Quán gia tại Tuy Dương là một thế gia sản xuất rượu có tiếng trăm năm.
Quán rượu có tên là Tửu đồ, rất có danh tiếng tại địa phương. Tới đời
Quán Tước còn xây dựng một tửu quán, làm ăn vô cùng thịnh vượng.
Thế nhưng, từ lúc Tứ Thủy Hoa Điêu xuất hiện, đã phát sinh đả kích thật lớn đối với quán rượu Tửu đồ.
Thế gia sản xuất rượu bình thường đầu tư vào không quá lớn, chỉ ảnh
hưởng tại một khu vực nhỏ. Thế nhưng, Lưu Khám và Thẩm Thực Kỳ đã đứng
lên đầu tư hơn mười vạn tiền. Dựa theo cái giá này, có thể nói là đầu
thư rất bạo tay, hơn nữa tùy theo tài chính quay vòng, Thẩm Thực Kỳ
không ngừng mở rộng quy mô nơi sản xuất. Lấy nơi có con suối làm trung
tâm, mở rộng tác phường tới tận 20 mảnh thổ địa.
Chỉ riêng người làm thuê đã có hơn mười người.
Đương nhiên, người làm thuê chỉ làm công việc phụ giúp đơn giản. Một số công nghệ cụ thể, chỉ có Lưu Khám và Thẩm Thực mới biết.
Chính là vì nắm chắc những công nghệ này trong tay, mới có thể khiến Tứ
Thủy Hoa Điêu có hương vị riêng, trong khoảng thời gian ngắn không có
loại rượu nào có thể vượt qua.
Chất lượng tuyệt hảo, , sản lượng cũng không bằng.
Tửu quán Quán gia làm ăn ngày càng xuống dốc, sau cùng hầu như trước
cửa quán vắng vẻ lạnh lẽo tới mức có thể giăng lưới bắt chim. Trong lòng Quán Tước biết, nếu muốn tiếp tục làm ăn, nhất định phải có Tứ Thủy Hoa Điêu để làm mặt tiền của cửa hàng. Hơn nữa, bán rượu bình thường nhất
định không được. . .Bởi vì mỗi quán rượu đều có loại rượu riêng. Tốt
nhất chính là tìm mua rượu diếu, không chừng có thể khiến cửa hàng buôn
bán xuống dốc lại trở nên thịnh vượng lần nữa.
Chỉ cần có thể tiếp tục làm ăn, như vậy Quán gia có thể cầm cự, từ từ nghiên cứu cải tiến công nghệ.
Vì vậy, Quán Tước tìm người mượn số tiền lớn, trong lòng kích động chạy tới huyện Huyện Bái, ý đồ dùng tiền mua một ít rượu Diếu.
Nhưng đâu có ngờ, rượu Diếu này cư nhiên không có. . .
Lão Quán Tước vốn vì chuyện làm ăn mà trong lòng sốt ruột, nghe nói chỉ còn lại chút rượu lẻ mà lại phải xếp hàng đứng đợi mua, trong lòng ông
sốt ruột mà sinh bệnh. Chỉ là, rượu Diếu tuy không có, nhưng cần phải
mua chút rượu lẻ. Quán Tước để Quán Anh cầm thẻ số, hàng ngày đứng ngoài tửu trang chờ đợi. Thuận tiện ông ở khách điếm dưỡng thân, chờ con trai mua được rượu trở về.
Quán Anh tuổi trẻ khí thịnh, thưở nhỏ tập võ, luyện được một thân bản lĩnh thật tốt.
Trong quá trình cầm thẻ số chờ đợi, liên tục nghe người ta ca ngợi Lưu Khám, khiến trong lòng y có điểm không phục.
Gã thanh niên này huyết khí phương cương, tràn đấy ý chí tranh đấu.
Hơn nữa thời gian chờ đợi khá lâu, huyết khí trong lòng càng lúc càng
tăng, vì vậy một mình bỏ chạy đến quán rượu ven đường ngồi uống rượu.
Tửu quán Vương Cơ và Võ Cơ đã đóng cửa.
Nhưng quanh đó quán rượu mới khai trương lại nhiều như rừng. .. Tất cả
các quán rượu đều thống nhất bán rượu Tứ Thủy Hoa Điêu, tính như rải rác khắp huyện Huyện Bái.
