Hình Như Tôi Phải Lòng Một Thợ Săn Tiền Thưởng

Chương 6

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

№1635 ☆☆☆Yang 5/11/2014 23:11:25 reply ☆☆☆

Vậy nên chủ thớt đáp ứng rồi?
№1636 ☆☆☆ Miss Hán 5/11/2014 23:13:13 reply ☆☆☆

Lại là lấy cớ

Chủ thớt à, J đảm bảo đang ao ước chú em rồi, đồng hồ quả quýt là ghen đỏ mắt nha 



№1637 ☆☆☆ORZ 5/11/2014 23:17:12 reply ☆☆☆

Ngọt quá!!!! Đói quá!!!!
№1638 ☆☆☆ khóc chít chít 5/11/2014 23:21:44 reply ☆☆☆

….


Hôm nay công tác vẫn như bình thường, gần tan tầm thì Bộ trưởng lại ném cho tôi một đống việc.

Đúng rồi, tôi lại phải làm over time.

7 rưỡi tôi rời Viện nghiên cứu, J đợi tôi ở bên ngoài khá lâu. Tôi vừa bước khỏi cửa lớn đã thấy anh ta đang lấy lòng một vị nữ sĩ xinh đẹp, cùng nhau trao đổi số điện thoại… Tôi vốn cảm thấy vô cùng có lỗi vì phải tăng ca, hiện tại ngược lại cảm thấy có chút tức giận. Dù sao anh ta vốn thích thú với những chuyện như vậy, phải không nào? Tôi tin nếu tôi ra chậm hơn hai phút, phải chăng hai người họ sẽ từ người lạ thành “tri kỉ” đi.

Cái ý nghĩ này làm tôi cực kì khó chịu.

J nhìn thấy tôi đi ra thì nho nhã lễ độ tạm biệt vị nữ sĩ kia, đi về phía tôi.

Tôi nhìn bóng dáng yểu điệu của cô ta, khẩu thị tâm phi khen một câu: “Cô nàng ấy thật xinh đẹp.”

J có chút kì quái nhìn tôi, xé nát tờ giấy ghi số điện thoại người nọ đểlại, ném vào thùng rác sau đó quay qua nói với tôi: “Chúng ta đi ăn cơm đi.”

Tôi không rõ lý do tại sao nên tiếp tục truy hỏi: “Xin được số rồi sao lại muốn xé rớt?”

“Những thứ xinh đẹp luôn thu hút người khác tới gần.”

“Thế thì vì sao lại muốn vứt bỏ?”

J hơi mỉm cười: “Nhưng đó không phải là thứ tôi muốn theo đuổi.”

…. Tôi càng ngày càng không hiểu nổi cái con người này nữa rồi.
№1671 ☆☆☆Yang 6/11/2014 23:41:13 reply ☆☆☆

Để tôi giải thích lại ý tứ của J một lần: Tôi yêu thích đôi mắt xinh đẹp của em, hơn nữa còn muốn theo đuổi em ^ – ^


№1672 ☆☆☆ Merlin béo thứ 6/11/2014 23:46:21 reply ☆☆☆

Like mạnh cho nhà trên, sau đó ăn cơm như nào?
№1673 ☆☆☆ORZ 6/11/2014 23:50:55 reply ☆☆☆




Ăn cơm xong chúng tôi thuận tiện nói chuyện phiếm. Tôi hỏi chuyện con kỳ lân kia, J nói kỳ lân là anh ta cứu được từ một nhóm săn trộm. Tới nay vẫn có rất nhiều người nuôi ý đồ muốn bắt kì lân, sừng của nó bị coi như trân phẩm khó tìm. Không ít nhà giàu tình nguyện chi một đống tiền ra để sở hữu cho mình sừng một con kỳ lân, làm cho loài kỳ lân tai ương ngập đầu.

Giới học thuật cho rằng làm hại kỳ lân sẽ bị nguyền rủa ngược lại, những tên săn trộm thường chết thảm vì bệnh tật sau vài năm, thế nhưng một số người vì lợi nhuận kếch xù mang lại mà chấp nhận mạo hiểm.

Lần này dùng bữa với J tôi không quá khẩn trương. Cơm nước xong J muốn đi dạo ở công viên phụ cận thuận tiện tiêu thực, tôi đồng ý.

Tôi không nghĩ tới buổi tối vào thời tiết rét lạnh thế này vẫn còn tình nhân hẹn hò ở công viên… Khi chúng tôi đi trên đường thì bắt gặp một cặp đôi quần áo xộc xệch bước ra từ trong bụi cây, J quyết định không tiếp tục cái hành động thiếu đạo đức sau bữa cơm này nữa, vì thế chúng tôi tới cổng công viên tính toán tách ra ai về nhà nấy.

