Sau khi thấy rõ mặt người đó, Lưu Khám mới thở phào một hơi.
Còn Quán Anh vô cùng khẩn trương, từng bước tiến tới bên cạnh Lưu Khám mơ
hồ cùng Lưu Khám hình thành thế giáp công, chằm chằm nhìn đối phương.
- Vì sao không khuyên nhủ hắn?
Lưu Khám nói:
- Hắn không thành công, cũng không có khả năng thành công. . .Còn uổng
phí chịu một phen lăng nhục, sao lại phải tự làm khổ mình chứ?
- Đây là lựa chọn của y!
Người kia khoác kiện áo lông cừu, trên lưng đeo một kiện đồ, đầu quấn khăn có hai màu hồng và lam.
Y chính là tên cẩu đồ Xa Ninh.
- Lão Cao tính tình rất quật cường, nhận thức chuẩn sự tình, nhất định không ai có thể thay đổi.
Tại điểm này hắn và gã kia rất khó có thể tưởng tượng.
- Tám năm trước, ta và lão Cao tặng gã kia Dịch Thủy Hà, Đan Thái Tử cũng ở đó, tuy thanh thế rất lớn, nhưng ta lại biết, y không thể thành công. Hiện tại, ta lại muốn tặng lão Cao, tuy ta rất minh bạch, hắn không thể thành công, nhưng không có cách nào khuyên can y.
Lưu Khám nhìn cái gã trước kia từng ẩu đả với hắn, trong lòng có một loại cảm giác khó nói thành lời.
Xa Ninh thở dài một hơi:
- Ngươi tại công đường cầu xin cho lão Cao, ta đã thấy cả. .. Ta vẫn rất
căm ghét ngươi, nhưng cũng muốn tạ ơn ngươi. Đây là phương thức chế rượu ngươi cần! Trong phòng của lão Cao còn có một ít công cụ, nếu như ngươi muốn có thể mang đi.
- Ta biết ngươi muốn nói gì!
Có một số việc muốn làm, nhưng lại không cần biết nó đúng hay sai.
Trước kia ta không đồng ý cho Kinh Kha đi, bởi vì ta nghĩ, làm như vậy không
đáng; ngày hôm nay ta cũng không đồng ý với hành động của lão Cao,
nguyên nhân cũng vậy, thật không đáng. Nhưng chung quy bọn họ vẫn làm. . .Qua ngày hôm nay, ngươi sẽ không tìm được ta. Căn nhà kia, xin ngươi
hãy đốt đi.
Ở Tống Tử tám năm, cũng nên đi!
- Ngươi muốn đi đâu?
- Đi tới chỗ cần đi . .
Xa Ninh nói xong, nhét chiếc chìa khóa đồng vào tay Lưu Khám, cũng không quay lại phòng trọ.
Những người này, rốt cuộc suy nghĩ cái gì?
Xa Ninh cũng tốt, Cao Tiệm Ly cũng tốt, tâm tư bọn họ khiến Lưu Khám rất
khó lý giải. Có thể nhận ra không có liên quan tới thù quốc hận gia.
Không như vậy? Thì là gì?
Lưu Khám cầm chiếc chìa khoá, cũng không lập tức xem xét căn phòng của Xa Ninh.
Về chỗ ở tại Dịch Thủy lâu, để Trình Mạc và Khoái Triệt thu thập hành
trang, chuẩn bị khởi hành lên đường. Sau đó, hắn mang theo một bầu Tứ
Thủy Hoa Điêu, muốn vào tù lao thăm hỏi Cao Tiệm Ly. Thế nhưng bồi hồi
ngoài nhà lao một hồi lâu, cuối cùng cũng không tới thăm hỏi.
Thân phận của Cao Tiệm Ly thực sự quá nhạy cảm!
* * * * *
Ngày hôm sau, Lưu Khám tới phủ nha một chuyến.
Lấy danh nghĩa thăm hỏi Từ Công, lại bóng gió hỏi tin tức về Cao Tiệm Ly. Đương nhiên, Lưu Khám hỏi phi thường mịt mờ.
Từ Công cũng không quá để ý.
Giờ khắc này, lão đang chìm đắm trong vui sướng. Bắt được Cao Tiệm Ly, có
thể tưởng tưởng, con đường làm quan của mình càng tiến nhanh thêm một
bước.
Năm xưa Kinh Kha đã mang đến một sự chấn động cho Thủy Hoàng Đế, thậm chí có chút sợ hãi.
Vì thế, Thủy Hoàng Đế phát binh thảo phạt Yến Quốc, khiến Yến Vương phải
dâng lên thủ cấp của Đan Thái Tử. Tất cả những người có liên quan với
Kinh Kha, dù chỉ có chút quan hệ, cũng đều bị bắt lại, trong đó bao gồm
kiếm khách Triệu Quốc cực kỳ nổi danh là Cái Nhiếp. Có thể nói là liên
lụy cực kỳ rộng.
Cao Tiệm Ly cũng nằm trong danh sách đó.
Sau khi trải qua sự việc này, Cao Tiệm Ly liền mai danh ẩn tích, chưa từng xuất hiện.
Tám năm qua, thi cốt Kinh Kha sớm đã vô tồn, Cái Nhiếp cũng bị áp giải đi
Ly Sơn. . .Nhưng Thủy Hoàn Đế chưa bao giờ quên Cao Tiệm Ly.
Cho nên tâm tư Từ Công rất tốt.
Đối với câu hỏi Lưu Khám xem như vô ý, cũng không thèm để ý.
Cao Tiệm Ly sau khi bị giam giữ vào đại lao đã được cách ly. Từ Công cũng
tiêu hao thời gian thẩm vấn y, mà phái người ngày đêm chạy sáu trăm dặm
tới Hàm Dương. Từ lời nói của Từ Công, Lưu Khám còn biết được chút tin
tức.
Thủy Hoàng Đế Doanh Chính, mười ngày trước đã tuần thú phương Đông lần thứ hai.
Hôm nay xa giá đã ra khỏi Hàm Cốc quan!
- Lưu tiên sinh quay về huyện Bái, lão phu thực sự có một đề nghị muốn
nói với tiên sinh. Dựa theo hành trình, nếu như tiên sinh lúc này rời
đi, e là trùng với lộ tuyến Bệ hạ tuần thú. Cho nên, ta đề nghị tiên
sinh không nên đi đường Hàm Đan, tốt nhất nên đổi tuyến đường thông qua
Hàm Đan An Dương, mà qua thành Cao, vượt qua Hoàng Hà, qua Hồng Cầu, đi
qua Đại Lương, từ Nãng quận tiến nhập quận Tứ Thủy. Lộ trình xa một
chút, nhưng không gặp nhiều chuyện phiền phức.
Tâm tình tốt, đều bộc lộ ra tình cảm thân thiết như vậy.
Hồng Câu là kênh đào nối liền Hoàng Hà và Hoài Thủy. Xây dựng từ năm 360 trước công nguyên.
Tựa hồ nói như vậy rất có đạo lý, như vậy, vừa vặn không trùng với đường đi của Thủy Hoàng Đế. Quả thực đường xa, nhưng có thể tiết kiệm không ít
thời gian.
Lưu Khám tạ ơn Từ Công, sau đó cáo từ rời đi.
Có một việc hắn rốt cuộc thả lỏng tâm tình. Không có thư hồi báo từ Hàm
Dương, Từ Công tuyệt đối không tìm Cao Tiệm Ly gây phiền phức.