Người từng nghe nói qua Tứ Thủy Hoa Điêu, thế đã được thưởng thức qua mà đòi mua?
Rất đơn giản, tùy ý tìm một tửu quán tại Huyện Bái, ngồi xuống uống một chén rượu Tứ Thủy Hoa Điêu, chắc chắn thấy hương vị của nó xứng với
danh hiệu thượng phẩm.
Có đúng hay không, thưởng thức qua tự nhiên là biết!
Phương diện này có hỗ trợ rất lớn tới việc quang cáo thương hiệu, cũng là mối quan hệ lệ thuộc nguyên thủy nhất.
Chỉ cần quán rượu Đỗ Lăng làm ăn tốt, sẽ không cần phải lo lắng thuế
thu nhập tại Huyện Bái. Thậm chí, xoay quanh rượu lâu năm Đỗ Lăng sản
sinh ra một loạt sản nghiệp tương quan. Rất nhiều người dựa vào Tứ Thủy
Hoa Điêu mà làm ăn, còn Tứ Thủy Hoa Điêu thu hoạch được chỗ lợi rất lớn
từ đó.
Quán Tước bình tĩnh hỏi:
- Con uống rượu thì uống, sao lại gây sự trong quán Lưu tiên sinh?
Quán Anh quỳ gối trước mặt phụ thân, cầu xin nói:
- Là hài nhi uống quá chén. . .Hôm đó hài nhi đang uống rượu trong
quán, nghe ngươi ta ca ngợi Lưu. . .Lưu tiên sinh rất tài ba, cho nên
trong lòng không phục. Khi hài nhi uống đã mơ màng, thì có một người tới tiếp hài nhi uống rượu, còn nói rất nhiều điều không hay về Lưu tiên
sinh. Hắn nói Lưu tiên sinh là dựa vào việc giết người trong nhà mới có
được công danh ngày hôm nay.
- Thời gian tại Đại Trạch Chiêu Dương, Lưu tiên sinh giết chết một bằng hữu, còn giả mạo làm tay chân của đám đạo tặc.
Sau đó còn cắt đứt tay chân con trai ân chủ của mình. . .Hài nhi càng nghe càng tức, vì vậy ngồi nói chuyện với người kia.
- Người kia nói hắn họ Lưu, là người Phong Ấp, hôm nay tới Huyện Bái
làm ăn. Còn nói, Lưu tiên sinh không phải không có rượu diếu, mà là giấu đi, dự định ép giá. Hài nhi lúc đó vừa nghe trong lòng liền bốc hỏa,
cho nên chạy tới tiểu điếm của Lưu tiên sinh dương oai.
Họ Lưu?
Người Phong Ấp?
Lưu Khám vừa nghe, đầu tiên nghĩ tới chính là Lưu Bang!
Nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy không thích hợp. . .
Lưu Bang chẳng phải xuất quan đi buôn bán với đám người Chu Bột và Lư
Quán rồi sao? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện tại Huyện Bái. Hơn nữa,
nếu như Lưu Bang thực sự xuất hiện tại Huyện Bái, há có thể không nghe
thấy chút lời đồn? Đây không phải Lưu Bang, nhất định có người đứng
ngoài vu oan giá họa.
Lưu Khám nheo mắt, lẳng lặng một bên lắng nghe.
Hơn nửa ngày, hắn đột nhiên bột phát tiếng cười nhạt:
- Một kế vụng về muốn vu oán giá họa, nhất tiễn bắn song điêu a.
Quán Anh ngẩn người, mở to hai mắt nhìn, tức giận nói:
- Lời ta nói chính là thật, nếu như ngươi không tin, để cha ta giáng một gậy đánh chết ta.
- Im miệng!
Sắc mặt Quán Tước phát lạnh, phẫn nộ quát lớn một tiếng.
Sau đó quay đầu nói với Lưu Khám:
- Lưu tiên sinh, hài nhi nhà ta tính khí có chút lỗ mãng, nhưng ta có thể đảm bảo, nó không nói dối.
Lưu Khám cười nói:
- Không phải ta nói hắn, mà là nói kẻ ngầm xúi giục kia.
Vừa nói chuyện, Lưu Khám liền đi ra nội đường, sai Chu Xương tiến tới.
- Quán Anh, ngươi còn nhớ rõ người kia bộ dáng thế nào chứ?
