Nhìn vẻ bề ngoài, Lưu Khám nhận ra ngay lai lịch của những người này.
Trung xa vệ phủ!
Hắn vội vàng ghìm ngựa lại, tâm trạng thoải mái nãy giờ bỗng chốc trở nên căng thẳng. Nhưng gương mặt vẫn lộ vẻ tươi cười.
- Tại hạ phụng mệnh Nhâm đại nhân Quận Thủ quận Tứ Thủy, tới vùng Tống Tử công tác, xin có Võ Sơn kiếm và ấn thụ làm chứng.
Hai câu nói này đã lặp đi lặp lại vô số lần trên suốt đường đi, Lưu Khám
cũng nói hết sức trôi chảy. Hắn cho rằng, tiếp theo những tên Trung xa
phủ vệ này sẽ kiểm tra ấn thụ và bảo kiếm, sau đó sẽ cho bọn hắn đi. Bởi vì bắt đầu từ quận Tam Xuyên đi đến đây, bọn hắn đã gặp phải tình cảnh
như thế này rất nhiều lần.
Nhưng Lưu Khám đã sao nhãng một chuyện!
Lúc trước chặn xe bọn hắn là đám quân Tần, hơn nữa còn là những đội quân
mới được thành lập. Uy danh của Quận Thủ và Thiết ưng nhuệ sĩ dễ dàng
ngăn cản được đám lính đó. Nhưng những người trước mắt không phải là
quân Tần, mà là những xa sĩ xuất thân từ Trung xa phủ.
Trung xa phủ và Thiết ưng duệ sĩ là hai tổ chức ngang hàng nhau.
Thậm chí xét về thứ tự so sánh thì xa sĩ của Trung xa phủ còn xếp hạng cao hơn một chút so với Thiết ưng nhuệ sĩ.
Tên lính đứng đầu chẳng thèm đếm xỉa đến Võ Sơn kiếm và ấn thụ mà Lưu Khám đang cầm trên tay, trỏ thanh sóc đồng hỏi:
- Kia là thứ gì?
Gã trỏ vào xe của Quán Anh mà hỏi.
Trên khung xe đang cắm hai chiếc chùy sắt, đó lại chính là binh khí của tên lực sĩ ám sát Tần Thủy Hoàng.
Kể ra thì chuyện này chẳng hề có liên quan chút nào đến Lưu Khám. Sau khi
phát hiện tên lực sĩ ở Phổ Điền Trạch, Lưu Khám đã nói nên vứt hai chiếc trùy sắt đó đi, chỉ bởi vì hai chiếc chùy sắt đó quá gây chú ý. Chẳng
may bị người khác phát hiện, rất dễ bị lộ vết tích. Nhưng Quán Anh có vẻ tiếc nuối.
Quán Anh mới 18 tuổi, đang trong lứa tuổi nhiệt huyết hừng hực, dễ dàng sùng bái những nhân vật anh hùng.
Đối với y mà nói, hai chiếc chùy sắt đó có ý nghĩa khác thường, sao nỡ dễ
dàng vứt bỏ cơ chứ? Vậy nên hắn lén lút giấu chùy sắt đi, suốt dọc đường đi hắn rón rén cẩn thận nên cũng chẳng để lộ ra vết tích gì, Lưu Khám
cũng không hề phát hiện ra.
Nhưng sau khi đi qua Tuy Thủy, Quán Anh bắt đầu nơi lỏng cảnh giác.
Trong lúc đánh xe y thường xuyên đem chùy sắt ra vuốt ve ngắm nghía. Lúc mới
đầu y còn lén lút rụt rè, về sau thì quang minh chính ðại không e dè gì
nữa.
Điều đó chỉ là tiểu tiết nhỏ, bọn Lưu Khám đang nôn nóng về nhà nên đều không để ý đến.
