Ánh mắt Bách Bách biến đổi, thân thể vốn đang mềm nhũn nháy mắt trở nên đầy sức lực, một cước đá ngã hoàng đế. Bách Bách mặc lại sa y, trên làn da thịt ửng đỏ nổi lên yêu văn, đôi mắt to màu vàng chuyển thành đỏ, lộ ra nụ cười tàn nhẫn đầy sát ý.
“Đến, người đâu! Phương sĩ! Phương sĩ!”
Tất cả mọi người được hoàng đế cho lui, không ai dám tới quấy rầy hứng thú của hoàng đế, việc này khiến cho hoàng đế sống lâu thêm một khắc cũng không có khả năng.
Bách Bách nâng tay trái lên, ngón tay điểm nhẹ, trong không khí gần như xuất hiện chiếc roi vô hình, quất mạnh một chút, trên thân thể trần truồng của hoàng đế lập tức bong da chảy máu.
“A a a!” Hoàng đế đau đơn kêu thảm thiết.
Bách Bách lại điểm vài ngón tay, roi vô hình xé tan không khí dừng lại trên người hoàng đế, máu thịt hoàng đế vung vẩy khắp nơi, nhìn vào vô cùng khủng bố và thống khổ.
“Ha ha ha ha, Hoàng Thượng, người không phải thích thô bạo sao? Bách Bách như vậy, đủ thô bạo rồi đi? Đủ khẩu vị của người rồi đi? Ha ha ha.”
Mất đi thuần khiết thiện lương, mất đi tấm lòng thương người, Bách Bách dữ tợn cười, giống như mãnh thú tàn nhẫn khát máu, ánh mắt đầy tia máu càng lớn hơn. Bách Bách xoay người qua, nhìn về phía mũi tên sắt còn cắm trên giường còn chưa nhổ ra, sắc mặt hiện lên vẻ bi thương, đi qua rút nó xuống.
Hoàng đế đã bị quất mấy trăm roi, toàn thân không có chỗ nào da thịt trọn vẹn, hạ thân cùng mặt đều huyết nhục mơ hồ, nhưng hai mắt lại có thể nhìn rõ mọi thứ. Bách Bách thở ra khiến mạng hoàng đế như bị treo lên, chân trầm từ từ bước tới gần hoàng đế. Hoàng đế khổ sở thở phì phò, giãy dụa muốn chạy trốn, nhưng chỉ có thể nhúc nhích người, nằm trên mặt đất.
Bách Bách đánh móc sau gáy, nâng tên lên, hung hăng đâm xuyên qua người hoàng đế. Đâm một lần không đủ, Bách Bách nâng tiễn lên đâm lần này tới lần khác cho hả giận, ở trên mặt đất còn lưu lại dấu vết mũi tên đâm xuyên qua, cuối cùng, Bách Bách đem tên đâm vào tim hoàng đế.
Bách Bách rống giận, không khí chung quanh nháy mắt nổ tung, đem cả tẩm cung chia năm xẻ bảy. Hồn phách hoàng đế mới vừa rời khỏi thân thể, đột nhiên vô số oan hồn xuất hiện, kéo hoàng đế, đưa gã xuống mặt đất, biến mất không thấy tăm hơi.
Bách Bách rút tên ra, dùng hai tay mảnh khảnh trực tiếp bẻ gẫy. Cẩm y vệ đuổi tới, nhìn thấy yêu hồ toàn thân đầy máu tươi, hai tay nắm chặt hung khí, tẩm cung chỉ còn vách tường liêu xiêu, thi thể hoàng đế không còn trọn vẹn.
“Bắt thích khách!”
Bách Bách liếm liếm môi, ánh mắt dụ dỗ nheo lại, nó cười khẽ, mọi người liền lập tức quỳ xuống nụ cười yêu mị ấy, cho dù nam nữ hay hoạn quan đều quỳ xuống đất, dùng ánh mắt ái mộ nhìn Bách Bách, bởi vì tầm mắt Bách Bách đảo qua, mà cảm thấy vô cùng hưng phấn cùng vinh hạnh.
“Ta nói… Hoàng đế đáng chết có phải không?”
“Vâng! Hoàng đế đáng chết!” Mọi người đồng thanh trả lời.
