Hồ Điệp Mộng Cảnh

Chương 9

Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng chốc đã đến mùa hè.

Đầu tháng tám, hai người chèo thuyền du lịch ở Hàng Châu. Mùa hè nóng bức, nhưng phong cảnh lại đẹp.

Người chơi xích đu trên suối, người thì đứng trên bè trúc che chở cho người kia.

“A Ly, anh có muốn chơi xích đu không?”

"Em cẩn thận một chút."

Tút tút tút --

- Cô gái, dạo này cô có thấy mình thèm ngủ hay mất ngủ gì không?

- Sao anh biết?

- Nếu muốn biết câu trả lời thì tối nay gọi điện cho tôi.

"Tôi trốn trong biển người, chắp nối manh mối của cô, cô biết kết cục câu chuyện, nhưng không đến nơi đến chốn. Quan hệ chỉ là bạn bè, không liên quan đến dây dưa tình cảm."

Tít --

"Xin lỗi nhé cô gái. Vừa rồi tôi đang rửa mặt, cô có vấn đề gì thì cứ hỏi đi."

"Tôi luôn cảm thấy anh biết rất nhiều chuyện về tôi, nhưng mà trước khi chúng ta gặp nhau ở chùa miếu thì chúng ta chưa từng tiếp xúc nhiều. Anh có thể giải thích cho tôi chút không?"

"Hóa ra cô vẫn quên mất tôi. Trước đây chúng ta là bạn từ nhỏ đến lớn. Có lúc tôi nói chuyện với cô còn nhiều hơn bất kỳ người bạn nào khác của cô, nhưng chẳng biết tại sao, bắt đầu từ hôm đó, dường như cô không nghe thấy tôi nói chuyện nữa. Tôi cố gắng trả lời, nhưng đợi được lại là câu chuyện tiếp theo của cô."

"Tuy những lời này khá làm anh tổn thương, nhưng sao mà tôi hoàn toàn không có chút ấn tượng gì về anh cả, trong đầu óc của tôi cũng không có sự tồn tại của anh."

"Đây cũng là điều tôi vẫn luôn muốn biết. Lúc gặp nhau ở chùa cũng chỉ là trùng hợp. Trực giác của tôi mách bảo hôm đó nhất định phải đến chùa, có một người rất quan trọng chờ tôi ở đó."

"Khoảnh khắc tôi tỉnh dậy thì tất cả ký ức đều không còn, chỉ còn lại trí nhớ về cô. Cho nên tôi muốn đi tìm cô, giúp cô hoàn thành tâm nguyện. Giúp cô trở lại nơi cô nên trở về, về phần đó là nơi nào thì e là chỉ có mình cô biết. Đây là những chuyện tôi biết, sau này nếu cô cần giúp đỡ thì cô có thể đến tìm tôi."

"Anh để tôi tiêu hóa thông tin một chút, sau này chúng ta có cơ hội lại gặp nhau."

Lưu Tinh thầm nghĩ: Cho nên tất cả vẫn tiến triển như trước, chưa xảy ra biến hóa gì.

Nghĩ tới nghĩ lui rồi ngủ mất, Lưu Tinh nằm mơ thấy hai người trong mưa.

Cô cầm cây dù trong suốt đứng đối mặt với Giang Ly, sau đó bỗng giật mình tỉnh giấc.

Nhưng không biết vì sao, chẳng lẽ mấu chốt quay về hiện thực chính là cảnh này sao? Nhìn quần áo của hai người thì đang là xuân hạ, địa điểm là thành phố C.

Tính tính thời gian thì nhanh nhất chính là xuân hạ năm sau, chậm nhất là năm tới. Thực ra Lưu Tinh càng nghiêng về năm sau hơn, bởi vì ở hiện thực, vừa khéo hai người cũng chia tay vào lúc đó.

"Nhưng tôi thực sự rất luyến tiếc Giang Ly, cũng không muốn rời xa Giang Ly."

"Tôi còn rất nhiều kế hoạch vẫn chưa làm xong. Ông trời ơi! Ông có thể cho tôi thêm chút thời gian nữa không? Tôi thực sự không muốn rời xa anh ấy, xin ông... cho tôi thêm chút thời gian nữa."

Không biết lời nói thành kính có động lòng trời hay không, nhưng làm Giang Ly tưởng lầm là Lưu Tinh gặp ác mộng. Anh bước nhanh đến chỗ cô, lại thấy Lưu Tinh đang thành kính nói chuyện với ánh trăng ngoài cửa sổ. Ánh trăng chiếu trên người cô, cứ như là tiên nữ trên trời. Giang Ly cố nén ý nghĩ đi vào trong, chậm rãi trở về phòng mình.