Bài thơ Lưu Khám đọc là bài Tương thử lấy từ trong .
Trong Kinh thi tổng cộng có năm bài về Chuột, bốn bài khác tất cả đều dùng giọng điệu để chửi bới, chỉ có một bài Tương thử là khác hẳn, mượn dùng hình ảnh con chuột để châm chọc những vô sỉ, vô nghi của con người, có thể nói là tại bút tiên, biến đổi bất ngờ.
Không còn cách nào, thời đại này có thể đọc thứ gì đó vốn cũng rất ít. Những người như Khoái Triệt, Đường Lệ đều đã đọc đủ thứ Kinh thư. Mở miệng ra đầu tiên là thơ ca, có đôi khi nói chuyện cùng bọn họ, thực sự rất khó khăn.
Vì vậy, Lưu Khám cũng bắt đầu đọc thuộc lòng Kinh Thi, đến nỗi ngay cả ý nghĩa là gì, hắn chưa hẳn hiểu rõ, nhưng cũng ghi nhớ rất sâu.
Lưu Bang coi như là kẻ kém cỏi không nghề nghiệp không học vấn, nhưng dù sao đã từng đi đây đi đó nên chắc chắn hiểu ý tứ của Lưu Khám.
Mắt thấy Lư Quán trợn trừng lên sắp bạo phát, y giữ chặt cánh tay Lư Quán, trên mặt nở nụ cười nói:
- Lưu Quý định hôm nay nhớ kỹ lời chỉ giáo của Khám huynh đệ.
Khoái Triệt không nhịn được quay đầu nhìn thoáng qua Lưu Bang, mắt chợt lóe sáng lên.
Lư Quán nói:
- Đại ca, huynh mau thả đệ ra, để đệ đi giết tên khốn đó...hắn dám sỉ nhục huynh, đệ với hắn sẽ không đội trời chung.
- Quán!
Sắc mặt của Lưu Bang trầm xuống:
- Thế nào, ngay cả lời ta nói ngươi cũng không nghe sao?
Lư Quán nói:
- Đại ca, chẳng lẽ huynh không nghe thấy, tên khốn đó lúc nãy chửi huynh..Hắn chửi huynh..
- Im miệng!
Lưu Bang trừng mắt, Lư Quán lập tức ngậm miệng lại. Y đứng lên, nhặt y phục trên mặt đất lên, mặc vào người.
- An Khâu Bá, lúc nãy những lời Lưu Khám nói ta cũng có nghe thấy!
Lưu Bang cười lớn:
- Bởi hôm nay có người đã trả tiền cho ta, nên chúng ta đương nhiên không say không về. Đem rượu Hoa Điêu và thức ăn ngon nhất ở đây đến cho ta, các huynh đệ mỗi người một ly rượu đi, chúng ta phải say một phen.
Các tiểu lâu không rõ xảy ra chuyện gì, thấy Lưu Bang mời rượu tự nhiên cùng reo hò hưởng ứng.
An Khâu Bá nhìn thoáng qua Lưu Bang, thở dài, sai người phục vụ rượu và món ăn. Mở cửa làm ăn, đã có người trả tiền, thì dù là ghét Lưu Bang, ông cũng không thể khước từ. Lại nói, ông có khước từ cũng không được. Trừ phi ông không muốn tiếp tục sống ở huyện Bái nữa.
Rượu Hoa Điêu thuần khiết lan tỏa, thế nhưng Lư Quán lại không nhận thấy được mùi này.
Thấy chung quanh không ai chú ý, gã nhịn không được nói:
- Đại ca, vừa nãy tại sao lại ngăn đệ?
Lưu Bang nheo con mắt lại:
- Không ngăn ngươi. Để ngươi tìm cái chết sao? Đồ tử không ở đây. Chúng ta ai có thể đánh thắng được tên kia chứ?
Lư Quán ngẩn ra, cúi đầu.
Quả thực, người bên cạnh Lưu Bang, tính toán trên đầu ngón tay thì cũng chỉ có Phàn Khoái có thể đấu được Lưu Khám Dù là Hạ Hầu Anh liên thủ với Chu Bột cũng không thể đấu lại tên kia. Hơn nữa, bên cạnh Lưu Khám còn có một người là Quán Anh, nhìn dáng vẻ không dễ đối phó.