“Cơ thể của ta bị bẩn rồi, có phải cần tắm rửa cho ta không?”
Hai vị tỳ nữ từ trong đám người đứng lên, vô cùng kích động dắt Bách Bách tới phòng tắm lau sạch mình. Bách Bách rửa sạch máu trên người, lần nữa mặc vào sa y màu trắng, cởi trâm cài vòng ngọc ra, thay trang sức bằng bạc. Nó ở trên gương đồng nhìn vết hằn do xích sắt lưu lại, ngón tay nhẹ nhàng lau một chút, vết thương liền biến mất không còn lại gì.
Sau đó, Bách Bách nhanh chóng rời cung, xông thẳng vào hạ giới, muốn đem hồn phách Trạng Nguyên công đoạt lại. Bách Bách lục lại khắp nơi trong hạ phủ, đại náo khắp mười tám điện, ngay cả sinh tử bộ đều xem hết, nhưng lại không thể tìm được hồn phách Trạng Nguyên công, cũng không thấy tên họ của Trạng Nguyên công trên sinh tử bộ.
“Y đang ở đâu? Y đang ở đâu? Không đem y giao ra đây, ta liền hủy diệt hạ giới!”
Diêm đế đứng đầu hạ giới đối với chất vấn của tiểu yêu hồ, nhăn mày, loại hung tợn khóc lóc om sòm này gần như đã gặp ở đâu, loại yêu lực cường đại cuồn cuộn này, hình như là… Ai, già rồi, không nhớ nỗi.
Nhưng dù sao Diêm đế cũng đã trải qua biết bao nhiêu sóng to gió lớn… Khụ, là tiên nhân có kinh nghiệm, đối với sự bát nháo của Bách Bách vô cùng bình tĩnh, cũng không nổi giận. Bách Bách tựa như cơn gió, đến đột ngột rồi lại đi nhanh chóng. Diêm đế nhìn đống hỗn độn của địa phủ, khoát tay, tất cả đều khôi phục như ban đầu.
“Diêm đế, con tiểu yêu hồ ba trăm năm kia dám đụng trên đầu hạ giới, ngài không tức giận?”
“Bọn họ vốn không phải vẫn dẫm trên đầu chúng ta sao? Nơi này chính là hạ giới mà!”
“…”
“Còn có, con mắt nào của ngươi nhìn nó chỉ có ba trăm năm đạo hạnh? Nói không chừng nó hiện tại sẽ vọt tới thiên giới, san bằng chỗ của Thượng đế cũng không chừng. Hừm… Thượng đế…A ta nhớ ra rồi!”
“Ngài nhớ tới cái gì?”
“Khó trách nhìn quen thế, này không phải yêu hồ này giống hồ thần kia sao?”
“Hồ thần nào?”
“Ngốc, chính là cái con vô cùng ngu ngốc khiến Thượng đế cùng Đế quân trở mặt với nhau. Lịch sử lục giới ngươi bỏ đâu rồi? Còn không có ích như ta!”
“Ngài tuổi khá lớn…”
Diêm đế trực tiếp đập tên thuộc hạ lắm miệng thành bánh thịt, rồi sau đó sờ sờ cằm, hắc hắc hắc cười.
“Xem ra sắp có đại chiến náo nhiệt, chậc chậc.”
Mấy ngàn năm trước, bình yên của lục giới vì một con thiên nhiên ngốc hồ thần mà bị đảo loạn, mấy ngàn năm sau, yêu nhi của hồ thần trò giỏi hơn thầy, lại gây ra sóng gió.
Bách Bách rời khỏi địa giới, phương sĩ bên người hoàng đế lại xuất hiện, mà hắn kỳ thật là do Yêu vương hóa thân. Hắn mơ ước linh lực cường đại trên người Bách Bách đã lâu, rốt cuộc đợi được cơ hội, dùng bạch đan cùng mê hồn hương ăn mòn tiên cốt trời sinh của Bách Bách, áp lại thần linh tính của nó, giúp nó tỉnh lại yêu lực có thể hủy trời diệt đất, lại dùng hồng đan dẫn tới thú tính giết chóc của Bách Bách, mà lúc Bách Bách bi phẫn tới cực hạn, chính là lúc sức mạnh hoàn toàn thức tỉnh.