Quán Anh lắc lắc đầu, suy nghĩ một chút, trầm giọng nói:
- Vóc dáng không cao, khoảng chừng đến đây. . .Niên kỷ không quá lớn,
bộ dáng có thể khoảng chừng 25, 26. Giọng nói có chút kỳ quái, dường như không phải giọng người Huyện Bái. . .Da mặt trắng nõn, trên lông mày có một nốt ruồi, nếu như không nhìn kỹ có lẽ không nhìn ra. Vả lại, hắn
bước đi hình như không quá thoải mái, một chân dường như bị què.
Lưu Khám vốn tưởng rằng việc này có liên quan tới Ung Xỉ.
Nhưng vừa nghe tựa hồ có chút không thích hợp. Quay đầu thoáng liếc
nhìn Chu Xương, lại phát hiện khuôn mặt Chu Xương toát lên vẻ cười khổ.
Gã đi tới bên cạnh Lưu Khám, ghé vào tai hắn nói:
- A Khám, nghe ra hình như là Lữ Trạch.
- Lữ Trạch?
Lưu Khám hô lớn, không tự chủ được nắm chặt nắm tay.
- Chỉ là, ta nghe nói Lữ Trạch trong khoảng thời gian này qua lại rất
thân thiết với Ung Xỉ. Hai người này không biết có quan hệ hay không?
Để Lữ Trạch ra mặt, nếu như Lưu Khám động tới Lữ Trạch, Lưu Bang tất
nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Đến lúc đó hai hổ tranh đấu, tất có một con bị thương.
Khi đó Ung Xỉ xuất thủ, chỉ có ngư ông đắc lợi.
Chỉ có điều, Lữ Trạch và Lưu Bang. . .Hắn vì sao muốn làm như vậy?
Lưu Khám trầm ngâm một hồi, đứng dậy, từ trong lòng lấy ra một khối ấn tín đặt vào tay lão Chu:
- Lão Chu, phiền ngươi đi một chuyến, qua Lữ gia tiếp kiến Lữ Ông. Nói
năm sau ta phải cống rượu, cần hai vạn thạch lương thực. . .Việc này do
Lữ gia đảm nhiệm, trong vòng hai mươi ngày phải chuẩn bị đầy đủ. Nếu như quá hạn, đương nhiên bị xử theo luật. Nếu như ông ta hỏi chuyện khác,
ngươi cứ nói như vậy.
Trước kia Lữ gia làm ăn chính là buôn bán lương thực.
Nhưng bởi vì hiện tại lương thực đã bị triều đình nắm giữ trong tay, Lữ gia làm ăn không còn bằng trước đây.
Hai vạn thạch lương thực nói nhiều không phải nhiều, nói ít cũng không
phải ít. Nhưng trong vòng hai mươi ngày thu thập đủ cũng là một chuyện
dễ dàng.
Hiện tại sắp chinh phạt Bách Việt, Lữ gia nếu như trắng trợn thu gom lương thực, tất nhiên sẽ khiến quan phủ chú ý.
Nếu như Lữ Ông thực sự không nhìn ra điểm này, khi đó Lữ gia gặp chuyện xui xẻo, bất cứ kẻ nào cũng không cứu vãn được.
Lưu Khám không muốn đấu tranh thái quá với Lữ gia. Thế nhưng cần phải cảnh cáo. Còn về phần Ung Xỉ kia. . .
Lưu Khám nhẹ nhàng xoa bóp gò má, đi qua đi lại trong phòng.
Sau một hồi, hắn đột nhiên ngồi xuống:
- Quán tiên sinh, chuyện Quán Anh quậy phá cửa hàng của ta, ta xem như
không tính toán. Đồng thời, ta muốn đàm phán chuyện làm ăn với tiên
sinh. . .Tiên sinh thấy đấy, rượu của chúng ta hôm nay cung không đủ
cầu, thế nhưng tại Huyện Bái hẻo lánh, đối với một số người mà nói, e là chuyện tình phiền phức. Ta muốn phân chia khu phục, mang tới các quận
để tiêu thụ.
- Tiên sinh có thể làm đại lý của chúng ta, chỉ là không phải là đại lý rượu Hoa Điêu.