Phàn Khoái hôm nay không còn như trước cả ngày ở cùng Lưu Bang nữa,.
Hạ Hầu Anh cũng như vậy, Chu Bột thì sao? Đã quay về Phong ấp làm việc rồi. ..Đi theo Lưu Quý còn có Trần Hạ, nhưng đều không phải là đối thủ của Lưu Khám. Vừa nãy nếu không có đại ca kéo lại, nói không chừng bây giờ...không biết mình sẽ chịu nhục nhã như nào.
Lư Quán vẫn luôn nhìn Lưu Khám không mấy vừa mắt! Kỳ thực nguyên nhân có rất nhiều, nhưng quan trọng nhất chính là Lưu Khám phát tài quá nhanh, khiến cho người ta đố kỵ. Vài năm trước, ngay cả nơi ở hắn cũng không có. Nhưng bây giờ, ngay cả quan lại cũng phải khiêm nhường hắn ta. Mở miệng là Lưu sinh, ngậm miệng cũng Lưu sinh... Lư Quán làm sao không cảm thấy căm phẫn?
- Thế nhưng..
Lưu Bang khoát tay áo:
- Không phải ta nghe không hiểu cái tên đó làm nhục ta? Lễ nghĩa liêm sỉ. Ta nhổ vào! Đó là cái thứ gì chứ? Hắn vận khí tốt, lại là Lão Tần nhân. Vì vậy mới có được thành quả ngày hôm nay. Ta không tin hắn cả đời đều có vận khí tốt đến vậy!
Nói đến đây, Lưu Bang đột nhiên cười lớn:
- Nhưng cái tên này có bản lĩnh đấy, văn võ song toàn, thật là không đơn giản.
Quán, bên cạnh ta thật không có ai bằng hắn ta. Tiêu Hà, Phàn Khoái cũng không bằng, nếu hắn có thể nghe theo ta, thì ở huyện Bái này, ai còn dám xem thường ta nữa? Khà khà..cái khác không nói, chỉ riêng Tứ Thủy hoa Điêu do tên này làm ra cũng đã đủ thấy bản lĩnh của hắn rồi.
Trong lúc nói cười, Lưu Bang dường như quên mất chuyện không vui ban nãy.
Thế nhưng Lư Quán lại không nhịn được nhíu mày. Cười khổ nói:
- Đại ca, tâm tưởng của huynh đệ hiểu, nhưng huynh cũng thấy đấy, cái tên đó và chúng ta căn bản không phải là cùng đi trên một đường. Huynh nghĩ tốt về hắn, nhưng hắn chưa chắc đã cảm kích huynh đâu, hay là bỏ tâm tưởng này đi
Đích xác, Lưu Bang và Lưu Khám, nghiễm nhiên là hai người ở hai thế giới. Nhìn thế nào đều không giống người có thể cùng nhau đi trên một con đường.
Nhưng là như thế này, Lưu Bang càng có hứng thú:
- Quán, không thể nói như vậy. Ngày nay không đi trên một con đường, không dám đảm bảo ngày nào đó cũng không đi trên một đường hay không? Lưu Khám này, huênh hoang quá rồi. Hắn nhất định sẽ gặp rủi ro, không tin hãy chờ xem.
- Ha ha, hãy đợi đấy. Hung hăng trước ngậm miệng sau!
Nói chuyện cùng Lưu Bang một lúc, lòng Lư Quán như được xoa dịu đi.
Cuộc chè chén uống đến nhá nhem tối. Lưu Bang lúc này mới hả lòng hả dạ đứng lên, kề vai sát cánh cùng Lư Quán đi về.
Các tiểu lâu đó cũng tự giải tán đi, không bận tâm y nữa.
An Khâu Bá nhìn hình bóng hai người, thở dài, kêu gọi tiểu nhị thu dọn đống hỗn độn trên bàn.
Đã tới tiết đầu tiên của mùa hạ.
Gió vào chạng vạng làm cho người ta cảm thấy dễ chịu.
