Sau khi từ nhà Đình Quân trở về, Hạ My vui vẻ như trải hội, cứ cười mỉm mãi không thôi. Ba hỏi thì cô trả lời là đang yêu. Điều này làm nghị sĩ Vương vui mừng lắm lắm vì mấy năm qua ông đau lòng khi thấy con gái buồn phiền trầm cảm vì vụ huỷ hôn của nhà họ Vũ.
Hạ My đang vui tươi cắm hoa và mơ tưởng về người đàn ông mà cô trúng tiếng sét ái tình thì người giúp việc gọi cô.
Cô ơi, có người vừa mới gửi hoa cho cô nè. Bó hoa to quá trời, tôi rinh không nổi luôn đó.
Aaaaa, bó hoa đẹp quá. Con cảm ơn cô. Ôi, anh ấy thật lãng mạng và biết mình yêu hoa ly ly nữa chứ. Vui quá đi.
Nhưng nụ cười vui sướng trên môi Hạ My bỗng chút vụt tắt khi cô mở thiệp trong bó hoa. "Gửi người tôi yêu thương nhất- Hạ My, từ Hoàng Thông- ông chủ bar Phố Tây".
Hạ My vứt luôn bó hoa xuống nền nhà ngồi đăm chiêu nhớ lại những ngày tháng cô thất tình vì bị Vũ Đình Quân huỷ hôn, suốt ngày cô ủ rũ chìm đắm trong men say ở bar Phố Tây. Ông chủ bar Hoàng Thông luôn tìm mọi cách tán tỉnh gạ tình cô nhưng cô kiên quyết từ chối. Nhưng anh ta vẫn đeo dai dẳng không bỏ cuộc. Đột nhiên cô bật cười, một nụ cười bất mãn với cuộc đời. Người mà cô yêu với tình yêu sét đánh thì lại không thích cô, trong khi người mà cô không thích lại dai dẳng đeo đuổi cô không tha.
Đình Quân đang sắp xếp lại giấy tờ và định xách cặp táp rời văn phòng đi về thì đột nhiên ngực dưới của anh nhói đau làm anh ngã quỵ xuống bàn. Vừa lúc Hạ My đẩy cửa bước vào vì gõ cửa mãi mà anh không mở.
Anh Quân, anh làm sao vầy nè? Anh đau ở đâu? Anh cố gắn ngồi xuống ghế một chút đi anh.
Ơ, Hạ My. Em tìm anh có việc gì vậy? Anh xin lỗi, ngực của anh đau quá.
Sao anh lại bị đau nhiều như vậy hả? Anh đau đến toát hết mồ hôi rồi nè. Anh đau chỗ này hả?
Ừ, ngực dưới của anh hay đau như vậy. Anh không sao đâu. Em đừng sợ. Em lấy dùm anh thuốc trong cặp. Anh uống thuốc rồi nghỉ một tí là khoẻ à.
Một tiếng đồng hồ trôi qua rồi mà cơn đau của Đình Quân không thuyên giảm. Thường thì anh ngồi nghỉ một chút sẽ bớt đau. Không hiểu sao hôm nay đau nhiều mà đau hoài không hết. Trán anh mồ hôi tuôn như suối.
Hạ My bắt đầu thút thít bất an khi nhìn anh mồ hôi ướt đẫm, 2 bàn tay nắm chặt cố không nhăn nhó cho cô yên tâm.
Không được rồi, em dìu anh ra xe rồi em đưa anh đi bệnh viện. Em không chịu được khi thấy anh đau đớn như vậy. Vịn vào người em nè.
Hạ My, anh không sao mà, không cần đâu. Anh phải về nhà, con anh và bé Mơ đang trông.
Mặc anh không đồng ý, cô dìu anh vào xe và lái thẳng tới bệnh viện. Anh đau quá nên chỉ ôm ngực chứ không thể phản kháng nổi.
Sau khi bác sĩ cấp cứu và truyền nước cho anh thì Hạ My ôm mặt khóc nức nở trong phòng bác sĩ khi nghe bác sĩ thông báo anh bị suy thận giai đoạn cuối vì anh uống quá nhiều thuốc an thần liều cao trong thời gian dài cộng với 1 quả thận còn lại của anh quá yếu.