- Ta nghe nói có một số địa phương, trộn nước vào rượu Tứ Thủy Hoa
Điêu, kéo dài tất nhiên sẽ là chiêu bài phá hủy thương hiệu chúng ta. Ta có thể giao chút rượu lẻ ở chỗ ta cho đại lý của tiên sinh. . . Ha ha,
rượu lẻ, hay chính là rượu cặn của rượu Hoa Điêu. Mặc dù kém rượu Hoa
Điêu, thế nhưng so với rượu pha nước tốt gấp trăm lần. Loại rượu lẻ này
để lại chỗ chúng ta rất lãng phí, ta có thể để lại với giá rất thấp cho
tiên sinh.
Tiên sinh tỉ mỉ suy nghĩ một chút, xem có nguyện ý hợp tác với ta hay không?
Rượu diếu chính là thị trường lớn, rượu Hoa Điêu là vật phẩm trong chợ. . .Như vậy rượu lẻ trong miệng Lưu Khám chính là thị trường nhỏ.
Dù gì cũng chính là cống rượu!
Chủ ý này của Lưu Khám đối với Quán Tước mà nói, giống như chiếc bánh từ trên trời rơi xuống, thoáng chốc phá vỡ tạp mộng.
Trần Vũ vẫn không mở miệng, mà phản ứng cực nhanh.
Y đứng bên nhanh chóng tính toán chỗ tốt trong đó, rồi đột nhiên nói:
Thời cổ đại, vật chứa khác nhau căn cứ vào dung lượng. Hũ gấp ba bẫu, một hũ có dung lương xấp xỉ gấp ba bẫu.
- Cái này, có phần quá rẻ.
Lưu Khám liếm liếm môi, cười ha hả nói:
- Người buôn bán nhỏ trên người có chẳng có nhiều tiền tài? Trần tiên
sinh, ta vừa nãy nói, ta giữ lại tàn rượu, giữ lại tàn rượu chính là để
mọi người có đường kiếm tiền, hơn nữa có thể giúp chúng ta bảo vệ danh
tiếng.
- Xin hỏi Lưu tiên sinh, tại hạ cũng có hứng với tàn rượu này, không biết. . .
- Nếu như tiên sinh có hứng thú, ta tất nhiên không có vấn đề gì. Ta
mỗi tháng có thể cung cấp 8000 hũ tàn rượu, nếu như sau này mở rộng quy
mô, số lượng sẽ càng nhiều. Trần tiên sinh có thể lấy bao nhiêu?
- Mỗi tháng 2000 hũ!
Trần tiên sinh không nói hai lời, liền trả giá.
Quán Tước bên cạnh cũng phản ứng, vội vàng nói:
- Lưu tiên sinh, tiểu lão nhi mỗi tháng cũng có thể lấy 2000 hũ. . .Không, 3000 hũ.
Lưu Khám nghe vậy, cười ha hả.
- Nói như vậy, chúng ta giao dịch hoàn tất.
Quán Tước lại do dự một chút:
- Chỉ là 3000 hũ, cần 15 dật hoàng kim, trên người tiểu lão nhi e là
chưa có đủ. Không biết Lưu tiên sinh có thể để ta lấy rượu trước, sau
khi mang về, tiểu lão nhi lập tức sai mang hoàng kim còn thiếu qua đây,
được chứ?
Khi nói đến câu này, khuôn mặt Quán Tước đỏ bừng bừng.
Trần Vũ đứng bên lên tiếng nói:
- Ta lập tức quay về Dương Vũ sai người xử lý việc này. Sau khi trở
lại, ta sẽ mệnh huynh đệ ta mang tiền tới lấy rượu, mong tiên sinh bảo
lưu cho ta.
Lưu Khám không để ý tới Quán Tước, mà cười ha hả nhìn Trần Vũ:
- Chuyện này tự nhiên không có vấn đề. Chỉ là huynh đệ tiên sinh. . .
- Đệ đệ ta tên là Trần Bình, đến lúc đó mong Lưu tiên sinh chiếu cố hơn nhiều.
Lưu Khám cười ha hả, gật gật đầu:
- Không dám, không dám. . .
Hắn xoay người, đang định nói với Quán Tước. Đột nhiên một luồngkhí
lạnh từ trong lòng thoáng chốc bốc lên, khiến hắn rùng mình.
- Tiên sinh nói, đệ đệ tiên sinh là Trần Bình?
Lưu Khám mở to hai mắt, nhìn Trần Vũ, kinh ngạc kêu lớn.