Lưu Bang và Lư Quán ngà ngà say, vừa cười ha ha vừa đi chéo chân trên đường phố.
Mặc dù Lưu Bang ngày nay là con rể của Lữ gia, nhưng cũng không ở nhà Lữ gia, y căn bản không bước chân vào cửa Lữ gia. Ở huyện Bái, y tự có nơi đến, đó là nhà của Phàn gia, dù nhà của Phàn Khoái không rộng bằng Lữ gia nhưng ở đó rất an tĩnh, ngay góc đường, đi về trước một chút là đến nhà của Phàn Khoái rồi.
Từ con hẻm nhỏ ven đường, bỗng nhiên có vài người đi ra. Dẫn đầu là một người đầu đội "Trách" màu vàng, thân cao bảy thước, ngăn cản hai người trên đường.
Lúc này, trời vẫn chưa quá tối, Lưu Bang mắt say lờ đờ, nhận ra thân phận của đối phương.
- Ung Nhị, ngươi có chuyện gì?
Người đến là đầy tớ của Ung Xỉ, mọi người gọi gã là Ung Nhị. Thậm chí tên thật của gã cũng không ai nhớ.
Đừng thấy đối phương bên kia nhiều người, Lưu Bang lại không sợ gì.
Phàn Khoái đi ra, nói:
- Ai dám động đến một sợi lông của Lưu Quý, ta sẽ giết cả nhà hắn.
Không sai, Phàn Khoái chỉ là một kẻ giết mổ nghèo xơ xác, nhưng luôn luôn chẳng biết sợ ai. Nhà Ung Xỉ đúng là rất lớn, nhưng nếu như thực sự chọc giận Phàn Khoái, sẽ rơi vào kết cục cả nhà sẽ chết hết. Hơn nữa còn có đám người Hạ Hầu Anh, Chu Bột và một dám du côn lưu manh đi theo, tất cả đều là đám coi rẻ sinh mạng, dám đả thương Lưu Bang ư, trừ phi Ung Xỉ không muốn sống nữa.
Quả nhiên, Ung Nhị vẫn tươi cười, không vì câu quát đó của Lưu Bang mà tức giận.
- Lưu Quý, chủ nhân của nhà ta muốn mời ngươi uống rượu, không biết có được vinh hạnh ngươi nhận lời không?
Lưu Bang và Lư Quán nhìn nhau, không kìm được cùng cười:
- Hôm nay mặt trời xuất hiện ở hướng tây rồi. Rõ ràng có nhiều người như vậy muốn mời ta uống rượu? Tại sao không đi chứ? Đã có người mời, không đi thì não có vấn đề rồi...Dẫn đầu đi.
Bộ dạng hết sức ngoan ngoãn, Ung Nhị quay người dẫn trước, phía sau Lưu Bang và Lư Quán là vài người nhà của Ung gia, lặng lẽ đi theo.
Lư Quán thức tỉnh:
- Đại ca, Ung Xỉ và chúng ta gần đây bất hòa, vô duyên vô cớ. Tại sao muốn mời chúng ta uống rượu?
- Hắc. Chẳng phải đi sẽ biết sao?
Lưu Bang cười lạnh nói:
- Đúng dịp ta đang muốn tính toán với hắn. Năm ngoái cái tên Lữ Trạch ngốc nghếch kia đã lấy tên của ta, xúi giục người chống lại Lưu Khám. Con mẹ nó, dám lấy tên bố đây dễ dàng như vậy sao? Vừa đúng lúc ta muốn tính sổ với hắn một trận.
Quán, ngươi sợ rồi sao.
- Sợ hắn rắm thối ý!
Lư Quán mặt đỏ bừng bừng, hung hăng nói:
- Hắn dám động đến đệ. Bố đây sẽ cho hắn biết tay.
- Vậy là được rồi. Chỉ là Ung Xỉ thôi, sao phải sợ hắn?
Đoàn người cứ như vậy đi tới Nam Thành chỗ Ung Xỉ. Do Ung Nhị dẫn đầu, đi thẳng tới hoa viên, leo lên một chòi nghỉ mát để nghỉ ngơi.
Giữa chòi nghỉ mát bày ra hai bàn thức ăn, do Ung Xỉ tự sắp đặt.
