Mấy ngày sau, Trạng Nguyên công mang theo Bách Bách vào triều, khiến quan trường ồ lên một vùng. Quan thần chưa từng nghĩ tới tiểu đạo trưởng nổi danh khắp kinh thành lại là một thiếu niên chỉ mới mười sáu mười bảy tuổi, môi hồng răng trắng, mắt sáng tóc đen, khuôn mặt xinh đẹp, thân thể trẻ trung, áo trắng mang trường kiếm, âm thanh lúc nói chuyện còn có chút khờ dại hấp dẫn người khác.
Hoàng đế có vô số mĩ nam mĩ nữ, kiều mỵ nhu thuận ngọt ngào đủ loại đầy hậu cung, nhưng chưa từng gặp ai thanh lịch thoát tục như thế, giống như tiên tử, còn mang theo khí tức không màng danh lợi, lại có chút ngu ngốc. Không biết lúc rên rỉ sẽ có bộ dáng thế nào, nói không chừng sẽ là một tiểu dâm nhi.
Hoàng đế không phải người đứng đắn, tư tưởng tà ác tác oai tác quái, ngoài mặt lại giả bộ đứng đắn gọi đạo trưởng, trong lòng bắt đầu nghĩ cách đem người lên giường. Hoàng đế nhìn về phía Trạng Nguyên công, phát hiện ánh mắt Trạng Nguyên công nhìn Bách Bách vô cùng ôn nhu, nghĩ tới nghĩ lui, người đầu tiên gã phải diệt, chính là Trạng Nguyên công.
“Tất cả đều nhờ đạo trưởng.”
Hoàng đế cho Bách Bách lệnh bài có thể ra vào hoàng cung, để Bách Bách tùy ý hành động, một bên kêu ảnh vệ đi điều tra bối cảnh của nó. Nếu Bách Bách đến từ môn phái có tiếng tăm, muốn bắt tới tay cũng phải gian nan một chút. Mà đều khiến hoàng đế kinh hỉ là Bách Bách không môn không phái, không tìm ra bối cảnh, gần như là tự mình tu đạo, khó trách lại trẻ tuổi như vậy.
‘Chuyện ma quái’ trong hoàng cung cũng không thể dễ dàng xử lý, Bách Bách tốn hết ba ngày mới giải quyết xong tất cả. Hắn khuyên ca ca tỷ tỷ rời đi, đưa cho bọn họ thi cốt của mình, lại bảo hoàng đế dặn dò tổng quản, tìm nơi đất tốt mà mai táng, lập bia, định kỳ cúng tế. Việc này đối với hoàng đế chỉ là việc nhỏ, dù sao hoàng đế cũng không cần tự mình ra tay.
Hoàng cung trở nên yên tĩnh lại, hoàng đế rất cao hứng, cho nên bố trí mọi thứ, trong vòng ba ngày sắp xếp an bài.
Ngày hôm đó, chạng vạng hoàng đế cho gọi Bách Bách tiến cung, ban thưởng rất nhiều, đồng thời cũng mở vãn yến đãi Bách Bách. Trạng Nguyên công không được gọi tới, vì vậy không thể tùy tiện tiến cung, đành phải đợi trong phủ, để Bách Bách đi một mình. Nhưng y trong lòng cảm thấy có chút bất an, đành phải dặn dò Bách Bách, không cần nói nhiều, ăn xong vãn yến, cho dù trễ cỡ nào, y cũng sẽ ở trong phủ chờ nó về.
Hoàng đế ban thưởng bữa tiệc thịnh soạn, thưởng cho Bách Bách nhiều kỳ trân dị bảo. Bách Bách không có khái niệm về giá trị của những thứ kia, chỉ cảm thấy những món đồ chơi này rất tinh xảo, đồ ăn cũng ăn rất ngon, cho nên ăn nhiều một chút.
“Bách Bách, ngươi có thích hoàng cung không?” Hoàng đế không có ý tốt hỏi.
“Thích, hoàng cung rất lớn, chơi vui lắm.”
“Đồ ăn trong hoàng cung, ngươi ăn hợp không?” Hoàng đế tiếp tục hỏi.
“Ăn ngon.”
“Kia… Ngươi vĩnh viễn ở lại trong cung đi?” Hoàng đế dụ dỗ.
“Không muốn.”
