Không cần nói cũng rõ tầm quan trọng của Trương Lương đối với Lưu
Khám. Chính sự nội bộ thì đã có Tiêu Hà, Tào Tham thu xếp xử lý gọn gàng rành rọt. Chuyện hợp tung liên hoành thì đã có bọn Khoái Triệt, Lục Giả là những người có tài ăn nói mưu lược thâm cao. Chuyện hành quân đánh
trận, ngoại trừ Thiệp Gian không nói đến thì Chung Li Muội và Quán Anh
đều có phong thái của đại tướng quân, Lí Tả Xa lại càng có tài thống
soái. Còn chưa kể đến Mông Tật, Mông Khắc, Lữ Thích Chi v.v... và những
người khác nữa đều không phải là những nhân vật tầm thường.
Điều mà hắn thiếu nhất trong lúc này chính là một nhân vật có tài năng
mưu sách toàn cục. Sau khi Công Thúc Liêu qua đời, dưới trướng của Lưu
Khám chỉ có duy nhất Trần Bình, người đang giúp hắn mưu lược đại cục Tái Bắc ở vùng Bắc Cương xa xôi là có tài cán này. Chính vì thế mà lức này
Lưu Khám vô cùng cần đến một người có thể giúp cho hắn vận hành đại cục.
Đặc biệt từ sau khi Đường Lệ tạ thế càng khiến cho Lưu Khám coi trọng
hơn nữa nhân tài trong phương diện này. Trương Lương cũng chẳng kiêu
căng gì mà nhận lời ngay, tức thì theo Lưu Khám rời khỏi Tổ Long Từ. Chỉ còn có Phàn Khoái vẫn còn có chút lưỡng lự. Lưu Khám cũng chẳng miễn
cưỡng gã, chỉ dặn dò lính canh của Tổ Long Từ phải đặc biệt chăm sóc
Phàn Khoái. Sau đó thì vội vàng quay trở về Phủ Thừa tướng, khởi hành
ngay trong đếm tối.
Hạng Tịch đã cho quân qua sông, chẳng qua mấy ngày nữa là sẽ tiến đến Lạc Dương. Thời gian đối với Lưu Khám mà
nói trở thành một vấn đề vô cùng quan trọng. Hắn đích thân thống lĩnh ba nghìn Hắc Kỳ quân xuất phát, đồng thời cũng lệnh cho toàn bộ binh mã
vùng Đỗ Bưu Ba Chu, tổng cộng hơn hai vạn người khởi hành trong đêm
nhanh chóng tiến đến Hàm Cốc Quan.
Tiêu Hà cũng đã theo cùng
đoàn binh mã tiến gần đến Hàm Dương. Trong thành Hàm Dương chỉ cần có
hai người Quý Bố và Thúc Tôn Thông là đủ. Hơn nữa, Ba Mạn cũng là nữ
trung hào kiệt, tài cán không thua kém gì nam giới. Đặc biệt năng lực
khống chế đối với quân binh Ba Thục thì Lưu Khám lại càng không phải là
đối thủ. Cộng thêm với gia thế bà nội là Quả phụ Thanh càng khiến cho uy tín cũng như sức ảnh hưởng của Ba Mạn ở Hàm Dương càng thêm lớn mạnh.
Để cho nàng giữ thành Hàm Dương, cho dù có kẻ nào muốn giở trò gì cũng
chẳng cần Lưu Khám phải bận tâm.
Ba Mạn của ngày hôm nay
không còn là Ba Mạn trước kia nữa. Ba Mạn cai trị Ba Thục nhiều năm,
không chỉ có thể điều khiển chính sự hợp tình hợp lý, lại còn có khả
năng mở rộng biên cương bờ cõi. Với tài năng như vậy nhiều gã đàn ông
khác cũng chưa thể so sánh được với nàng. Còn về việc tiểu công chúa
Doanh Quả chuẩn bị xuất Xuyên, Lưu Khám chẳng còn tâm trí nào mà lo nghĩ đến.