Bác sĩ, làm thế nào để trị cho anh ấy hết bệnh? Bao nhiêu tiền cũng được. Tôi không thể chịu đựng khi nhìn thấy người mình yêu đau đớn như vậy được. Tôi van xin bác sĩ.
Xin cô bình tĩnh. Bệnh nhân từng hiến một quả thận, quả thận còn lại trong người cậu ấy quá yếu lại không được cậu ấy quan tâm điều trị nên giờ quả thận đó bị suy giai đoạn cuối rồi.
Có cách nào trị cho anh ấy không? Đưa anh ấy ra nước ngoài điều trị được không?
Không cần ra nước ngoài đâu. Ở đây cũng ghép thận tốt như nước ngoài. Giờ cô phải đăng ký xin ghép thận cho anh ấy. Tôi tin nếu ghép một quả thận khoẻ vào cơ thể của anh ấy thì có thể khoẻ trở lại. Có điều....
Có điều gì xin bác sĩ cứ nói. Tôi xin đăng ký ghép thận cho anh ấy. Bao nhiêu chi phí tôi cũng lo hết. Xin bác sĩ hãy điều trị cho anh ấy đừng chịu đau đớn dày vò nữa.
Ý tôi là nội tạng hiến tặng giờ rất khan hiếm. Đăng ký và phải chờ rất lâu. Trong thời gian chờ đợi thì cô chịu khó khuyên bệnh nhân đến bệnh viện chạy thận đều đặn và nếu đau đớn quá thì tôi sẽ hỗ trợ thuốc giảm đau.
Dạ, cảm ơn bác sĩ. Tôi sẽ tìm cách nhanh nhất để điều trị cho anh ấy. Có gì tôi sẽ gọi điện cho bác sĩ ạ.
Trong khi đó bé Mơ vẫn ngồi trước sân ôm gối đợi Đình Quân về để nó kể cho anh nghe một việc rất lạ mà hôm nay nó mới khám phá. Chẳng là hôm nay nó đi học ở lớp học nấu ăn do mẹ đăng ký cho nó. Giờ nghỉ giải lao nó thấy một bạn nữ trong lớp ngồi khóc nên nó ngồi lại an ủi. Bạn gái ấy kể với nó là bạn ấy yêu một người con trai gần nhà nhưng người con trai ấy lại yêu một người khác. Nó đi từ cái ngơ này đến cái ngơ khác khi bạn ấy giải thích cho nó hiểu yêu là gì? Con tim rung động là gì? Cuối cùng thì nó cũng đã hiểu rồi, nhưng lạ quá cơ vì hình như cái yêu mà bạn ấy nói là cái mà nó luôn có khi nó ở gần anh. Gần anh nó thấy vui, tim đập rộn ràng, mỗi lần anh chạm trúng người nó thì mặt nó nóng, tim đập mạnh hơn. Hôm anh hà hơi cứu nó khi nó đuối nước hồ bơi, nó cảm nhận được làn môi rất ấm, rất ngọt của anh, cả người nó mềm nhũn và nó muốn môi anh cứ mãi chạm môi nó, vòng tay của anh cứ mãi ôm nó như vậy.
Còn nữa, nó rất buồn và thấy tim nó đau mỗi khi anh buồn, anh khóc hay anh bị bệnh. Chẳng lẽ như vậy là nó yêu anh? Yêu giống như cô bạn trong lớp yêu anh hàng xóm? Nó nhất định phải chờ được anh về tối nay để hỏi anh dạy cho nó hiểu hơn mới được. Anh hai của nó tuy yếu ớt nhưng anh hai rất giỏi, cái gì cũng biết luôn chỉ dạy nó rất nhiều thứ. Mặc cho bé Mơ chờ đợi đến ngủ gục ở sân, Đình Quân vẫn mê man không tỉnh trên giường bệnh suốt đêm. Hạ My lau mát hạ sốt cho anh suốt đêm nên mệt phờ ngủ vùi trên người anh.