Hoàng đế không nghĩ tới lại nhận được đáp án như thế. Gã có kỳ trân dị bảo, sơn hào hải vị, lụa là gấm vóc, còn có ân sủng vô tận, như thế nào lại có người không biết nắm chắc cơ hội?
“Bách Bách, trẫm rất thích ngươi, ngươi lưu lại, muốn cái gì trẫm đều có thể cho ngươi, chỉ cần ngươi bồi trẫm ngủ.” Nói rõ như vậy, có ngốc thế nào cũng phải nghe hiểu đi?
“Bách Bách không cần. Bách Bách phải để Trạng Nguyên đại ca ca giúp mình ngủ.”
Tuy rằng hoàng cung chơi rất vui, nhưng hoàng đế rất thối, hơn nữa nó cũng không thích hoàng đế, hoàng đế xấu xa, nó không thích.
Sắc mặt hoàng đế khẽ biến, càng thêm quyết tâm diệt trừ Trạng Nguyên công, nhưng gã không thể hiện ra ngoài, khuôn mặt vẫn tươi cười.
“Được rồi! Trẫm cũng không miễn cưỡng ngươi. Đến, nếm thử, cái này, là hoa hồng của Tây Vực.” Hoàng đế nâng tay lên, tỳ nữ đứng bên cạnh đưa tới một đĩa bạch ngọc đựng hoa hồng phấn hồng đông lạnh.
“Ngọt không?” Bách Bách ngửi được mùi hoa hồng liền hỏi.
“Món điểm tâm đương nhiên ngọt rồi, ngươi sẽ thích.”
Bách Bách lại ngửi ngửi, gần như rất thích mùi này, nhận lấy món điểm tâm ăn sạch sẽ.
“Còn muốn không?”
“Thơm quá, lại ngọt, Bách Bách muốn nữa.”
Nụ cười của hoàng đế càng thêm thâm trầm, thâm trầm lại đưa thêm cho Bách Bách nhấm nháp. Bách Bách chưa ăn được năm cái, cảm giác có chút là lạ, liền ngừng lại.
“Bách Bách… Bách Bách chóng mặt…” Hoàng đế sao lại biến thành nhiều người thế này…
Hoàng đế từ trong tay áo lấy ra viên đan dược màu trắng, mở miệng Bách Bách bỏ vào, lại cho nó uống một ngụm rượu. Bách Bách toàn thân mềm nhũn ngồi trong lòng gã, khuôn mặt đỏ ửng, mắt đầy sương mờ, rất mê người. Hoàng đế cho trái phải lui ra, đem Bách Bách để lên long sàng, không lâu sau, liền lộ ra lỗ tai cùng đuôi hồ màu trắng.
“Ha ha… Phương sĩ quả nhiên không tồi, là con hồ ly tinh, khó trách khiến trẫm mê muội như thế.”
“Bệ hạ, chớ nóng vội, con yêu hồ này chưa hoàn toàn mất đi uy hiếp. Bệ hạ phải mỗi ngày ép nó ăn bạch đan, ngày đêm ngửi mê hồn hương, cùng dùng xích sắt khóa lại, gắn vào thiên la địa võng, để nó mất đi yêu lực mà không thể dùng yêu thuật chạy trốn. Đợi ba ngày sau, yêu hồ sẽ dễ dàng để bệ hạ chơi đùa.” Từ một nơi nào đó phương sĩ đột nhiên hiện thân nói.
“Được, trẫm sẽ chờ ba ngày. Phương sĩ, ngươi có công lớn, đi xuống lĩnh thưởng đi!”
“Tạ chủ long ân.” Phương sĩ nhìn Bách Bách trên giường, cười gian rời đi.
Hoàng đế dùng xích sắt giữ chặt cổ Bách Bách, một cái khác khóa lại trên giường. Bách Bách ngửi mê hồn hương cảm thấy vô cùng khó chịu, ở trên giường lẩm bẩm, vừa cúi đầu khóc. Hoàng đế chỉ cảm thấy một luồng khí nóng đi xuống, lại phải nhịn lại, hắn buông màn đỏ phương sĩ đã chuẩn bị sẵn, nghe nói là trận ‘Thiên la địa võng’, yêu tinh bình thường không thể trốn đi.
“Tiểu mỹ nhân, chờ đi, trẫm ba ngày sau sẽ yêu thương ngươi thật nhiều.” Hoàng đế đê tiện cười to.