Khoái Triệt nhẹ nhàng nói hết tất cả tin tức gã nghe được.
Trương Lương, nhất định là Trương Lương! Sau khi Lưu Khám nghe xong, trong lòng nhịn không được hét lớn:
- Bác Lãng Nhất Chùy, ta làm sao có thể quên?
Trên lịch sử, từng ghi chép rất rõ ràng, Thủy Hoàng Đế tuần thú phương Đông, lực sĩ Trương Lương vác Bác Lãng Nhất Chùy ý đồ ám sát Thủy Hoàng Đế.
Trong lúc đó nhầm xe không thể thành công. . .Từ đó về sau Trương Lương
mai danh ẩn tích, còn được tiên nhân truyền binh pháp Thái Công.
Trong ký ức đã rất mơ hồ! Thế nhưng ở giờ khắc này thoáng chốc đã trở nên rõ ràng.
Lưu Khám hỏi:
- Bắt được thích khách chưa?
- Nếu như bắt được còn phải đề phòng nghiêm ngặt như vậy sao? Chẳng những không bắt được mà còn chết thêm không ít người. Nghe nói trong đó có
một gã thích khách vũ dũng hơn người. Một mình giết chết 21 gã phủ Trung xa phủ vệ, khiến Trung xa phủ lệnh Triệu Cao mất hết thể diện.
Trung xa Phủ?
Lưu Khám không khỏi ngạc nhiên nói:
- Có lai lịch thế nào?
Khoái Triệt lập tức giải thích về Trung xa phủ một lần, sau cùng nói:
- Xa sĩ Trung xa phủ có người nói còn lợi hại hơn Thiết Ưng duệ sĩ. Ngoài ra, ta vừa nghe được một tin tức, Hoàng Đế đã lên đường, tiếp tục băng
qua Thái Sơn, nghe nói xa trượng đã tới Đông quận rồi. . .Chỉ có điều
Hoàng Đế lưu lại Trung xa phủ lệnh Triệu Cao, để y đích thân đôn đốc
Huỳnh Dương, truy tìm hai gã thích khách.
- Triệu Cao? Không phải là gã hoạn quan sao?
Quán Anh bên cạnh nhịn không được góp vui nói:
- Ta từng nghe nói qua về người này, có người nói y vũ dũng vô cùng, lợi hại vô cùng.
- Uhm, vừa nãy hỏi thăm tin tức, nghe những người đó nói, lần này nếu như không có Triệu Cao, Hoàng Đế có thể. . .Chỉ có điều, Triệu Cao thực sự
tức giận. 21 gã xa sĩ Trung xa phủ bị giết, có người nói còn làm hại y
bị Hoàng Đế lên án mạnh mẽ, y không tức giận mới là lạ.
Phía xa xa, có hơn một trăm gã quân Tần đi tới.
Trình Mạc đột nhiên ho khan một tiếng, xem như ra hiệu không nên bàn luận về việc này.
Đám người Lưu Khám lập tức ngậm miệng lại, nhìn đám quân Tần lần lượt vặn
hỏi, gặp người khả nghi không nói nhiều lời trước hết là khám xét.
- Các ngươi từ nơi nào đến? Muốn đi về đâu?
Khi quân Tần tới trước mặt đám người Lưu Khám, một người mặc trang phục Lư
Trưởng quan sát toàn thân Lưu Khám và Quán Anh một hồi.
Quán Anh định mở miệng lại bị Lưu Khám ngăn cản.
Từ trên càng xe lấy ra Võ Sơn Kiếm, đồng thời từ trong lòng lấy ra ấn tín của Nhâm Hiêu:
- Chúng ta phụng mệnh của Đại Quận Thủ quận Tứ Thủy Nhâm đại nhân, đi tới Tống Tử giải quyết công việc. Ở đây có ấn tín và Võ Sơn Kiếm của Nhâm
đại nhân làm chứng, không tin có thể cẩn thận kiểm tra thật giả.
Thành Cao thuộc quận Tam Xuyên chỉ còn cách quận Tứ Thủy một quận Nãng mà thôi.
Chuyện này rất dễ hiểu, bởi vì vị Lư Trưởng đại nhân này chắc chắn từng nghe
nói đến danh tiếng của Nhâm Hiêu. Sau khi tỉ mỉ kiểm tra ấn tín và Võ
Sơn Kiếm một hồi, sắc mặt Lư Trưởng cũng theo đó mà ôn hòa. Y xua tay ra hiệu cho binh linh lui lại phía sau, sau đó nhìn về trạm kiểm soát vẫy
vẫy tay.
- Nếu như là thủ hạ của Nhâm đại nhân, vậy không cần kiểm tra.
Chỉ là, lúc này quay về quận Tứ Thủy, dọc đường cần phải chú ý nhiều hơn.
Nếu phát hiện tình huống khả nghi, tốt nhất lập tức thông báo.
Nói xong, gã Lư Trưởng này còn đưa cho Lưu Khám chiếc kèn hiệu kiểu dáng kỳ lạ.
- Nếu như gặp phải tình huống gì đó đặc biệt, có thể thỏi kèn hiệu. Nhiều nhất nửa canh giờ, ắt có viện quân tiếp ứng.
- Vậy xin đa tạ!
Lưu Khám tiếp nhận kèn hiệu, cảm ơn Lư Trưởng kia vài câu, sau đó vội vàng
đánh xe đi qua trạm kiểm soát. Phía sau truyền đến thanh âm Lư Trưởng
quát tháo:
- Hai xe ngựa này là người một nhà, không có vấn đề gì, cho đi, trạm kiểm soát để bọn họ đi qua.
Quân Tần tại trạm kiểm soát sau khi nghe thấy tiếng kêu gọi ầm ĩ, lập tức mở rào cản.
Sau khi xe ngựa rời khỏi cửa lớn thành Cao, đám người Lưu Khám, Quán Anh không hẹn mà cùng thở phào một cái.