Sáng sớm Duy Phong vật lộn với công việc đánh thức người yêu bé nhỏ. Nó cuộn tròn trong chăn ấm nhất quyết không chui ra.
Thiên An, dậy đi mà. Đường rất xa đó, phải đi thật sớm mới kịp chứ bé.
Ư, ư, 2 phút nữa mà.
Nãy giờ mấy cái 2 phút rồi hả? Em không dậy là anh khinh cả em và chăn ra đón xe luôn á.
Ư, ư, hứa mà, hứa đó, 2 phút nữa thôi.
Em bé hứa nãy giờ cả hơn nửa tiếng rồi, hứa gì nữa.
Ư, ư, ư....
Thôi được rồi, em không muốn về nhà anh thì thôi vậy. Em cứ ngủ đi, anh đi một mình đây.
AAAAA, không được, không được, em đi nữa. Anh không được đi một mình đâu đó.
Đúng là chiêu cuối có tác dụng vì nó bật dậy lao khỏi chăn đu cổ anh ngay lập tức. Điện thoại của nó reo dồn dập. Nó bắt máy rồi nó lo lắng, nó nói mẹ nó bệnh nên ba gọi nó về thăm mẹ gấp. Thấy nó lo lắng hấp tấp làm anh lo theo nên đành chạy theo cùng nó. Trên đường đi anh trấn an cho nó bình tĩnh, còn nó thì cầm tay anh và nói với anh là hôm nay nó sẽ giới thiệu anh với ba mẹ nó.
Mẹ, mẹ bị sao vậy?
Thiên An, sao dạo này con ít về nhà vậy con? Mẹ nhớ con quá.
Dạ, tại học hành lu bu mà mẹ. Mẹ khó chịu chỗ nào?
Mẹ không sao, chỉ là mất ngủ choáng váng thôi. Con về với ai vậy.
À, ba, mẹ, anh ấy là Duy Phong, là sinh viên năm cuối khoa y ở trường con.
Dạ, con xin chào cô chú ạ.
Năm nhất và năm cuối mà chơi với nhau luôn hả?
Dạ không phải bạn bè đâu, anh Phong là người con yêu.
HẢ???? THIÊN AN, CON ĐIÊN À. SAO LẠI YÊU CON TRAI.
Em, bình tĩnh đi nào. Chuyện tình cảm của con cái thì để nó tự quyết định.
Anh thì biết cái gì hả? Cậu kia, chắc do cậu lây bệnh cho con tui chứ gì. Mời cậu đi về cho.
Mẹ, mẹ nói gì kì vậy? Con mới là người đeo đuổi anh ấy đó.
Con, con ..... con muốn mẹ chết thật mà.
Ơ, mẹ, mẹ, mẹ bình tĩnh đi, đau lắm không mẹ?
Con xin lỗi cô chú ạ. Thiên An, em nói chuyện với ba mẹ đi, anh về trước nhé.
Anh Phong, anh không được đi. Hôm nay phải nói rõ ràng mới được.
Thiên An, mẹ của em đang không khoẻ. Để anh về trước đi nhé.
Anh đứng yên đó. Trước hay sau gì thì cũng phải nói rõ ràng thôi.
Thiên An, bây giờ con muốn chống đối mẹ tới cùng phải không?
Nó, mím môi nắm tay anh giữ chặt không cho anh đi mặc cho anh năn nỉ nó, mặc cho mẹ nó nổi giận nhiều hơn. Anh định mắng nó đừng bướng nữa nhưng thấy nước mắt của nó bắt đầu rơi lã chã thì thấy xót. Nó quệt nước mắt nhìn thẳng mắt mẹ lên tiếng:
Mẹ, không phải mẹ nói cả đời này việc hối hận nhất là trước đây mẹ đã cố chia cắt tình cảm của Vũ Đình Quân và Y Mơ sao?
Tự nhiên con nhắc việc này làm gì? Liên quan gì đến con?
"Mày nên nhớ mày chỉ là người hầu của nhà này, đừng vọng tưởng gì đến anh ấy. Mày đến từ đâu thì mau cút về đó đi".
Thiên An, sao con biết những lời nói này hả?
"Có phải anh ấy luôn thương yêu mày vì khuôn mặt dễ thương này của mày không? cho mặt mày tắm trà nóng và tóc lởm chởm coi anh ấy còn thương yêu mày không nhé".
