Hình Như Mèo Của Cậu Bị Ngốc

Chương 48: 48 Mèo Nhỏ May Mắn


Mèo nhỏ may mắn
Chuyển ngữ: Diên
Hai người nói chuyện một lúc, đề tài lại trở về trên người Khỏe Mạnh.

Mèo con cuộn mình lại nằm trên đệm ấm, cả ngày mê man không có tinh thần, hầu hết đều nằm ngủ.

Đường Ngật không muốn rời khỏi nó, cậu sợ mình vừa dời mắt đi là nó không còn nữa, nhất là trong khoảng thời gian nguy hiểm này thì cậu càng không thể đi.

Thực ra cậu cũng biết là mình đi hay ở thì không ảnh hưởng gì đến tình trạng của Khỏe Mạnh, bác sĩ La và các y tá có thể chăm sóc tốt cho nó, nhưng không thấy tận mắt thì không tài nào yên lòng được.

Đường Ngật ngồi xổm trước lồ ng, làm theo chú Trần chủ nhân của Mao Mao, đưa tay nắm lấy dây truyền dịch để làm ấm thuốc thủ công.

Bất kể là người hay động vật nhỏ thì khi phải truyền nước thuốc lạnh vào người cũng sẽ có thể cảm thấy lạnh, đặc biệt là động vật nhỏ đang bệnh nặng, luôn luôn phải chú ý nhiệt độ cơ thể.

Mặc dù Khỏe Mạnh đang nằm trên đệm ấm có tác dụng sưởi, giữ nhiệt nhưng không phải lúc nào cũng bật lên.

Lúc nó lên cơn sốt cần hạ sốt thì tất nhiên là không thể mở rồi.

Nước thuốc lạnh lẽo sẽ khiến nó cảm thấy không thoải mái, làm ấm nước thuốc là Đường Ngật học được từ chú Trần.

Trong lòng cậu thấy rất hổ thẹn vì hôm qua không thể giúp được gì, vì thế nên hôm nay cậu muốn thử một chút.

La Chú không nói thêm gì nữa, làm xét nghiệm máu lần nữa cho Khỏe Mạnh.

Ban ngày đã tiêm thêm một liều interferon, số đơn vị bạch cầu trong cơ thể Khỏe Mạnh đã lên tới 5000, số lượng bạch cầu bình thường là 5500 đến 19500, đã sắp đạt mức tiêu chuẩn.

Khỏe Mạnh đã không phát sốt sáu tiếng rồi, tuy rằng vẫn còn tiêu chảy nhưng La Chú đã thấy bớt lo.

Thoạt trông nó như đang thiếp đi vì mệt quá nhưng thực ra bên trong vẫn đang ngoan cường đấu tranh với virus, là một con mèo nhỏ kiên cường.

Trước mắt dùng thuốc có hiệu quả nên phải tiếp tục điều trị.

Qua đêm nay, lại xem tình hình ngày mai nữa là đã qua giai đoạn ba ngày đầu nguy hiểm thì La Chú có thể nắm chắc chữa khỏi đến chín mươi phầm trăm.

La Chú cầm báo cáo đi tới chỗ Đường Ngật, Đường Ngật quay mặt đi.


Cậu xem không hiểu, không muốn xem, chỉ muốn ở lại đây.

La Chú dịu dàng nói: “Em có biết mèo con thế nào thì dễ mắc bệnh giảm bạch cầu, à không, dễ mắc bệnh nhất không?”
Lực chú ý của Đường Ngật bị dời đi, cậu quay sang yên lặng chờ hắn nói đáp án.

La Chú bình tĩnh nói tiếp: “Là những mèo con có hệ miễn dịch kém.

Nếu có hệ miễn dịch khỏe mạnh thì dù có mắc bệnh cũng sẽ rất nhanh khỏi.

Mèo con mắc bệnh giảm bạch cầu có tỉ lệ tử vong cao hơn mèo trưởng thành cũng là vì hệ miễn dịch ở mèo trưởng thành mạnh hơn.”
“Con người nếu trạng thái tinh thần không tốt cũng sẽ gây ra suy giảm miễn dịch, nghỉ ngơi không đủ thì sẽ thấy mệt mỏi, sẽ sinh bệnh.

Em bây giờ là muốn chờ Khỏe Mạnh khỏi bệnh rồi đến chính mình tiêm thuốc đúng không?” La Chú vươn tay chạm nhẹ vào mặt cậu, “Mắt gấu trúc xuất hiện luôn rồi này.”
Đường Ngật liếc nhanh sang bàn chân đang ghim kim của Khỏe Mạnh, mày nhíu lại, mất tự nhiên sửa lời: “Em ở thêm một lát nữa rồi sẽ về nhà nghỉ ngơi thật tốt.”
Đến giờ, Đường Ngật ngoan ngoãn đi về một mình, uể oải chào tạm biệt với La Chú: “Bác sĩ La, tối qua anh cũng không nghỉ ngơi cho tốt, anh để mấy chị Tiểu Cảo thay phiên nhau trực một lát, tranh thủ ngủ một giấc nhé.”
La Chú gật đầu: “Ừ, anh sẽ sắp xếp.”
Đường Ngật lưu luyến đi ra ngoài, đi một bước nhìn một bước, cuối cùng vẫn đi về.

