“Ta đáng yêu hơn hắn!” Ngao kiệt phồng má.
Hồ thập Bát nhìn bộ dáng ấy của hắn, trong lòng nói trộm, ngươi không phải đáng yêu, ngươi là phiêu lượng. . .
Nhưng mà, dưới đêm trăng, ánh lửa lay động rực sáng chiếu lên Long Quân đang khép hờ mắt mà ôm hắn ôn nhu đến như vậy, thoạt nhìn quả thật đúng là. . . rất đáng yêu.
Thật muốn cùng Long Quân luôn luôn ở cùng nhau như vậy mãi mãi a. . .
Chỉ là. . .
Chỉ là. . .
Hồ Thập Bát thả lỏng thân thể, dựa vào ngực Long Quân, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại.
______________________
Thiên thượng long nhục, địa thượng lư nhục : trên trời thịt rồng, dưới đất thịt lừa (*đổ mồ hôi* thịt lừa ngon lắm hả)
Bì thô nhục tháo : da thô thịt cứng
mỹ thực tứ hải chinh đồ : chinh phục mỹ thực bốn biển