Trời ơi, trời ơi, sao... sao.... sao có thể chứ?
"Nếu mày dám để cho anh ấy biết là tao đã làm mày thành thế này thì mày sẽ vĩnh viễn không bao giờ được nhìn thấy anh ấy nữa. Nhớ lấy những gì tao nói đó".
Thiên An, sao con biết những lời này hả? Ai đã kể cho con nghe?
Thiên An, con đủ rồi đó, con không thấy mẹ đang đau hả?
"Y Mơ, em làm ơn đừng giải dụa, đừng đòi lại quan tài nữa được không? Sức của anh yếu không giữ nổi em nữa đâu, coi như anh năn nỉ em đó".
Thiên An, những lời này ba nói rất nhỏ với Y Mơ trong tang lễ năm đó, sao con lại biết hả?
Vì con chính là Y Mơ, còn anh ấy chính là Vũ Đình Quân. Mẹ lại muốn kiếp này lại chia cắt con và anh ấy nữa sao?
Sao.... sao... sao.... sao có thể được?Có phải tâm trí con có vấn đề không Thiên An.
Nó không giữ nổi bình tĩnh nữa mà tháo nhanh cúc áo trên ngực nó và cả áo của Duy Phong. Duy Phong cố ngăn nó lại nhưng nó rất kiên quyết.
Thiên An, em làm gì vậy? Dừng lại đi mà.
Mẹ nhìn đi, mẹ nhìn đi này.
Trời ơi, 2 con bướm, 2 con bướm trên mộ của Đình Quân. Lẽ nào.... lẽ nào là thật?
Thiên An, Thiên An.
Nó vì quá xúc động nên bất giác ngất đi, anh lo lắng bồng nó lại ngồi dựa vào sô pha để anh kiểm tra nhịp tim của nó. Anh xoa xoa lồng ngực của nó, xoa xoa lòng bàn tay, 2 thái dương và liên tục gọi tên nó.
Anh Phong.
Thiên An, em cảm thấy thế nào? Anh đưa em đi viện nhé.
Không sao, em không sao, chỉ tự nhiên em thấy choáng thôi.
Em đừng khóc nữa nha, anh xin đó.
Dạ.
Thiên An, kể cho ba mẹ nghe chuyện là thế nào?
Nó kể lại việc nó chui vào quan tài, rồi đến việc nó trốn uống canh mạnh bà, và cả quá trình nó tìm kiếm Vũ Đình Quân và tìm được Duy Phong. Mẹ nó ôm chầm lấy nó nói xin lỗi, rồi mẹ nó nhìn kĩ Duy Phong từ đầu tới chân một lượt phán một câu nghiêm nghị " kiếp này đừng rời bỏ Thiên An". Vì mẹ nó mệt nên ba đưa mẹ vào nghỉ ngơi, anh ôm nó vào lòng hỏi nhỏ:
Em thật sự không sao chứ? Có thấy khó chịu ở đâu không?
Dạ, em không sao. Anh hứa kiếp này không được rời bỏ em nhé.
Ừ, anh hứa, ngoại trừ cái chết thì anh sẽ không bao giờ rời xa em.
Không được, kể cả chết cũng không được, không được chết trước em. Anh mà chết trước em thì em sẽ lại bám theo anh.
Không được, em không được từ bỏ cuộc sống tươi đẹp của mình vì anh. Một lần là quá đủ rồi.
Anh nghĩ cuộc sống của em nếu không có anh thì sẽ tươi đẹp hả? Một con bướm chết rồi thì con còn lại sẽ sống vui vẻ hạnh phúc sao?
Thiên An, em có thể sống tốt thay cả phần của người em yêu chứ.
Không, em không thể.
Nó quá bướng bỉnh, còn anh thì không muốn chuyện năm xưa lại xảy ra, anh muốn nó sống vui vẻ hạnh phúc kể cả khi không còn anh nữa. Anh thả tay nó ra, xoay người qua hướng khác lặng lẽ.
Anh sao vậy? Quay qua đây nhìn em nè, anh đang khóc hả?
......
Em xin lỗi, em xin lỗi nha. Em hứa chỉ cần anh không tự mình từ bỏ cuộc sống thì dù có bất kì chuyện gì xảy ra, em sẽ sống tốt vì anh.