Tà dương chiếu xuống khắp đại địa, đem thành trì bao phủ ở bên trong một màu đỏ tía.
Lưu Khám leo lên trên lầu thành, phóng tầm mắt nhìn về phương xa, con
mắt không tự chủ được phải híp lại thành một đường cong, sau đó dụng lực thở ra một ngụm trọc khí.
Mấy trăm ngàn người đại
chiến, tuyệt đối không giống như chuyện năm đó hắn bị kị binh nhẹ tập kích, có thể so với chiến dịch ở trong loạn quân lấy được thủ cấp của thượng tướng.
Trên thực tế, Lưu Khám thiện trường về
việc làm tiên phong cho đám binh sĩ học tập, xông pha chiến đấu
chắn giết quân thù. Còn đối với chỉ huy mấy trăm ngàn người tác
chiến, thì kinh nghiệm cũng có chút thiếu sót. Tư tưởng hay lí lận
quân sự, điều này hắn cũng không có nhiều trải nghiệm. Từ khi hắn
xuất thế tới nay, bất kể là huyết chiến ở đại trạch Chiêu Dương hay là
đến sau này suất lĩnh hơn vạn kỵ quân, rong ruổi ngàn dặm, đánh tan Lưu Bang, dựa vào đều là một chữ 'Thế'. Nhân thế dày công khởi
dựng, biết thời biết thế.
Nhưng nếu nói đến việc chỉ huy chiến dịch có quy mô lớn, Lưu Khám sẽ bị kém ngay lập tức.
Vì lẽ đó, trước đại chiến ở thành Thằng trì bắt đầu diễn ra, hắn
liền đem ấn soái giao cho Trương Lương. Hậu thế thường nói, Trương Lương thường bày mưu tính kế mà không để mắt đến năng lực chỉ huy của
Trương Lương. Trên thực tế, trước khi Hàn Tín nương nhờ Lưu Bang,
Trương Lương đã từng tự mình chỉ huy binh mã. Chỉ là sau đó vì thân
thể Trương Lương không đảm bảo, nên lùi vào hậu trường, và làm
cho hậu thế lưu truyền câu thành ngữ 'Hàn Tín điểm binh, càng nhiều
càng tốt'.
Nhưng thân thể Trương Lương là từ lúc nào có bệnh? Lưu Khám cũng không được rõ ràng cho lắm. Chẳng qua từ tình trạng mắt của Trương Lương mà nói thì thân thể của hắn cũng không có vấn
đề gì. Hơn nữa, Trương Lương mới vừa quy hàng Lưu Khám, chính là lúc
cần dành lấy công huân. Vì lẽ đó lúc Lưu Khám trao binh quyền, Trương
Lương cũng không từ chối.
Binh mã được phân phối tới Hàm Cốc quan, càng lúc càng nhiều. Đặc biệt là Ba Thục quân của đại doanh Lam Điền chỉ cần một khoảng thời gian ngắn ngủi nghỉ ngơi, đã cấp tốc tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, cũng làm cho binh lực
trong tay Lưu Khám càng thêm sung túc. Địa hình của Quan Trung vốn
bằng phẳng, thuận lợi canh tác. Qua mùa trời thu, lương thảo Hàm
Dương đã lại sung túc.
Tiêu Hà tiếp nhận chính vụ, khiến
các hạng công việc đều tiến hành đâu vào đấy. Mà Ba Mạn thì lại tiếp
tục tọa trấn phủ Thừa tướng, nghiêm mật giám thị Tiểu công chúa Doanh
Quả ở Hán Trung, tất nhiên nàng cũng quan tâm thế cuộc biến hóa ở
Quan Trung.
Có thể nói, vào lúc này Lưu Khám đã không có nỗi
lo về sau. Đại đa số thời gian, hắn chủ yếu là đứng ở trên đầu tường
thành trì quan chiến, nhìn Trương Lương chỉ huy nhân mã, cùng nhân mã
của Sở Hạng giằng co.
Mười ngày nhanh chóng trôi qua, song phương đã có hơn mười lần giao phong.
Mà Sở Hạng tuy chiếm được thế thượng phong, nhưng cũng không hề chiếm được tiện nghi nào lớn lắm. Nói chung trong mười ngày này, song
phương mỗi người đều có tính toán riêng, khiến cho Lưu Khám an
lòng.
- Không ngờ tới, Tử Phòng lại có bản lĩnh này.
Lưu Khám đột nhiên quay đầu, cười nói với một viên võ tướng đang đứng ở phía sau hắn.
Tên võ tướng kia so với Lưu Khám thấp hơn một cái đầu, vóc người khôi
ngô cường tráng, dưới hàm chòm râu dài rậm, đầu báo mắt như chuông
đồng, đúng là Phàn Khoái.
Phàn Khoái sao lại xuất hiện ở đây?
Việc này phải nhắc tới cuộc nói chuyện giữa Lưu Khám và Phàn
Khoái rồi. Ngày đó sau khi Lưu Khám ở trong thiên lao của Tổ Long từ
nói chuyện cùng với Phàn Khoái xong thì cũng không để ý tới gã nữa. Mà Phàn Khoái tuy cũng động tâm, luôn có cảm giác mình nên đi theo
Lưu Khám đạt được quân công tước mà lại nương nhờ vào Lưu Bang, còn bách phản Tiêu Hà.... Bây giờ Lưu Bang đã diệt vong, gã hẳn là theo Lưu
Bang cùng đi mới đúng chứ. Nếu đầu phục Lưu Khám, chẳng phải là hạng
người nay Tần mai Sở đó sao?