Lưu Bang lôi kéo Lư Quán, sau khi không nói gì đặt mông ngồi đối diện với Ung Xỉ, nâng ly rượu lên uống một ngụm.
- Lão Ung, tìm ta có chuyện gì, nói nhanh.
Lưu Bang nói với dáng vẻ lờ đờ, tùy tiện nói:
- Bố đây bề bộn công chuyện, ở nhà Đồ tử còn có một con chó, đang chờ chúng ta.
Ngụ ý: chớ chọc ta, bằng không thì Phàn Khoái sẽ không tha cho ngươi.
Ung Xỉ hơi nhíu mày nói:
- Lưu Quý, mọi người đều là bà con đồng hương, hà tất phải khẩn trương như thế?
Lưu Bang khịt mũi khinh bỉ:
- Khẩn trương? Ngươi nhìn thẳng vào con mắt của bố đây xem có khẩn trương hay không? Được rồi, hãy bớt sàm ngôn đi, mau vào việc chính đi.
Ung Xỉ vốn đã tính toán khống chế tình hình trong tay, thế nhưng cái dáng vẻ của tên Lưu Bang này rất khó xơi, khiến gã tức khắc rối loạn trong lòng.
Do dự một chút, gã gật đầu ra hiệu cho kẻ hầu hạ lui ra ngoài, chỉ để lại Ung Nhị đứng ở bên cạnh.
- Đã như vậy, ta đây cũng không nhiều lời!
Ung Xỉ trong bụng sầu não, vì cái gì mà mỗi lần nói chuyện với Lưu Bang không bao giờ được ở thế chủ động? Nguyên là cũng muốn biểu diễn khí phách quý tộc, có một chút chấn nhiếp Lưu Bang. Nhưng giờ thì hay rồi, ngược lại còn bị người ta đánh đòn phủ đầu. Thấy bộ dạng kia của Lưu bang, tâm trạng Ung Xỉ lập tức sa sút như quả bóng xì hơi.
- Việc lúc trưa, ta cũng đã nghe qua!
Ung Xỉ nói:
- Lưu Quý, mặc dù chúng ta hai bên bất hòa, nhưng cuối cùng đều là người sinh ra và lớn lên ở huyện Bái này. Ngươi nói xem đúng không?
Mí mắt Lưu Bang khẽ đảo:
- Ta thì phải, ngươi không phải.
Một câu nói, làm Ung Xỉ nghẹn lại, không biết nên nói thế nào mới tốt.
Trong lòng gã mơ hồ có chút tức giận, nhưng đúng là không dám đối mặt với cơn giận dữ của Lưu Bang, chỉ có thể cố gắng tươi cười, ra hiệu rót rượu cho Lưu Bang.
- Lại nói tiếp, tuổi ngươi lớn hơn ta, cũng được coi như là đại ca của Ung Xỉ ta rồi.
Lưu Bang đột nhiên cười khẩy:
- Huynh trưởng, hai từ này ta không dám nhận, thời đại này càng thân thiết lại càng khó làm việc nói chuyện.
Lưu Bang liên tiếp chặn lời nói của Ung Xỉ, làm Ung Nhị bên cạnh không vui:
- Lưu Quý, ngươi làm cái gì vậy? Chủ nhân nhà ta có ý tốt mời rượu ngươi. Ngươi có thể nào nói như thế?
- Vì sao ta không thể nói như vậy!
Lưu Bang cười khẩy một tiếng, râu tóc sôi sục, trợn mắt nhìn:
- Ung Xỉ, năm ngoái ngươi liên kết với tên Lữ Trạch mạo danh tên ta đi gây chuyện, ngươi nên giải thích thế nào đây? Thật là giỏi tính toán, ta và Lưu Khám sống mái với nhau, ngươi từ đó ngư ông đắc lợi chứ gì? Ngươi đối xử với ca ca ngươi như vậy sao? Nếu nói như vậy, lão tử cũng không dám nhận hai chữ huynh trưởng này!
Ung Xỉ nhất thời lộ ra vẻ xấu hổ. Nhìn Lưu Bang, không biết nên nói gì.