Hôm nay vốn dĩ là Trình Mạc đánh xe, nên Quán Anh bèn mang chùy sắt ra
chơi. Đến giữa đường thay người đánh xe, y bèn thuận tay cắm luôn hai
chiếc chùy sắt lên khung xe. Nhưng không thể ngờ được rằng, đúng lúc đó
bọn hắn lại gặp phải một đội quân Trung xa phủ vệ.
Nếu là đội quân Trung xa vệ phủ bình thường thì không nói làm gì.
Đằng này trong đám lính đó có một xa sĩ tham gia vào hành động truy sát tên
lực sĩ ám sát Tần Thủy Hoàng, nên hắn ta có ấn tượng rất sâu sắc với hai chiếc chùy sắt. Mặc dù chỉ là vô tình nhìn lướt qua một cái, nhưng tên
lính lập tức nhận ra ngay, chùy sắt đó chính là binh khí của tên lực sĩ.
Cũng chẳng trách được, trận chém giết hôm đó quả thật vô cùng bi thảm!
Xa sĩ đó may mắn còn sống sót, nhưng cảnh tượng thịt nát máu chảy trong
nền trời ngập tràn gió bụi sẽ khiến cho hắn cả đời này không thể quên
được.
Lưu Khám lúc này mới để ý đến sự khác thường trên trục xe của Quán Anh.
Trống ngực đánh thình thịch, nụ cười trên gương mặt hắn đột nhiên trở nên rất mất tự nhiên.
Những tên lính Trung xa vệ phủ khác cũng đã nhảy xuống khỏi xe, trong tay nắm vũ khí, quan sát từng hành động của bọn Lưu Khám một cách cảnh giác.
- Trong xe có những gì ?
Không đợi cho Lưu Khám và Quán Anh trả lời, xa sĩ đó lại nghiêm giọng hỏi.
- Chẳng qua chỉ là một số dụng cụ thôi … Nếu như các vị hoài nghi, thì ta sẽ mở ra để cho xem. Lão Ưng, ngươi lại mang cái thứ này về từ đâu thế?
Vừa nói, Lưu Khám vừa khẽ gật đầu với Quán Anh.
Một tên lính Trung xa phủ vệ nghiêm nghị nói:
- Ngươi, đứng yên đó.
Gã sải bước tiến lên trước, giơ thanh giáo đồng lên, muốn vén tấm rèm
trong xe lên xem. Khoảng cách giữa Lưu Khám và gã chỉ còn năm bước chân.
- Lão Ưng, ra tay!
Rõ ràng rằng lúc này đây chẳng còn cách nào có thể vòng vo được nữa.
Xa sĩ kia chỉ cần vén tấm rèm trong xe lên là có thể nhìn thấy tên lực sĩ
đang nằm ở đó. Nếu như bị phát hiện ra thì bọn Lưu Khám cũng đừng mong
được sống sót.
Đáng sợ nhất là sẽ làm liên lụy đến người nhà của mọi người.
Lưu Khám vừa rứt lời, Quán Anh rút phăng chùy sắt lên, vút một tiếng đập mạnh vào xa sĩ đầu tiên phát hiện ra vết tích.
Cùng lúc đó, Lưu Khám nhoài người ra.
Trung xa phủ vệ đó rõ ràng không thể ngờ được Lưu Khám đột nhiên ra tay, bất ngờ bị Lưu Khám tước mất thanh sóc đồng.
Dựa thế bay lên, Lưu Khám quay ngang người giơ chân lên, nhanh như tia điện đạp mạnh vào gáy của tên lính phủ vệ đó.
Tên lính phủ vệ hôn mê tại chỗ, thậm chí còn chẳng kịp có phản ứng gì. Mặt
khác, Lưu Khám thuận thế đáp xuống, thanh sóc đồng trong tay đột ngột
đâm một nhát. Vút một tiếng, dường như một tia điện sượt qua. Đối với
người ngoài nhìn, thì thân thể của Lưu Khám dường như bị thanh sóc đồng
treo ngược lên, gần như là thẳng một hàng với nó. Tên lính phủ vệ đứng
đầu thét lên một tiếng, vớ lấy dáo hướng về phía Lưu Khám xông lên.