Hắn đem theo Lục Giả và Trương Lương khởi hành trong
đêm, đêm đầu tiên không có chuyện gì xảy ra, đến sáng ngày thứ hai thì
đã đến Hàm Cốc Quan. Lữ Thích Chi cũng chẳng ngờ rằng, Lưu Khám đột
nhiên lại thống lĩnh binh mã tiến đến Hàm Cốc Quan. Gã tất bật vội vã từ trong quan ải chạy ra nghênh đón, sắc mặt lo lắng. Gã tự ý giết chết
Lưu Bang, vốn dĩ trong lòng đã có chút lo lắng sợ hãi. Lưu Khám đích
thân tiến đến lại càng khiến cho Lữ Thích Chi lo lắng tột cùng.
- Tiểu Trư, tình hình binh mã trong Hàm Cốc Quan thế nào?
Lưu Khám không vấn hỏi sự việc của Lưu Bang mà trực tiếp hỏi Lữ Thích Chi tình hình binh mã.
Lữ Thích Chi vội vàng trả lời:
- Trong thành vốn đã có ba nghìn người cố thủ, nay thêm bảy nghìn người đệ mang từ Hàm Dương đến, nay tổng cộng là một vạn người. Trong số đó
có sáu nghìn lính bộ, ba ngìn kị binh, chiến xa hơn hai trăm...
Lưu Khám lại hỏi:
- Thế còn tình hình ngoài thành thì sao?
- Tình hình bên ngoài Hàm Cốc Quan hiên nay rất yên tĩnh. Chỉ có điều
số lượng nạn dân từ Tam Xuyên đến lánh nạn thì không ít. Hàng ngày ít
thì có đến trăm người, nhiều thì nghìn người thông quan qua Hàm Cốc
Quan. Đệ phái người đi thám thính và cũng vấn hỏi cặn kẽ đám nạn dận đó.
Tình hình Lạc Dương không được khả quan, từ khi xuất hiện nạn loạn
Trương Sở đến nay đã được ba năm, dân chúng không thể cấy trồng bình
thường, thiếu thốn lương thực, lại cộng thêm với chiến loạn không ngừng
khiến cho bách tính càng thêm hoảng loạn...Kể từ khi quân linh Sở Hạng
qua sông đã khiến cho rất nhiều dân chúng Lạc Dương sợ hãi trốn chạy tứ
phương. Tên Quận thú quận Tam Xuyên Đổng Ế, kể từ khi đầu hàng quân Sở
Hạng đã bị tước mất quyền lực, không còn cách nào có thể đối phó thay
đổi được thế cục rối loạn trước mắt. Huyện Thiểm nay đã thành không nhà
trống, Thằng Trì cũng vô cùng hoang vắng... Theo như tình báo thì hiện
nay trong Thằng Trì chỉ có ba nghìn người cố thủ.
Thằng Trì
vốn là tên của một ao trì cổ. Năm Chu Noãn Vương thứ ba mươi sáu, Thằng
Trì từng là nơi hội họp của hai nước Tần, Triệu. Nó nằm về hướng Tây Bắc của thành Lạc Dương, thuộc vùng núi Khấu Lăng, phía Bắc là Đông Hào
Sơn, phía Nam là Tây Hào Sơn (còn gọi là Nam Đại Lĩnh). Ở giữa là bồn
địa Giản Hà, dường như dựa vào mạch núi Thiều, núi Đại Mi và núi Hùng
Nhĩ, là một vùng đất phức tạp nhưng vô cùng trọng yếu. Giai đoạn Tần
diệt Chu, quân Tần đã từng đóng trại tại Thằng Trì để đảm bảo sự điều
hành binh lực.
Tính toán đúng ra thì Lữ Thích Chi tiếp quản
Hàm Cốc Quan được bảy tám ngày. Từ những hiểu biết của gã về Hàm Cốc
Quan thì có thế thấy Lữ Thích Chi đã dành không ít tâm trí vào việc này.
