Lưu Khám không chút do dự, rút đao chém đầu Nội Thị, vung tay hô lớn:
- Nam nhi lão Tần, hôm nay Hàm Dương có loạn thần tặc tử, Kinh Man đang thoái lui đến Vị Nam, chuẩn bị chạy khỏi Quan Trung. Mỗ gia đã sai
người xuất kích cướp đoạt Hiểu Quan, chặt đứt đường lui của Kinh Man.
Tướng sĩ ba quân, hãy lập tức truy kích Kinh Man. . .Còn cẩu hoạn quan
tại Hàm Dương, mỗ gia tự có cách giải quyết. Tuyệt đối không thể buông
tha một tên tặc tử!
- Thề giết Kinh Man!
Lưu Khám lớn tiếng quát hỏi gã tướng lĩnh quân Tần dùng cương đáo lấy máu trên tay:
- Ngươi tên gì?
- Mạt tướng Đậu Ngôn Kỳ, là người Bình Lăng Phù Phong, trong quân Quan Bái Kỵ Lang Trung Tà Ngự Thiên Kiều.
- Dám giết người không?
Đậu Ngôn Kỳ nghe vậy, sắc mặt nhất thời đỏ bừng, dâng lên thiết kiếm vẫn dính máu trong tay:
- Quảng Võ Quân, trên kiếm của Ngôn Kỳ vẫn còn máu chưa khô.
Ý tứ chính là: Có dám giết người hay không ư? Máu trên thân kiếm của ta còn chưa khô đây này!
Lưu Khám nhẹ nhàng gật đầu, đưa Hoán Thủ Đao cầm trong tay cho Đậu Ngôn Kỳ:
- Bây giờ ta sẽ cho ngươi thống lĩnh binh mã xuất kích truy đuổi Kinh
Man. Nhớ kỹ, không thể buông tha một tên Kinh Man, nếu không thể diệt
trừ, cần phải vây khốn thành Hiểu Quan. Ta phụng chiếu mệnh, liên lạc
với binh mã Ba Thục ra khỏi Hán Trung, ít ngày nữa sẽ đến. Lần này, ta
muốn xem bản lĩnh của Đậu tướng quân ngươi.
Đậu Ngôn kỳ ném thiết kiếm trong tay xuống, tiếp nhận Hoán Thủ Đao.
- Xin Quân Hầu yên tâm, Đậu Ngôn Kỳ tuyệt không để một tên Kinh Man chạy thoát!
Lý Tất ở bên cạnh, nhẹ nhàng dò hỏi:
- Đại Vương, chúng ta có truy kích hay không?
Lưu Khám lắc đầu, xua tay ra hiệu nói với Vương Hấp:
- Vương Hấp, ngươi lập tức tới Trần Thương, báo với Ba Mạn tiểu thư, kêu nàng nhanh chóng đẩy cao tốc độ, áp sát Hàm Dương.
- Rõ!
Lúc này, Đậu Ngôn Kỳ đã điểm khởi khoảng hai vạn quân Tần, chờ xuất phát.
- Quân Hầu, mạt tướng bây giờ sẽ xuất phát!
Lưu Khám cười:
- Như vậy làm phiền Đậu tướng quân, sau khi ta diệt trừ cẩu hoạn quan, sẽ lập tức lĩnh bĩnh tới trợ giúp.
Đậu Ngôn Kỳ lĩnh binh rời đi.
Quân Tần tại Phách Thượng chỉ có bốn năm nghìn người đến từ đại doanh Lam Điền.
Thế nhưng tù binh quân Sở lại lên tới mấy vạn người, Lưu Khám đang lo
lắng không có ai trông coi, bỗng nhiên trông thấy bên kia bờ sông Phách
Thủy có một đạo nhân mã.
Nam tử dẫn đầu, thân cao hơn trượng, vai rộng eo ong. Đôi mắt hẹp dài, cằm dưới râu ria xồm soàm, một tay
cầm Lang Nha Bổng, một tay mang theo đầu người máu me đầm đìa. Theo hắn, còn có bảy tám mươi người thân hình vạng vỡ , tất cả đều vác bối đao
trên lưng, áp giải một nam tử trung niên, cấp tốc vượt qua cầu phao.