Trên trời đột nhiên đổ mưa lớn.

Tôi không mang dù theo, mà nơi này cách nhà tôi phải nửa thành phố… Bắt taxi đi bộ về cũng mất 10’, mà nếu tôi sử dụng ma pháp dịch chuyển… Ừm, địa điểm hạ cánh sẽ có chút sai lệch.

Mưa càng lúc càng lớn.

J đem ô cán dài của anh nhét vào tay tôi, sau đó vẫy một chiếc xe.

Tôi từ chối, J cười với tôi: “Nhà của tôi gần đây, em cầm dù đi.”

Anh nói với vẻ mặt rõ ràng, tôi tin đó là sự thật.

Nhưng khi về nhà tôi mới đột nhiên nhớ tới, lần đầu cùng J dùng bữa tối thì tôi có ghé qua nhà anh…

Cách đó ba khu phố…

Tôi cảm thấy lòng mình có chút loạn…
№1693 ☆☆☆Yang 7/11/2014 00:14:23 reply ☆☆☆

Còn chưa ở bên nhau tôi đây đã ngửi thấy mùi yêu đương chua lòm 
№1694 ☆☆☆ là thỏ không phải trọc 7/11/2014 00:21:11 reply ☆☆☆

Chủ thớt á, nếu J không thích cậu tôi đây tình nguyện livestream ăn sên nhớt.
№1695 ☆☆☆ Tóc giả của ma pháp bộ trưởng 7/11/2014 00:29:56 reply ☆☆☆

Chà, tới xem lầu trên.
№1696 ☆☆☆ Miss Hán 7/11/2014 00:36:12 reply ☆☆☆

Hai nhà trên hợp nhau ghê. (Mặc kệ id, trọng điểm vẫn là mấy con sên…)
№1697 ☆☆☆ mị mị kỉ 7/11/2014 00:44:17 reply ☆☆☆

Cái thằng J mà tôi biết đíu có đáng yêu như vậy!


№1698 ☆☆☆MR 7/11/2014 00:47:53 reply ☆☆☆




Giải quyết xong vụ kỳ lân công việc tại Viện nghiên cứu nhàn nhã hơn không ít, ít nhất Bộ trưởng đồng ý cho chúng tôi tan tầm đúng giờ rồi. Còn có chuyện gì làm cho chúng tôi hạnh phúc hơn chuyện này sao?

Hôm nay đã là ngày thứ sáu, cuối tuần giảng viên Ứng Chi mời tôi về Học viện dự buổi tọa đàm tổ chức cho lũ nhỏ mới nhập học…. Tôi suýt thì quên mất!!! Thứ hai tuần sau chính là ngày tôi được vào biên chế chính thức!

Tôi nghĩ không còn gì vui vẻ hơn chuyện này đâu, tôi nên thu thập hành lý một lần. Ngủ ngon!
№1755 ☆☆☆Yang 7/11/2014 21:55:21 reply ☆☆☆

Tọa đàm về (rắm) kỳ lân hả?
№1756 ☆☆☆ thỏ kỉ 7/11/2014 22:03:32 reply ☆☆☆

Sắp lên chính thức, trước kia thực tập ở đại sảnh Viện nghiên cứu hiện đang là trợ lý tạm thời của Bộ trưởng, vẫn là chưa đả động mấy tới chuyên môn.

… Chủ thớt là tiểu ca người châu Á họ Dương hả???
№1757 ☆☆☆king 7/11/2014 22:07:31 reply ☆☆☆

…..


Tiền bối nơi làm việc xử lý hồ sơ của tôi, sau đó dẫn tôi tới văn phòng mới.

Mấy người tin nổi hông, so với văn phòng Bộ trưởng còn lớn hơn á!

Được rồi, thật ra đồng nghiệp đều không ưa tiếp xúc với thợ săn cũng hoàn toàn không muốn gặp phải bọn nhọ, vậy nên văn phòng tôi làm việc được bố trí tại kho hàng cũ xa xôi nhất…

Thế nhưng nơi này rất yên tĩnh, tôi thích.