Khuyên Đường Ngật về xong, những người khác cũng đến giờ tan tầm.

Tiểu Cảo lò dò lên hỏi tối nay có cần cô tới trực đêm không, La Chú lắc đầu từ chối, hắn quyết định đêm nay sẽ ở lại một mình.

Chờ mọi người về hết, La Chú khóa kĩ cửa tầng một rồi đi lên tầng hai, đứng trước khu cách li nhìn Phú Quý đang ngủ một mình.

Hắn ngồi xổm xuống, cong ngón tay gõ nhẹ lên cửa kính.

Phú Quý hình như không nghe thấy, vẫn ngủ say như cũ.

“Mèo nhỏ may mắn à, mày đưa Tiểu Đường tới bên cạnh tao đúng không?”
Hỏi thế này có hơi ngáo, La Chú cười tự giễu rồi đứng dậy quay lại chỗ máy tính, vừa học vừa chờ kết quả thử nghiệm của mình.

Tối qua cả Đường Ngật lẫn Đường Phú Quý đều có mặt nên La Chú không biết ai mới là nguyên nhân khiến hắn không biến thành mèo.

Hắn bảo Đường Ngật về trước chính là để thử xem ở riêng với Đường Phú Quý sẽ có kết quả thế nào.


Đêm dần khuya, kim đồng hồ trên tường đã chỉ quá số mười.

La Chú còn kích động một chốc, không bình tĩnh được.

Hắn đứng dậy lấy kim truyền dịch cho Khỏe Mạnh, kiểm tra dây truyền dịch, thuận tiện đi kiểm tra một vòng tình trạng các con chó mèo đang nằm viện rồi quay về bàn mới bình tĩnh lại.

La Chú dần tập trung đọc tài liệu, lúc di chuột đánh dấu thì đột nhiên vô cùng buồn ngủ, mí mắt nặng dần, đầu óc trống rỗng.

Lòng vừa thấy không ổn thì người đã gục xuống bàn ngủ thiếp đi.

Rất nhanh sau đó, La Chú mở mắt ra thì trông thấy ngay hai chân lông xù và lớp đệm màu xanh da trời.

Mặc dù kết quả đã rõ ràng nhưng La Chú vẫn chưa từ bỏ ý định mà đứng dậy chạy tới cửa kính, nhìn ra phía ngoài.

Cơ thể mặc áo blouse trắng gục xuống bàn, không nhúc nhích.

La Chú vỗ vỗ kính, bóng người vừa quen vừa lạ kia không có phản ứng gì.

Nếu mà có phản ứng mới dọa người đó.

Một cảnh tượng rất vi diệu.

Cách một lớp kính, trước đó hắn dùng hình người nhìn mèo con ngủ say trong lồ ng, bây giờ hắn biến thành mèo nhỏ nhìn hình người đang ngủ say ngoài kia.

Cái người kia không có gì hay ho để xem, La Chú dời mắt, vô thức đi lại trong khu cách ly.

Để dễ vệ sinh khử khuẩn nên trong phòng không đặt gì nhiều, chỉ có bát ăn, khay nước, đệm bông và một cái bàn cào cho mèo con giải sầu.

La Chú đi hai vòng, thật sự quá khô khan buồn tẻ, tầm mắt không khỏi nhìn về phía bàn cào móng.

Hắn đi tới đó, nhấc chân lên, do dự cào một cái lên bàn cào.

Ngu quá!
La Chú đập một phát lên bàn cào, hối hận, vô cùng hối hận.


Đều phải thử để loại trừ, tại sao hắn không thử ở riêng với Đường Ngật trước mà lại đi thử ở chung với Phú Quý chứ?
Chỉ cần ở chung với Đường Ngật thì hắn sẽ không sao hết, đó chẳng phải có nghĩa là bất kể mèo con có ở bên cạnh hắn và Đường Ngật không thì hắn vẫn sẽ có thể dùng dạng người đối mặt với Đường Ngật ư?
Con người luôn là vậy đấy, vì thế nên các cụ mới để lại rất nhiều tục ngữ hình dung tình huống này.

Ví dụ như ‘sự hậu Gia Cát Lượng’, hoặc như ‘mã hậu pháo’.

(*) Cả hai câu này đều có nghĩa là chuyện xảy ra rồi mới làm, không có tác dụng gì.

Câu về Gia Cát Lượng mình không tìm được bản dịch nghĩa hoặc tương đương nên đành để nguyên ;;
Lượn tới lượn lui trong phòng tiêu hao thể lục, La Chú quay lại nằm lên đệm bông, phần bụng mềm mại phập phồng theo hô hấp, xung quanh không có bóng dáng gặp được hàng đêm.

Lẻ loi.

Cô đơn quá.

Nghỉ ngơi một đêm thật tốt, hôm sau lúc tới bệnh viện thú y, Đường Ngật tinh thần hăng hái vô cùng.