Kỳ thực sau khi từ Lưu Bang quay lại huyện Bái, gã đợi Lưu Bang tới "khởi binh vấn tội". Nhưng thật không ngờ, Lưu Bang dường như không có việc gì, căn bản không có để ý đến gã, vẫn thường xuyên qua lại làm gã tưởng Lưu Bang đã quên chuyện này rồi. Hôm nay nay Lưu Bang nhắc tới, Ung Xỉ có chút luống cuống không biết nên làm sao.
"Mẹ nó. Rõ ràng là địa bàn của ta. Làm sao để hắn đoạt thế thượng phong?"
Ung Xỉ hít sâu một hơi, cố gắng cười nói:
- Lưu Quý, việc đó quả thực là tiểu đệ không phải, vốn vẫn muốn đến nhà xin lỗi, nhưng do quá bề bộn nhiều việc nên vẫn chưa đi được. Như vậy đi, tiểu đệ nguyên dâng mười dật hoàng kim nhận lỗi với huynh, có được không?
Nói xong, gã khoát tay ra hiệu Ung Nhị đi lấy tiền.
"Việc nhỏ này, ngươi chỉ cần nhận tiền của ta, chứ không cần khoa tay múa chân như thế."
Chỉ chốc lát sau, Ung Nhị đang cầm mười dật hoàng kim đi tới, mở ra đặt trước mặt Lưu Bang. Con mắt của Lư Quán sáng lên.
Lưu Bang nhìn lướt qua, cười hắc hắc, cầm một dật hoàng kim lên, đưa cho Lư Quán.
- Lưu Quý ta là ai, bản thân ta tự hiểu. Có đáng giá nhiều hoàng kim như vậy. Trong lòng ta cũng có cân nhắc. Ngươi giữ số còn lại đi, giờ thì nói chuyện chính đi.
Ung Xỉ ngẩn ra, vô cùng kinh ngạc
Lưu Bang không nhịn được nói
- Không nói thì thôi, không nói thì ta đi đây!
- Lưu huynh, khoan đã!
Một chữ "huynh" vừa thốt ra, ưu thế trước đó của Ung Xỉ thoáng cái đã không còn:
- Lưu huynh, lẽ nào huynh muốn nhìn Lưu Khám kia tiếp tục diễu võ dương oai ở huyện Bái này?
Nụ cười vẫn ở trên mặt Lưu Bang dần biến mất!
Ung Xỉ nói:
- Huynh đệ chúng ta trước kia cho dù có hiểu lầm gì, nhưng chung quy lại là chuyện trong nhà. Ung mỗ ta tuy rằng cũng là người ngoài, nhưng tự gia tòng phụ, tính ra trú tại huyện Bái này cũng không ít năm tháng. Nói thế nào cũng được cho là nửa đời người ở cái huyện Bái này rồi.
Bây giờ ngược lại, chúng ta lại bị cái thằng nhóc từ nơi khác đến đè trên đầu. Nói đến người ngoài ở trên huyện Bái này, tất trước tiên là nói về Tứ Thủy Hoa tiêu, sao đó là Lưu Khám. Lưu huynh, lẽ nào huynh chấp nhận việc bị một thằng nhóc đè đầu hay sao?
Lưu Bang trông vẻ không thèm để ý:
- Đó là người ta có bản lĩnh, có quan hệ gì đến ta? Hắn bán Tứ Thủy Hoa Tiêu, ta làm việc của ta, có can hệ gì nhau đâu, cớ gì đến ta đồng ý hay không đồng ý? Lão Ung, nếu ngươi tìm ta chỉ vì việc này, thì ta không có hứng thú. Cảm tạ ngươi hôm nay đã mời rượu, hôm nào đó ta nhất định mời lại!
Nói xong Lưu Bang đứng dậy đi.
Ung Xỉ nóng nảy nói:
- Lưu Quý, việc này sao lại không quan hệ gì đến ngươi? Ngươi ngẫm lại xem, lúc trước khi tên tiểu tử chưa tới, mọi người đều tôn sùng đi theo ngươi. Nhưng giờ thì sao? Chu Xương chạy theo hắn, Thẩm Thực Kỳ, Đường Lệ cũng thế, ngay cả tên ngốc Tào Vô Thương kia cũng theo hắn mà thịnh vượng phát tài...Lẽ nào ngươi không nhận ra hiện tại là Nhâm Ngao và Tào Tham cũng đang chần chừ, thì ngay cả Phàn Khoái cùng với tên Hạ Hầu Anh..