Trước kia liên lạc với thợ săn đều do Bộ trưởng phụ trách, tỷ như việc đàm phán thù lao với J… Từ nay về sau việc này sẽ do tôi tiếp nhận. Thật ra mà nói thì tôi chưa đủ tự tin có thể đảm nhận việc này, hơn nữa tôi tin J sẽ không vì giao tình giữa hai người mà chèn ép giá quá đáng…

Bộ trưởng dặn dò tôi một số cách uyển chuyển nói chuyện với thợ săn, sau đó tôi liền ngây ngốc ở văn phòng, mãi tới sau khi tôi ăn xong bữa trưa mới tiếp xúc với vị thợ săn đầu tiên, một vị nữ sĩ tóc đỏ, ơ kìa… Từ từ, tôi ở Học viện ma pháp lớp trung cấp có gặp qua người này, là nghiên cứu sinh Tiến sĩ ma dược học Arlene hơn tôi hai niên khóa. Rõ ràng chị ấy sau khi tốt nghiệp trở thành một bác sĩ vô cùng ưu tú, tại sao lại ở chỗ này làm thợ săn?

Tôi từng gặp chị ấy ở đại sảnh vài lần, nhưng nghĩ rằng chị ấy tới đây để nghiên cứu, ma dược học cùng thực vật học dù sao cũng có điểm tương đồng, mà tại Viện nghiên cứu lại được trang bị vật chất tốt nhất.

Tôi chưa bao giờ nghĩ Arlene là một thợ săn.

Arlene hẳn còn nhớ tôi, chịhơi  giật mình nhưng vẫn bình tĩnh giao lại ủy thác cho tôi. Lần đầu tiên xử lý công tác tôi có hơi lúng túng, cũng may Arlene không để ý lắm.

Hi vọng công việc từ nay về sau vẫn thuận lợi như vậy.
№1891 ☆☆☆Yang 10/11/2014 21:22:58 reply ☆☆☆




Hôm nay một vài vị thợ săn tìm tới, mặc dù bọn họ thô lỗ thật nhưng cũng hiểu phép tắc, không tới mức không thể chịu nổi.

Sau đó tới buổi chiều, ngài Lambert túm một nhân viên nhờ dẫn vào văn phòng tôi làm việc. (nếu có thể, tôi không muốn gọi người đó là “ngài” đâu…)

Từ tư liệu của bộ trưởng, Lambert năm nay mới 34 tuổi nhưng vẻ mặt râu ria xồm xoàm kia ít cũng phải 45 tuổi! Anh ta mặc một cái áo khoác bẩn thỉu, ánh mắt hung ác nham hiểm, cách mười bước tôi cũng có thể ngửi thấy mùi thuốc lá với rượu mạnh xen lẫn trong không khí.

Tôi hơi dị ứng với thuốc lá, khi Lambert đến gần tôi hơi nhíu mày lại.

Anh ta vừa thấy tôi phát ra tiếng chẹp miệng không kiên nhẫn, hỏi tôi Bộ trưởng đang ở nơi nào. Tôi nói với anh ta từ nay về sau việc giao dịch với thợ săn sẽ do tôi phụ trách.

Lambert nhìn tôi một cái, một tay chống lên bàn làm việc, tay còn lại dựng một ngón, âm thanh thô khí nói: “Tôi cảm thấy cậu chỉ chống đỡ nổi nhiều lắm được một tháng thôi.”

Tôi mãi mới hiểu, ý anh ta là tôi chỉ trụ lại làm việc ở vị trí này căng đét được một tháng.

Tôi rất ghét loại cảm giác bị xem thường này.

Vì thế tôi ngẩng đầu, nếu muốn tìm Bộ trưởng thì ra ngoài rẽ phải.

Anh ta hừ một tiếng, đứng dậy loẹt xoẹt ra ngoài.

Chưa xong đâu.

Lúc tan tầm tôi gặp lại Lambert lần nữa.

Anh ta dựa vào trạm xe bus bên ngoài Viện nghiên cứu hút thuốc, vẻ mặt âm trầm nhìn người qua đường đi tới đi lui. Người chờ xe xung quanh đều tự giác cách xa 3m, tôi theo thói quen đứng sang phía bên cạnh đợi xe.

Lúc chờ xe Lambert vẫn hút thuốc, mà xe bus chết bầm trễ chuyến phải 10’ sau mới tới, nói cách khác tôi hút thuốc bị động mất 10’. Tôi đánh gãy hướng anh ta cầu xin dừng hút thuốc, anh ta liếc một cái đem điếu thuốc trong tay ném xuống chân như khiêu khích tôi.

Tôi chịu đủ rồi!

Tôi xác định đây là lần đầu tôi cùng quý ngài Lambert đây gặp mặt, cớ sao anh ta cứ luôn nhắm vào tôi như vậy?

Có lẽ tôi nên bình tĩnh một chút.

Đáng chết, thời điểm tôi viết những điều này vẫn ho khan không ngừng được.

Quả nhiên thợ săn không phải ai cũng nho nhã lễ độ khiến người khác yêu thích như J.