Hồ Điệp Mộng Cảnh

Chương 7

Gần đến Tết Nguyên Đán, anh được mời tham dự tiệc liên hoan Tết Nguyên Đán, còn tôi thì về nhà bố mẹ ăn tết. Lần này chúng tôi phải xa nhau đến khi qua Tết Nguyên Tiêu mới được gặp lại, cho nên ai nấy đều không nỡ.

Hai người lưu luyến không rời vẫy tay chào tạm biệt ở sân bay.

"Em rất mong chờ tiết mục của anh, nhưng anh phải tự chăm sóc bản thân cẩn thận đó, đừng để mình mệt quá."

"Được, em nói với cô chú giúp anh, sang năm anh lại đến thăm bọn họ."

"Đừng lo, bọn họ sẽ hiểu mà."

Năm nay Giang Ly không đến ăn cơm tất niên, tôi cứ cảm thấy tiếc nuối. Đồ ăn trên bàn vô cùng phong phú nhưng tôi lại không thấy hào hứng lắm.

Giang Ly gửi một tấm hình tới, kèm theo một biểu tượng cảm xúc tủi thân.

"Em xem, anh phải ăn cơm tất niên một mình này."

Reng reng reng --

Anh gọi video tới, ở bên kia Giang Ly đang đứng trong tuyết, nói mình đang đắp một người tuyết chơi cùng.

"Anh đắp người tuyết này bao lâu thế?"

"Một tiếng."

"Tiểu Giang, cô chú rất nhớ cháu đấy. Sang năm nhất định phải về cùng với Tinh Tinh nhé, lâu rồi không gặp cháu, cháu gầy đi nhiều quá, mấy hôm nữa cô bảo Tinh Tinh mang ít đặc sản cho cháu ăn."

"Cảm ơn cô chú ạ, cháu vốn định năm nay ăn tết với cô chú, năm sau cháu và Tinh Tinh sẽ về sớm đón tết với mọi người."

"Cô chú, cháu chuẩn bị lên sân khấu rồi, khi nào rảnh rỗi cháu sẽ lại nói chuyện với cô chú nhé."

"Được, vậy cháu làm việc đi nhé."

Đồng hồ điểm mười hai giờ thì điện thoại đồng thời vang lên.

"Chúc mừng năm mới."

"Chúc mừng năm mới."

"Em…"

"Anh --"

Hai người ở bên kia điện thoại ăn ý bật cười, Giang Ly mở miệng trước.

"Em nói trước đi, anh đang nghe đây,"

"Giang Ly, hình như chúng ta quen nhau lâu lắm rồi ấy. Lâu đến mức đã quen nhau từ kiếp trước cơ. Chúng ta hợp tam quan, cũng là bạn tâm giao. Em mong em có thể thích anh, cho đến cuối đời. Nếu có một ngày nào đó, anh không còn yêu em nữa, anh nhất định phải nói cho em biết. Dù em yêu anh đến cỡ nào, em cũng sẽ không dây dưa."

Giang Ly hoảng hốt, nghi ngờ mà trả lời.

"Sao em lại nghĩ như vậy chứ, anh cũng hy vọng chúng ta có thể ở bên nhau đến bạc đầu. Đời này anh có em là đủ rồi, có đôi khi anh cảm thấy em luôn sợ quấy rầy đến anh, thật ra anh muốn nói, em cứ dựa dẫm vào anh, muốn cái gì, muốn đi đâu đều có thể nói cho anh biết."

"Vậy em muốn ăn tết với anh."

"Em mở cửa đi."

"Anh tặng quà gì cho em à?"

"Em nhanh lên nha, người tặng quà phải đi rồi."

Lưu Tinh nghe nói thì sợ bỏ lỡ quà năm mới của Giang Ly, lập tức chạy đi mở cửa.

Thấy đó là Giang Ly, điều ước của tôi đã thành hiện thực.

"Chúc mừng năm mới, sau này anh sẽ thực hiện mọi mong muốn của em."

"Cảm ơn anh, sau này anh phải yêu em nhiều hơn nha."

Pháo hoa đêm giao thừa ngoài cửa sổ nở rộ, chúng tôi đã đón giao thừa cùng nhau.

Sau khi ở lại vài ngày, tôi chào tạm biệt bố mẹ, trở về căn hộ.