Duy Phong kiểm tra xong, ghi báo cáo đầy đủ rồi rời khỏi phòng. Gia Hưng liền chợp lấy điện thoại gọi cho Tuấn công tử. Giáo sư Trần Duy Phong nói chuyện rất lâu với giám đốc bệnh viện và rời đi trước ánh mắt thất vọng của giám đốc. Anh không về thẳng nhà mà lang thang đến quán chè quen thuộc.
Con chào cô.
Ủa, sao lâu quá con không ghé quán cô.
Dạ, con đi học mới về ạ.
Cô nhớ con quá trời, con không đến nhưng thằng bé hay đi chung với con lúc trước thì hay đến lắm. Khi thì đi một mình, khi thì đi với cô bé dễ thương lắm.
Cô cho con 2 ly đi.
Một mình con ăn 2 ly luôn hả. Mới nhắc cái thằng bé tới rồi kìa.
Anh nhìn theo hướng tay cô chỉ thấy Thiên An đang kéo ghế cho người yêu ngồi ngay cái bàn mà anh với nó hay ngồi lúc trước. Anh lặng lẽ bưng 2 ly chè lại ngồi ở bàn phía sau Thiên An như để cố nhìn nó thêm một lần nữa dù chỉ là phía sau lưng.
Anh ơi, em hẹn với tiệm áo cưới ngày mai 9h mình tới thử áo rồi nha.
Ừ, anh biết rồi, ngày mai anh sẽ đón em rồi tới tiệm luôn.
Dạ, à anh An, em thấy anh hay dẫn em tới tiệm chè này và ngồi đúng cái bàn này, hình như là kỉ niệm gì của anh phải không?
Không phải kỉ niệm mà là đến vì ghét.
Anh múc chè cho vào miệng mà thấy chè bây giờ cô nấu sao mà vừa mặn vừa đắng. Giật mình nhìn lại thấy nước mắt mình rơi đầy ly thì bảo sao không mặn, đã vậy còn vu oan cho cô bán chè. Anh lau khô nước mắt, để tiền bên dưới ly trà rồi lặng lẽ rời đi vì không thể chứng kiến thêm nữa cảnh đôi uyên ương tình tứ trước mặt đang cười nói đút chè cho nhau ăn.
Thiên An bảo người yêu "chờ anh một chút nhé" rồi đuổi theo người mới vừa rời khỏi. Nó đuổi kịp anh nên đưa tay vịn vào vai anh.
Thiên An, em chạy nhanh làm gì để thở sắp không nổi luôn kìa.
Nó không nói gì, chỉ nắm lấy tay anh rồi đặt cái đồng hồ mà nó đã đeo suốt 6 năm nay trả lại người đã tặng nó.
Thiên An, em không thể giữ nó được sao?
Nhìn theo bóng lưng nó chạy đi khuất dần mà anh chỉ biết nuốt nước mắt vào trong tiếp tục bước đi lẻ loi một mình.
Thiên An mặc bộ vest xám vừa khít người bước ra từ phòng thử đồ khiến ai cũng phải kinh ngạc trầm trồ, nhất là cô dâu tương lai. Nhân viên đang chỉnh lại chiếc nơ trên cổ áo nó thì bị một bàn tay và một câu xin lỗi kéo bay chú rể tương lai ra ngoài.
Thiên An, em còn tâm trạng mà lo cưới với hỏi nữa hả?
Anh Lâm, anh buông em ra. Anh làm gì ở đây vậy?
Thằng Phong sắp lên máy bay đi châu Phi rồi mà em còn tỉnh như vậy sao?
Sao anh ấy lại đi châu Phi làm gì? Mà đi đâu thì liên quan gì đến em?
Nó đăng kí làm bác sĩ tình nguyện ở đó. Nhanh lên xe, nếu không em sẽ hối hận cả đời đó. Hằng, em vào giải quyết vụ cô dâu cho anh. Tuấn và Gia Hưng lo đi giải thích với phụ huynh 2 bên rồi.
Lâm cao đẩy nó vào xe, thắt dây an toàn và lái đi rất nhanh. Nó vùng vằng mắng tài xế không thương tiếc.
Anh dừng xe lại, anh muốn gì đây hả?
Anh bận lái xe, em tự coi đi này.
Nó mở đoạn video trên điện thoại mà Lâm cho nó coi, một người con trai rất quen thuộc đang khóc lóc gọi tên nó, người con trai kế bên liên tục gợi chuyện để hỏi. Càng xem nó càng khóc như muốn vỡ tung chiếc xe đang chạy với tốc độ tối đa cho phép trên đường. Nó bịt miệng lại để không gào lên khi đến đoạn video anh kể về những trận tra tấn tình dục của người dùng tính mạng của nó mà khống chế anh. Nó tắt video hét Lâm chạy nhanh để không kịp. Đến đường cửa ngõ vào sân bay Tân Sơn Nhất thì bị tắc đường. Nó vừa khóc vừa mở cửa xe lao ra chạy bộ vào sân bay, nó chạy như chưa bao giờ được chạy với tốc độ kinh khủng khiếp.
Duy Phong đút cái đồng hồ của nó lại vào túi rồi vội vã kéo va ly vào khu vực check in. Anh chưa kịp vào đến quầy check in thì nghe tiếng gào thét phía xa xa:
TRẦN DUY PHONG, ANH ĐỪNG ĐI MÀ.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nó kể cả người mà nó mới vừa gọi tên. Anh sững người nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh để lao nhanh về phía nó, nếu không an ninh sân bay sẽ bắt giữ nó vì nó cứ liên tục hét "TRẦN DUY PHONG, ANH ĐỪNG ĐI. EM SAI RỒI ."
Thiên An, anh đây rồi, em đừng hét nữa, đừng khóc nữa.
Anh ơi, em sai rồi, anh đừng đi, đừng đi bỏ em nữa.
Anh không đi, anh không đi đâu hết. Nín đi, không khóc nữa.
Thấy Lâm cao chạy vào đang năn nỉ giải thích với mấy anh anh ninh sân bay vừa mới tới nên anh đẩy va ly của mình về phía bạn rồi cõng người yêu ra ngoài.
Em uống chút nước nè, mệt lắm phải không? Khóc sưng mắt luôn rồi nè.
Ư, ư, em không uống, em chỉ muốn ôm anh thôi. Anh đừng đi bỏ em nữa nha.
Anh không bao giờ rời xa em nữa, em đừng sợ.
Ê, ê, tui đang lái xe á. Thấy tui hổng có bồ ở đây rồi diễn cảnh ôm ấp quá đáng trước mặt tui nhen.
Lâm, cảm ơn nha. À, lúc nãy nói gì mà mấy anh an ninh bỏ qua vậy?
À, là "Xin mấy anh thông cảm, thằng em trai của bạn em nó bị tâm thần bẩm sinh nên hay hét như vậy khi không thấy anh nó. Xin mấy anh thông cảm bỏ qua một lần này thôi, để tụi em đưa nó vào bệnh viện liền".