Nhưng cũng chính lúc đó, thanh sóc đồng của Lưu Khám tuột ra khỏi tay.
Beng một tiếng rơi xuống đất, thuận thế lăn dưới đất, đợi lúc tên lính phủ
vệ tung dáo, Lưu Khám đã chộp đến trước mặt hắn ta rồi.
Thuận thế bật lên, hắn sượt qua vai tên lính.
Một luồng hàn quang mang theo chùm máu tươi bắn ra, thủ cấp của thủ lĩnh
Trung xa phủ vệ bay lên, Lưu Khám trong khoảnh khắc lướt người qua đó đã kịp vươn tay giật lấy thanh bảo kiếm mà phủ vệ đó giắt bên lưng, quay
người quét một cái, đầu rơi máu chảy. Chỉ trong nháy mắt, hai tên lính
vệ phủ vệ đã ngã xuống trong vũng máu.
Quá nhanh, quá đột ngột…
Những người còn lại, cơ bản không thể nghĩ rằng hai thằng nhóc miệng còn hơi
sữa này không những dám xuất chiêu công kích mà còn đánh tàn bạo như
thế.
Quán Anh xuất chùy sắt đập vào chính giữa mi mắt của tên lính phủ vệ trên xe.
Cả gương mặt của hắn bị đập cho đến nỗi máu thịt hỗn lộn, não tương và máu tươi chảy ra, tên lính đó tức thì rơi khỏi xe. Thuận thế xông ra, nắm
chặt lấy cái sóc đồng, Quán Anh bay lên trên không, nhào lộn rồi nhảy
lên chiếc xe của tên lính vừa bị đánh chết, nắm chặt dây cương, thúc
ngựa lao thẳng vào những người còn lại.
Trên xe, Khoái Triệt rút thanh Võ Sơn kiếm ra, chém lật người một tên lính Trung xa phủ vệ không có chút phòng bị nào.
Hai tên lính phủ vệ lao đến, khiến cho Khoái Triết sợ thét lên, quay người chạy khỏi xe, gào thét lên:
- Chủ nhân, mau đến cứu ta!
Chưa dứt câu, một thanh sóc đồng xé ngang trời bay đến, đâm chết một tên
lính khiến hắn ngã sõng soài trên đất. Là Quán Anh, y đánh xe xuất kích, sau khi tung dáo, thuận tay rút cung tên bằng gỗ chà đen bên người ra,
sau đó rút một mũi tên dài trong ống treo trên khung xe.
Mũi tên lên cung, chẳng cần nhìn bèn bắn vút đi.
Kỹ thuật bắn cung của Quán Anh rõ ràng đã từng trải qua quá trình rèn
luyện rất vất vả, cơ bản là không cần phải ngắm kỹ hay không, chỉ dựa
vào cảm giác để mà bắn trúng đối thủ. Y đánh cỗ xe ngựa lao đi như gió.
Tên lính truy sát Khoái Triệt bị Quán Anh bắn một mũi tên trúng yết hầu.
Quá nhanh…
Chỉ loáng một cái, mười tên lính phủ vệ thì đã ngã xuống sáu tên.
Lưu Khám một tay múa kiếm, một tay cầm dáo, kiếm dáo tương giao bao vây bốn tên lính phủ vệ còn lại. Thanh sóc đồng như bay múa lên múa xuống, tựa
như giao long xuất hải. Tiếng chém gió vù vù tựa như mạnh hổ hạ sơn. Hắn soải bước quay mình, thanh sóc đồng beng một tiếng đập vào tai mũ đồng
của tên lính phủ vệ.
Thanh sóc đồng như bay quét ngang qua, gần như tạo thành một hình cung.
Tên lính phủ vệ kia bi thảm kêu lên một tiếng, mũ đồng bị đập vỡ nát, đầu
bị đánh biến dạng thành một đống hỗn thịt, cổ nghẹo sang một bên một
cách dị thường, rõ ràng là bị đứt lìa.