Thật không dễ để quyết định, gã không thể đầu hàng, nhưng Trương Lương lại quy thuận Lưu Khám.
Sau lần đó, khi Tiêu Hà đến Hàm Dương, lại khuyên bảo gã một phen, khiến cho tâm tư của Phàn Khoái thay đổi.
Đi theo Lưu Khám cướp đoạt huyện Thiểm, Phàn Khoái rốt cục ũng đã hạ
quyết tâm. Gã biết rõ, nếu như lúc này gã không đi theo Lưu Khám, thì
ngay cả cơ hội làm tuỳ tùng cho hắn cũng không có nữa. Đối với Lưu
Bang, gã đã hết tận hết sức. Bây giờ, gã nhất định phải tính toán
cho chính mình.
Sau khi nghĩ thông suốt điều này, Phàn Khoái lập tức thông qua Tiêu Hà, hướng về Lưu Khám biểu thị ra tâm ý quy thuận.
Lưu Khám cao hứng vô cùng, lập tức phong cho Phàn Khoái nhậm chức Vệ
tướng quân, chấp chưởng cấm quân. Tuy chức vụ cũng cơ bản tương đồng
với lúc ở dưới trướng Lưu Bang, nhưng ý nghĩa đã hoàn toàn khác nhau. Đây là do Lưu Khám sự tin tưởng gã! Cấm quân phụ trách bảo vệ an toàn
cho Lưu Khám, cùng cấp độ với Thân Vệ Quân đấy. Đối với một người vừa
mới quy hàng mà nói, Lưu Khám đem an toàn của mình giao phó cho Phàn
Khoái, đó là sự tín nhiệm cỡ nào?
- Nếu nói về trận pháp và mưu lược, thật ra thì ta chưa từng thấy
có người nào có thể vượt qua Tử Phòng tiên sinh. Lúc trước từng nghe
người nói, lúc Tử Phòng tiên sinh tị nạn ở Hạ Bi, từng được Tiên Nhân
truyền thụ sáu quyển binh thư, năng lực quỷ thần khó lường. Chỉ là,
nếu Đại Vương không có mệnh trời định sẵn, chỉ sợ vào giờ phút này…
Nhưng như thế đã rất tốt rồi, không phải nhân vật cỡ như Đại Vương,
sao có thể làm cho Trương tiên sinh tận lực dốc ra toàn bộ tài
năng của mình cơ chứ.
Nói được nửa câu, Phàn Khoái lập tức nhận ra được sơ hở trong lời nói. Nếu như không phải Lưu Khám làm rối, bây giờ người thống trị Quan Trung, hẳn phải là Lưu Bang mới đúng…
Ngược lại Lưu Khám cũng không để ý lời này!
Hắn vốn là một dị số, nếu như không có sự xuất hiện của hắn, có thể Lưu Bang đã sớm ở Quan Trung lập ra hiến pháp tam chương, nói không
chừng đang cùng Hạng Vũ diễn trò ở Hồng Môn yến. Chẳng qua hiện tại,
Hồng Môn yến chỉ sợ sẽ không thể diễn ra, nhưng tiếp đó sẽ xảy ra
chuyện gì?
Lưu Khám cũng không thể nắm chắc nữa rồi.
Lịch sử đã không thể diễn ra đúng như sách vở ghi lại nữa rồi.
Ngay cả Hàn Tín cũng đã biến thành thủ hạ của Hạng Vũ, sau này không biết thời đại này sẽ biến ra như thế nào nữa đây? Lưu Khám
cũng không rõ ràng.
- Đồ tử, miệng của ngươi ngày càng
ngọt hơn rời đấy… Ha ha, năm đó tại thời điểm còn ở huyện Bái,
ngươi chắc chắn sẽ không nói như thế.
Câu nói này của Lưu Khám khiến cho Phàn Khoái yên tâm, đồng thời nổi lên một tia cay đắng.
Đi theo Lưu Bang mấy năm, không đạt được công lao sự nghiệp gì,
nhưng lại học được thói nịnh nọt. Nhưng nếu không phải như vậy, gã
làm sao có thể khiến Lưu Bang tin tưởng mình được đây?
Có lúc con người không thể không thay đổi, chỉ là cái giá phải trả cũng quá lớn.
Tiếng trống trận “ầm ầm” đã ngừng lại.
Sau khi quân Sở cùng quân Đường trải qua một trận đấu kéo dài cả
buổi trưa, song phương lại một lần nữa thu binh. Từ trong đại doanh của quân Đường ở ngoài thành, một đám người chạy nhanh đến. Ngay chính
giữa là một chiếc chiến xa, trên xe có một người đứng thẳng, chính là Trương Lương.
Lưu Khám vội vã từ trên thành chạy xuống, đón Trương Lương vào trong thành.
- Những ngày qua tiên sinh quả là cực khổ rồi!
Vẻ mặt Trương Lương có chút mệt mỏi nhưng tinh thần vẫn bình thường như cũ.
Y khẽ khom người, trầm giọng nói:
- Đại Vương, dựa trên sức mạnh tấn công của quân Sở hôm nay, Lạc
Dương sợ là không chống đỡ được bao lâu nữa. Nếu như Lương đoán không
sai, thì chỉ thêm mười mấy ngày bữa thôi, quân Sở sẽ phải rút quân!
Hôm nay Lương trở về thành là muốn thỉnh giáo Đại Vương, nếu như quân
Sở lui lại, Đại Vương có dự tính như thế nào? Thừa thắng xông lên,
chiếm đánh Lạc Dương? Hay là cố thủ thành Trì, lấy núi Tây Hào làm
ranh giới, chia để trị?