Duy Phong không buồn quan tâm chuyện gì mà chỉ cắm mặt vào quyển sách trong tay. Nó vì ăn gan trời nên tay đè quyển sách tay chìa bịch me cay trước mặt anh. Duy Phong bực mình ngước lên nhìn kẻ phá rối trước mặt rồi đứng phắt dậy xoa xoa ngực bỏ đi thẳng vào lớp. Nó chưng hửng chưa kịp nói với theo thì bị Tuấn công tử giật bịch me cay rồi bốc ra ăn lấy ăn để.
Yum....yum....me cay ngon quá bé ơi. Ngày nào cũng cho anh nhé. Mà em tên gì vậy?
Dạ em tên Thiên An.
Cái gì Thiên An?
Dạ là Hoàng Thiên An.
Tên dễ thương mà người còn dễ thương hơn nữa.
Anh tên Huỳnh Anh Tuấn nhé. Anh rất thích em đó, mai mốt cứ thoải mái qua đây chơi với tụi anh nhé.
Dạ, nhưng hình như anh Phong rất ghét em.
Em để ý đến Nam vương mặt lạnh làm gì, lúc nào mặt lạnh chả như thế, với ai thì mặt lạnh cũng như thế. Mặt lạnh không thích em thì có anh thích em nè.
Không dễ dàng bỏ cuộc, sau khi tan học thì thằng bé chạy lúp xúp qua khoa y để về chung đường với mặt lạnh Duy Phong. Mặc nó kêu la í ới anh chờ nó với, anh cứ phăng phăng đi với gương mặt không cảm xúc. Bỗng từ phía sau phát ra tiếng ÁAAA thất thanh, Duy Phong chẳng buồn quan tâm mà cứ tiến về phía trước. Vô tâm nhưng vẫn cố để ý xem nó có đuổi kịp anh chưa, nhưng mọi thứ vắng lặng lạ thường. Anh đột ngột dừng bước và ngoái đầu nhìn lại, xa xa nó ngồi bẹp dưới đất ôm chân. Anh thấy lo nhưng không muốn dính líu dây dưa nên rút điện thoại gọi cho Tuấn công tử vì anh thấy Tuấn thân với nó.
Duy Phong tiếp tục chặng đường về kí túc xá nhưng bước chân chậm hơn hẳn. Tuấn cõng Thiên An đi ngang qua anh, anh liếc nhìn bàn chân đã tháo giày vớ của nó sưng húp và bầm tím chỗ mắt cá chân, anh thầm nghĩ "chắc bong gân hay trật khớp rồi, đau lắm không biết nó có khóc không nữa".
Thiên An, hay anh đưa em đi viện khám xem có bị rạn xương không nhé, anh thấy sưng quá trời nè.
Chắc không đâu anh vì em té cũng không nặng lắm, chắc chỉ bong gân thôi. Đợi 2 hôm nữa sẽ bớt thôi à.
Ừ, vậy để 2 hôm coi sao. Anh lau mặt mũi tay chân cho em xong rồi anh mua hộp cơm để đây cho em ăn nha. Em nhớ là đừng đi lại lung tung, phải để yên 1-2 hôm thì mới mau hết.
Dạ, em không đi lại lung tung đâu. Em làm phiền anh quá.
Phiền gì mà phiền, em ăn xong thì cứ để hộp đó, tối qua anh dọn cho nha.
Không cần đâu anh, để em nhờ mấy bạn chung phòng cũng được, tối anh nghỉ ngơi đi nha.
Ừ, vậy em nghỉ ngơi nha, anh về tắm đây.
Duy Phong tắm xong thì cố ý ngóng ra cửa xem Tuấn về chưa. Anh lục lọi hộp thuốc cá nhân tìm tòi gì đó.
Mày tìm gì đó Phong? Không đi ăn cơm hay sao mà còn đứng đó?
Ừ, tao đi liền bây giờ nè. Mày có muốn tao mua cơm dùm không?
Ừ, vậy mua dùm tao hộp cơm trứng chiên đi.
Ừ, vậy mày có muốn mua dùm ai nữa không để tao mua luôn cho?
Ai? Mua dùm ai nữa? À, à, Thiên An, mày mua dùm em nó một hộp luôn đi.