Nhưng cậu thấy La Chú hình như không khỏe lắm, vừa hỏi Tiểu Cảo thì mới biết là hắn ở lại trực đêm một mình.

Đường Ngật hung hăng đi vào chất vấn, vừa chạm mắt với La Chú, lời trách mắng lại biến thành hỏi thăm: “Anh mệt lắm hả? Không nghỉ ngơi tốt phải không? Anh có muốn lên tầng ngủ một lúc không? Em mở giường xếp cho anh.”
Trong đôi mắt kia là dịu dàng, còn cả nhớ mong dày đặc mà Đường Ngật không hiểu lắm.

Bọn họ chỉ tách ra một đêm thôi mà.

La Chú lắc đầu ngăn cậu lại, dẫn Đường Ngật vào văn phòng, cởi áo blouse ra treo lên giá rồi ôm lấy cậu.

Tiếp xúc thân thể ở mức lớn nhất khiến La Chú cảm thấy đỡ mệt mỏi.

“Tình hình Khỏe Mạnh không tệ lắm, ngoại trừ còn có chút tiêu chảy thì những vấn đề khác đều chuyển biến tốt.

Em có biết lúc động vật nhỏ bị ốm thì chúng muốn gì nhất không?” Hắn nói chuyện gần sát bên tai Đường Ngật, giọng nhẹ như thì thầm.

Đường Ngật ôm lại hắn, đưa ra suy đoán của mình: “Ăn ngon? Nghỉ ngơi tốt?”
“Cả hai đều không đúng, thứ chúng nó muốn nhất là được chủ nhân ở bên.” La Chú nói chậm rãi, “Thực ra kể cả lúc không ốm cũng vậy.”
Đường Ngật chợt hiểu ra, đúng là như thế.

Nhưng dường như cậu nghe được một tầng ý nghĩa sâu hơn bên trong lời của La Chú, chỉ nói về thú cưng thôi ư?
Có phải là, bác sĩ La cũng sẽ có lúc cảm thấy cô đơn?
“Đêm nay anh đến nhà em được không?” La Chú hỏi.


Đường Ngật cảm thấy tốc độ chuyển đề tài của hắn nhanh quá, có hơi không theo kịp.

La Chú ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cậu, nói: “Không vì gì cả, anh đến được không? Ý anh là, ở lại cả một đêm.”
Đường Ngật cười tươi: “Đương nhiên là được rồi.” Giọng cậu rất nhẹ, “Vậy lần sau em cũng muốn đi nhà anh.”
Đường Ngật mỉm cười: “Đó là một chuyện khác rồi.

Anh tới nhà em thì anh là khách, khách phải theo chủ.

Em muốn tới nhà anh, có một số việc anh không thể nào bảo đảm được đâu.”
“A…” Đường Ngật do dự hai giây, vẫn lựa chọn tin tưởng, “Vậy thì em cũng làm khách theo chủ là được, anh cũng không làm hại em.”
La Chú cười tươi, cúi đầu hôn nhẹ lên môi cậu: “Là em nói đấy nhé.”
Đường Ngật cân nhắc lại cẩn thận, rốt cuộc tỉnh táo lại, ý thức được có chỗ không ổn: “Thu hồi được không?”
“Đừng hòng!” La Chú chọc cậu, ôm chặt hơn.

Cảm nhận được ôm ấp ấm áp, trái tim hắn như được lấp đầy.

Tan việc, La Chú cố ý ở lại sau cùng.

Hai người ăn cơm ở ngoài xong hắn bèn lái xe về nhà Đường Ngật.

Theo chân Đường Ngật lên tầng vào nhà, Đường Ngật lấy dung dịch khử khuẩn ra tiêu độc cho cả hai, La Chú theo cậu hết.

Hắn rất thích xem Đường Ngật vì hắn mà làm những chuyện này, những lúc như thế Đường Ngật rất chuyên chú, rất cẩn thận như thể chỉ quan tâm một mình hắn.

Tiêu độc xong xuôi, Đường Ngật đi vào nhà bếp, lập tức có tiếng nước ào ào vang lên.

Lần này không cần phải rời đi vội vàng nữa, La Chú ngồi trên chiếc ghế Đường Ngật thường ngồi, nhìn ngắm từng đồ vật trên bàn, sau đó dừng ở hai chiếc cốc sứ được xếp cạnh nhau.

Thấy hơi khát, hắn thuận tay cầm lên cái cốc in hình măng cụt mèo mình thường uống lên tự đi rót cho mình một cốc nước.

Đường Ngật cầm cốc thủy tinh được rửa sạch đi ra thì La Chú đã uống một ngụm rồi, cậu chỉ vào cốc nước trên tay La Chú, kêu lên: “Đó là cốc uống nước của Phú Quý!”
tay La Chú run lên, suýt thì đổ nước ra cả người.

Hắn chầm chậm đặt cốc xuống, nước trong miệng không biết nên nhổ ra hay nuốt vào.

Ờ ha, cốc này không phải của hắn mà là của con mèo đang cách li ở bệnh viện kia.

Hừ.

Diên: còn 15 chương nữa ;;v;;.