Quán Anh đánh xe lòng vòng, với tay lấy một mũi tên, đang nhắm chính mặt đối phương.
Hai tên lính phủ vệ còn lại nhận thấy tình thế bất lợi, quay đầu định tháo
chạy. Lưu Khám kiếm dáo xuất kích, Quán Anh tên sắc rời cung giết chết
tại trận bọn chúng.
Một trận đánh chỉ diễn ra trong khoảng thời gian chưa đủ để thưởng một ấm trà.
Lúc trận đấu kết thúc, Lưu Khám dường như một quả bóng bị xì hơi, phịch một cái ngồi xuống đất, nhìn thấy Quán Anh đang đánh xe đi tới, không kiềm
được nổi giận chửi mắng:
- Cái tên nhà ngươi, nhặt chùy sắt về thì thôi, sao lại còn ngang nhiên treo ở ngoài xe chứ.
- Ta…
Quán Anh tự biết đuối lý, nhảy xuống xe dạ dạ thưa thưa không dám trả lời.
Lưu Khám nhắm mắt lại, cố gắng để cho bản thân bình tĩnh lại… Nhưng chính
lúc đó lại nghe thấy Trình Mạc kêu thất thanh lên một tiếng. Tên lính
lúc trước bị Khoái Triệt chém vốn không hề bị chết, gã đột ngột xuất thủ đẩy ngã Trình Mạc, lảo đảo chạy như bay nhảy lên một cỗ xe.
- Bắt lấy hắn, hắn mà chạy thoát thì chúng ta coi như xong!
Quán Anh ngay tức khắc nhảy lên xe thúc ngựa đuổi theo, còn Lưu Khám thì
đứng dậy, quay người chạy tới xe ngựa, lấy từ trong xe ra chiếc cung đại hoàng đó, đứng trên khung xe cong cung lên tên, nhắm trúng tên lính phủ vệ vừa mới hốt hoảng bỏ chạy, nghiến răng, nín thở.
Bắn chết gã đó, nhất định phải bắn chết gã đó!
Lưu Khám nhắm mắt, bạch vũ tiễn rời cung bay vút đi. Lực bắn của cung tên
đại hoàng này phải đến mười thạch. Bạch vũ tiễn bay vút đi kèm theo một
tiếng xé gió sắc nhọn, vẽ một đường tàn bóng trên không trung, bắn trúng vào gáy của tên lính phủ vệ kia. Tên lính phủ vệ kêu lên một tiếng bi
thảm, thân thể treo trên khung xe.
Nhưng cỗ xe không dừng lại mà tiếp tục phóng đi như bay.
Lưu Khám đứng trên xe gọi lớn:
- Quán Anh, quay về… không đuổi theo nữa! Khoái Triệt, Lão Trình, chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây.
Khoái Triệt và Trình Mạc vẫn còn hồn siêu phách lạc.
Hai người bọn họ lảo đảo loạng choạng nhảy lên xe, nắm chặt lấy dây cương.
Lúc này Quán Anh cũng vội vàng quay về,
- A Khám à, thay ngựa, thay ngựa… Bọn này đều là ngựa tốt, tốt hơn trăm lần ngựa của chúng ta.
Lưu Khám giận dữ quát:
- Thay cái đầu nhà ngươi, ngươi thấy vẫn còn chưa đủ phiền phức hay sao?
Nhanh lên xe… nếu như thay ngựa thì chúng ta chết chắc rồi!
Chính xác, nếu như thay bằng ngựa của Trung xa phủ vệ thì ắt hẳn là chết chắc.
Quán Anh ngay lập tức nhận ra, cũng không kịp để ý đến những cái khác nữa, nhảy xuống xe, xoay người nhảy sang xe Lưu Khám.
Nắm dây cương thúc ngựa phi đi.
Lưu Khám đặt mình ngồi lên trên khung xe, một lúc lâu sau mới thở phào một cái.