- Đổng Ế không đủ tinh lực để khống chế vùng phía Tây, sự phòng ngự của Thằng Trì được nới lỏng, đây chính là món quà của trên trời rơi xuống
dành cho Đại Vương. Đại Vương hãy nhìn xem, Hàm Cốc, Huyện Thiểm và
Thằng Trì lập thành thế kiềng ba chân. Hơn nữa Thằng Trì như mũi kiếm
hướng thẳng vào Lạc Dương. Đại Vương cần nhanh chóng đoạt lấy hai vùng
Huyện Thiểm và Thằng Trì, phải xây dựng được cơ sở vững chãi trước khi
quân Hạng Tịch tiến đến Lạc Dương. Chỉ có như vậy, Đại Vương mới có thể
tiến thì đe dọa Lạc Dương, lui thì có Huyện Thiểm, Hàm Cốc làm điểm tựa, khống chế tiêu diệt binh lực của Sở Hạng... Cứ theo tình hình đó, quân
Sở Hạng nhiều thì mấy chục vạn quân, ít thì mười mấy vạn quân sẽ gặp
phải cảnh túng thiếu do Lạc Dương ba năm nay lương thực luôn thiếu thốn
khan hiếm.
Vậy nên nếu như Sở Hạng quyết đánh thì binh lực sẽ hao tốn, còn nếu kiên định cố thủ thì lương thực không đủ, tất sẽ lâm
vào tình thế tiến thoái lưỡng nan... Đại Vương chỉ cần cố gắng chống
chọi qua mùa đông rét mướt ở Thằng Trì thì thế cục của Sơn Đông ắt sẽ có sự thay đổi lớn. Tới lúc đó Đại Vương có thể mượn thế tấn công Lạc
Dương, nắm giữ quyền binh một cùng Hà Nam.
Ý đồ của Trương
Lương vô cùng rõ ràng, chính là muốn Lưu Khám giữ chân quân chủ lực của
Hạng Vũ ở Thằng Trì. Điều này quá dễ dàng, sau khi Lưu Khám chiếm lĩnh
được Thằng Trì sẽ trở thành mối đe dọa hàng ngày đối với sự an nguy của
Lạc Dương. Quân binh của Hạng Vũ, tướng mệt quân rời, tấn công Thằng Trì không được thì sẽ chỉ còn cách cố thủ Lạc Dương. Cứ theo tình như vậy
sự khống chế của Sở Hạng đối với vùng Sơn Đông sẽ bị thuyên giảm đi
nhiều.
Lưu Khám nhìn một lượt Trương Lương rồi lại nhìn Lục Giả.
Một hồi sau, hắn đưa ra quyết định, đứng dậy nói:
- Thích Chi, ta mệnh cho đệ làm Chủ soái, có Lục tiên sinh phò tá,
thống lĩnh năm nghìn bộ binh và hai nghìn kị binh lập tức xuất phát,
nhất định trước khi trời tối phải đoạt lấy được Huyện Thiểm. Sau khi
đoạt lấy Huyện Thiểm, đệ cần nhanh chóng bố trí binh lực chiếm cứ lấy
bến Phong Lăng. Trước khi sông Hoàng Hà đóng băng, nhất định phải nắm
vững, điều khiển quyền chính ở bến Phong Lăng.
Lữ Thích Chi nghe xong, vẫn còn chưa định hình được ý đồ của Lưu Khám là gì?
Tỷ phu lần này là muốn làm lớn đây... Tuy không hiểu thế cục rối loạn
mà Trương Lương nhắc đến là gì, nhưng việc nắm giữ Phong Lăng Độ chẳng
phải là để mở đường cho đại quân của Mông Khắc thuận lợi qua sông, công
chiếm vùng đất phía Đông Hoàng Hà hay sao? Lữ Thích Chi vội vàng chắp
tay nói:
- Đại Vương yên lòng, Thích Chi quyết làm tròn sứ mệnh.
Đường đi từ Hàm Cốc Quan đến Huyện Thiểm không quá xa, có thể nói là sáng đi tối đến...
Tướng trấn thủ Thằng Trì vốn dĩ là tướng lĩnh của Đại Tần, theo Chương
Hàm từ Hàm Cốc Quan tiến đánh Sơn Đông. Sau đó thì cố thủ ở Lạc Dương,
phò tá Đổng Ế trấn thủ Thằng Trì. Nay Đại Tần đại bại, thế cục Sơn Đông
rối loạn, gã cố thủ Thằng Trì cũng coi như là nhẹ nhõm. Còn về chuyện
Đổng Ế ở Lạc Dương thế cục không tốt cũng chẳng có liên quan gì đến hắn. Nói chung là lâm vào cảnh đại nạn, ai biết thân người đó. Gã chỉ cần
giữ vững mảnh đất của mình, còn chuyện sống chết của Đổng Ế thì gã không quan tâm