Ừ, mà chân nó làm sao? Nói tao biết để mua đồ ăn tránh mấy thứ không tốt.
Tao nắn sơ thử chân em nó rồi, chắc không có gãy hay nứt xương đâu. Chắc bong gân, té kiểu gì mà bầm đen luôn, sưng to lắm.
Chắc khóc dữ lắm hả?
Không, nó chỉ rươm rướm thôi. Tao ước nó khóc để tao dỗ mà nó chỉ mím môi thôi.
Duy Phong đi khuất rồi mà Tuấn còn thắc mắc trong bụng " quái lạ, mặt lạnh hôm nay hỏi nhiều thế ta. Thường nó có quan tâm gì đâu nhỉ".
Nè, cơm trứng chiên của mày nè. Đây là hộp cơm của cậu bé kia, mày đem đi cho nóng.
Ừ, cảm ơn nhé. Để tao đem qua phòng em nó ăn chung luôn cho vui.
Ê, khoan
Gì nữa mày?
Cầm hộp cao Tiger vàng này qua xoa bóp chỗ sưng cho thằng bé đỡ đau tối nay đi. Hôm trước cổ tay tao bị đau sưng to nhờ giáo sư Huy cho hộp cao này thoa mà bớt đau và mau hết lắm.
Ừ, vậy cho tao mượn nhé. Ê, cao Tiger vàng chỉ có bán bên Singapore thôi, hay là phải rồi.
Ê Tuấn
Gì nữa mày? Tao đi đây, cơm nguội hết giờ.
Mày cứ nói của mày, đừng nhắc gì tới tao nha.
Oki.
Sáng ra Duy Phong đang chuẩn bị rẽ vào khoa y thì Tuấn công tử cõng thằng bé Thiên An đi ngang qua anh hướng về khoa công nghệ thông tin. Anh nghe mùi cao Tiger vàng phất qua mà không thể thấy được chân nó đã đỡ hơn chưa vì nó mang giày.
Chết rồi, Phong, mày giúp tao qua khoa công nghệ thông tin cõng Thiên An về kí túc xá dùm đi.
Hả????? Mày đi đi, kêu tao làm gì?
Tao bị thầy phạt lau 2 bộ xương vì không làm bài tập về nhà nè.
Mày nhờ thằng Lâm đi. Tao không đi đâu.
Thằng Lâm chạy ra cổng gặp chị nó mang đồ tiếp tế lên rồi. Mày làm gì mà nhăn như khỉ vậy? Không muốn giúp thì ghé qua đó nhắn Thiên An chịu khó ngồi yên trong lớp chờ tao qua cõng về.
Mặc dù không muốn dính líu dây dưa nhưng cũng thấy lo lắng nên anh nhanh chân chạy qua khoa công nghệ thông tin. Vào đến cửa lớp anh thấy chỉ còn mình nó bơ vơ, nó đang lục túi tìm hộp cao Tiger vàng để thoa chân nó.
Thoa gì mà lem nhem vậy? Phải thoa và massage đều thì mới hiệu quả, đưa đây thoa cho.
Ủa, anh Phong, sao anh qua đây?
Anh không trả lời gì mà chỉ xoa xoa nhanh ngực mình rồi tập trung thoa thoa massage chỗ bị bầm và sưng. Xong xuôi anh mang lại giày, bỏ lại hủ cao vào túi nó rồi ngồi xuống trước mặt nó. Nó vừa bất ngờ, vừa sướng nên cứ ngây ra ngồi nhìn anh.
Ôm cổ.
Hả???? Dạ?????
Muốn ngồi đây một mình tới tối hả? Ôm cổ mau lên.
Hồn vía nó cứ như đang bay bổng, nó cười như được mùa vòng tay ôm chặt cổ người trong mộng. Anh cõng nó trên lưng, còn tay thì phải xách luôn 2 cái túi, cơ hội ngàn năm có một nên nó ép sát người nó vào lưng anh cười mỉm tận hưởng. Suốt đoạn đường về kí túc xá có biết bao nhiêu là cặp mắt ghen tị nhìn vào nó vì lần đầu tiên mọi người thấy Nam vương của trường cõng một người trên lưng như vậy.