Đây là một câu nói làm Lưu Bang phải lo sợ.
- Phàn Khoái và Hạ Hầu làm sao?
Ung Xỉ nói:
- Phàn Khoái và Hạ Hầu Anh cũng đã ca tụng hắn! Còn có, Tiêu Hà tiên sinh cũng hoan nghênh hắn thì phải? Cứ như vậy mãi, bên cạnh ngươi còn có bao nhiêu người nữa? Khà khà, nói không chừng cuối cùng ngay cả Lư Quán cũng sẽ bỏ ngươi. Lưu huynh, lúc đó huynh có còn là địa đầu xà ở địa phương này nữa không?
- Ngươi nói bậy, ta sẽ không theo tên vô lại đó đâu!
Lư Quán giận tím mặt, đứng lên chỉ vào Ung Xỉ mắng:
- Lão Ung, ngươi đừng gây chia rẽ quan hệ giữa ta và đại ca, ta cùng với đại ca ta sinh cùng ngày, cùng tháng, cùng năm, cuộc đời này tuyệt đối không phản bội nhau. Ngươi còn dám dùng lời nói khiêu khích chúng ta, ta thề sẽ không bỏ qua.
- Ha ha, hà tất phải tức giận? Lư Quán, ta chỉ lấy ví dụ thôi. Chỉ có điều việc từ nay về sau ai có thể nói trước được chứ? Năm đó khi tên tiểu tử kia vừa lên, ai có thể nghĩ hắn sẽ có thành quả như hôm nay? Ai có thể nghĩ tên đó sẽ lên được vị trí cao, đúng hay không?
Lưu Bang gườm gườm nhìn Ung Xỉ.
- Đại ca, đệ tuyệt đối không phản bội huynh đâu.
- Quán, đệ nói đúng, chúng ta là người sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, có giao tình ba mươi tám năm, đồng cam cộng khổ, ta không tin đệ thì tin ai?
Chỉ một câu như vậy, Lư Quán mắt đỏ ngầu xúc động.
Lưu Bang thật đúng là đã bị Ung Xỉ thuyết phục! Y có thể đứng vứng gót chân ở huyện Bái này, chủ yếu là dựa vào các huynh đệ để sống. Mặc dù Tiêu Hà không công nhận, thế nhưng khi y ở bên ngoài lên tiếng nói Tiêu Hà là thủ hạ của y, Tiêu Hà có phản bác lại không?
Nhân mạch đây, mới là căn cơ để y đứng vững tại huyện Bái này. Đã không có Phàn Khoái, đã không còn Hạ Hầu Anh, Chu Bột thì y chẳng còn gì cả.
Lưu Bang hiểu rất rõ ràng điểm này, đồng thời lời Ung Xỉ, thật sự cũng đã đánh vào nỗi sợ trong lòng y.
Thẩm Thực Kỳ, Tào Vô Thương cũng thế mà thôi, dù gì trước nay vẫn không vừa mắt với y, nhưng Đường Lệ và Chu Xương lại khác, đặc biệt là Đường Lệ, trước khi Lưu Khám chưa tới thì Đường Lệ đã có quen sơ với Lưu Bang. Nhưng bây giờ quả thực giống như người xa lạ rồi.
Còn có Tào Tham, Nhâm Ngao nữa...
Trong thâm tâm Lưu Bang sợ hãi, không tự chủ được nắm chặt nắm đấm, lâm vào trầm tư nghĩ ngợi.
Hồi lâu, y bỗng nhiên ngẩng đầu nói:
- Lão Ung, ta không nói lời vô ích. Muốn hợp tác cũng được, thế nhưng ngươi phải cho ta xem kế hoạch của ngươi chứ.
Nghe Lưu Bang nói câu này, trên mặt Ung Xỉ hiện lên vẻ hả hê.