Ơ, ơ, Hạ My, sao em ngủ ở đây? Thôi chết rồi, đêm qua anh không về nhà. Chắc nhà của anh lo cho anh lắm. Em lấy điện thoại giúp anh với.
Anh Quân, anh dậy rồi hả? anh thấy trong người thế nào? Đêm qua anh cứ đau rồi sốt cao, làm em sợ và lo quá.
Anh, anh xin lỗi vì làm cho em lo lắng. Sao mắt của em sưng húp vậy? Em khóc suốt đêm hả?
Nhìn anh vừa đau, vừa sốt cao. Em sợ quá nên cứ khóc cả đêm. Bây giờ anh còn đau không để em gọi bác sĩ tới kiểm tra?
Anh thấy khoẻ hơn rồi, không đau nhiều nữa. Anh cứ hay đau bệnh như vậy, em đừng lo lắng quá. Đưa điện thoại dùm anh với.
A lô, Mơ hả, là anh hai nè.
Anh, anh hai, sao tối qua anh không về nhà? Anh đi đâu vậy? Mơ ngồi trước sân chờ anh cả đêm rồi ngủ quên luôn ở sân. Huhuhu... huhu... anh hai đi đâu vậy?
Mơ, Mơ này, anh hai xin lỗi, em gái đừng khóc nữa. Tối qua anh tiếp khách say quá ngủ ở công ty và quên gọi về nhà. Anh hai xin lỗi. Mẹ và Bảo Bảo chắc lo lắm, chết anh rồi. Anh không biết về phải nói sao nữa nè.
Ơ, em lại nghĩ y chang vậy luôn, em nghĩ chắc anh làm việc hay tiếp khách khuya ở cty rồi ngủ quên không về nhà. Nên sáng nay em đóng cửa phòng anh và nói dối mẹ với bé con là đêm qua anh tiếp khách say về trễ nên còn ngủ trong phòng. Mẹ với bé con yên tâm nên sáng nay đi thăm bà ngoại của bé con rồi. Em biết nói dối là xấu, tại em sợ mẹ và bé con lo lắng rồi khóc. Anh đừng la Mơ nha, anh hai.
Anh không la em gái đâu, đều do lỗi của anh hết. Em đợi xíu, anh sẽ về ngay nếu không chút nữa mẹ và Bảo Bảo về thì nguy.
Anh Quân, anh khoẻ thật chưa mà đòi về? Anh có biết là thận của anh rất yếu không? Anh có biết là anh bị suy thận giai đoạn cuối không?
Hạ My, đừng khóc vì anh. Anh biết chứ, anh đoán được quả thận còn lại của anh rất yếu nên anh mới thường xuyên bị đau như vậy. Nhưng anh xin em, đừng nói cho người nhà của anh biết, mẹ của anh sẽ không chịu nổi đâu. Anh xin em, cứ mặc kệ anh, em cứ xem như em không biết gì hết.
Anh Quân, làm sao em mặc kệ anh đau đớn chứ. Anh nên nhập viện chạy thận đều đặn và chờ ghép thận.
Không được, anh không nhập viện được đâu. Mẹ của anh không chịu nổi đâu. Trước đây vì giấu mẹ hiến một quả thận và trải qua nhiều biến cố đã làm mẹ của anh chịu đả kích nhiều rồi. Hậu quả này anh xin gánh lấy không chút hối hận oán than. Anh không thể nhập viện để người nhà của anh phải lo lắng. Em làm thủ tục xuất viện giúp anh để anh về nhà liền bây giờ.
Không được, anh phải chạy thận đều đặn và ghép thận. Nếu không anh sẽ phải chịu rất nhiều đau đớn cho tới chết. Nếu anh không dám nói với bác gái thì để em nói rồi em sẽ lo vụ ghép thận cho anh sớm nhất có thể.
Đừng, xin em, đừng mà. Áaaa... aaa đau quá.
Ơ, anh Quân, anh ngồi xuống, từ từ thôi anh. Em không gọi, không gọi nữa.
Anh xin em, từ từ anh sẽ tìm cách. Em đưa anh về nhà liền đi.