Bạch đan, hồng đan cùng mê hồn hương còn có máu huyết cùng yêu lực của Yêu vương, có thể khống chế Bách Bách từ bên trong. Hắn chờ Bách Bách sau khi tốt lên, để Bách Bách làm yêu hậu của mình’ hắn phải dùng sức mạnh của Bách Bách, thay hắn lật đổ lục giới!
“Yêu vương.” Bách Bách cúi đầu, lộ ra thái độ thuận theo Yêu vương.
Yêu vương có chút đắc ý, nhưng biết rằng khống chế này chỉ là nhất thời. Tuy nhiên chỉ cần hắn phá thân Bách Bách, ở trong Bách Bách rót vào yêu lực của hắn, cùng Bách Bách da thịt hợp nhất, Bách Bách sẽ vĩnh viễn trở thành đồ chơi ngoan ngoãn của hắn. Tên đế quân âm trầm kia, lúc đó cũng vì như thế, mà khiến hồ thần ‘Phục tùng’ sao? Ha ha ha!
Cho nên lúc trước hắn mới có thể lừa gạt Quỷ Vương, nói rằng chỉ cần linh lực của nó nhập vào người Quỷ Vương, Bách Bách sẽ trúng thi độc mà chết. Quỷ Vương vô cùng dốt nát không biết, Bách Bách tuy chỉ có ba trăm năm đạo hạnh, linh lực lại cuồn cuộn không dứt, lớn hơn ba trăm năm rất nhiều, có thể dễ dàng tinh lọc sạch sẽ thi độc của Quỷ Vương.
“Tiểu bảo bối của bổn vương, đừng quên còn có một tên, từng khiến cho ngươi đau lòng muốn chết. Tên ngu xuẩn chân chính, Quỷ Vương.”
Bách Bách nheo mắt lại, lộ ra nụ cười vô cùng ôn nhu nhưng lại khát máu.
“Ta muốn cho hắn tan thành tro bụi!”
Yêu vương mang Bách Bách tìm ra thi cốt của Quỷ Vương, thi cốt của Quỷ Vương có kết giới, khiến Yêu vương bó tay không có biện pháp, lại có năng lực hủy diệt linh lực Bách Bách không thể tinh lọc được. Bách Bách mang theo thi cốt của Quỷ Vương, đi nhanh tới Quỷ giới. Lúc Quỷ Vương lần thứ hai nhìn thấy Bách Bách, trong lòng vô cùng khiếp sợ.
“Quỷ Vương đại ca ca!”
Bách Bách khóc đến nổi đỏ cả hai mắt, nhào vào thân thể mục nát của Quỷ Vương.
“Bách Bách… Bách Bách…”
Quỷ Vương nhìn thấy Bách Bách, trong lòng cảm thấy khác biệt rất lớn với quá khứ, nhưng nhất thời lại bị vui sướng làm u mê, không phát hiện ra điểm không thích hợp.
“Đại ca ca, đây là xương cốt của ngươi! Bách Bách tìm được rồi, Bách Bách rốt cuộc tìm được rồi!”
Quỷ Vương nhận lấy thi cốt của mình, toàn thân mục nát lần nữa trở về bộ dáng có thân thể, sức lực trên người lại bắt đầu biến mất, quỷ trong Quỷ giới không có linh lực Quỷ Vương chống đỡ, dần dần sụp đổ.
“Lúc Quỷ Vương tìm được thi cốt của mình, hắn sẽ phải rời khỏi Quỷ giới, lúc này không còn là Quỷ Vương, chẳng qua là con quỷ bình thường mà thôi, yếu ớt không chịu nổi một kích!”
Bách Bách ở trên trán Quỷ Vương hôn một cái, đột nhiên hai tay đẩy ra, một cỗ sức mạnh cường đại trực tiếp nổ tung trên người Quỷ Vương, đem linh hồn, thịt cùng xương của Quỷ Vương nổ tung thành những vụn nhỏ.
“Bách…”
Lúc linh thức của Quỷ Vương gần bị tiêu tan, hắn có thể nhớ rõ, ánh mắt khát máu của Bách Bách, cùng nụ cười khinh thường đầy trào phúng.