- Nhị thúc!
Nam tử ở phía xa xa liền nhận ra Lưu Khám, vui mừng gọi lớn.
- Tín?
Lưu Khám nhìn thấy nam tử kia, mới đầu không nhận ra, nhưng sau khi nghe Lưu Tín gọi một tiếng, hắn lập tức nhận ra.
So với ba bốn năm trước, dáng vẻ của Lưu Tín thay đổi rất nhiều. Lưu
Khám chạy nhanh về phía Lưu Tín, cầm cánh tay Lưu Tín, quan sát từ trên
xuống dưới.
- Nhị thúc, ta bắt được Lô Oản, còn có. . .Hạ Hầu Anh.
Lưu Tín há miệng, cười ha hả nói, còn cầm cái đầu người dính máu tươi, đặt trước mặt Lưu Khám.
Tiểu tử ngốc ngày xưa, hôm nay đã trở thành dũng tướng tuyệt thế rồi.
Nhìn cái đầu Lưu Tín, hiện không hề thua kém chính mình, thậm chí còn
cao hơn một chút.
- Tiểu tử thối!
Lưu Khám đưa tay vỗ vố đầu Lưu Tín.
Hắn thoáng liếc nhìn đầu người trong tay Lưu Tín, lại liếc mắt nhìn nam tử trung niên thân hình vạng vỡ, thần sắc héo hon. Hắn không khỏi nhếch miệng cười.
Mấy năm thoáng chốc trôi qua, Lưu Khám mơ hồ không nhận ra tướng mão Lô Oản nữa rồi.
Chỉ có điều, khi nhìn thấy văn sĩ kia, Lưu Khám liếc mắt liền nhận ra
thân phận của y. Hắn lập tức mỉm cười, vung tay vẫy gọi Lạc Giáp tới.
- Mời Lô tiên sinh đi nghỉ ngơi.
Nói xong, hắn nói với Lạc Giáp:
- Lạc Giáp, ngươi thống lĩnh Hắc Kỳ Quân cùng quân Tần lưu lại ở đây, phụ trách canh giữ đám tù binh Kinh Man này.
Lý Tất, ngươi lập tức điểm khởi binh mã bản bộ, theo ta đi tới Hàm Dương.
Trong lòng Lạc Giáp có chút không cam lòng, nhưng y biết, cần phải lưu thủ binh mã tại Phách Thượng.
Huống hồ, trải qua một đêm chinh chiến, tám nghìn Hắc Kỳ Quân thương
vong mấy trăm người, rất nhiều người đã mệt mỏi không chịu nổi. Lưu Khám làm như vậy, cũng muốn nhân cơ hội này để các binh sĩ không thể chinh
chiến nữa có thể nghỉ ngơi lấy sức. Lúc này, ít nhất có một nửa kỵ quân, không thể đi theo.
- Tín, có muốn cùng nhị thúc tới Hàm Dương một chuyến không?
Bộ dáng Lưu Tín hình như không chút mệt mỏi, nghe Lưu Khám nói lời này, liên tục gật đầu, xem như đồng ý.
Nhìn dáng vẻ của y, tựa hồ rất muốn có một ngày sóng vai cùng Lưu Khám
chiến đấu. Tuy chỉ là cuộc sống liên tục phải chạy vạy khắp nơi.
Lưu Khám không cuỡi Xích Thố nữa. Bởi vì Xích Thố đã hơn mười tuổi,
liên tục chinh chiến, thể lực cũng có chút không chống đỡ được.
Không chỉ có Lưu Khám muốn thay ngựa, kẻ cả đám người Lý Tất cũng đều
muốn thay ngựa. Cũng may trong đại doanh Phách Thượng có không ít ngựa,
tuy rằng chỉ là đơn đăng, nhưng đối với Hắc Kỳ Quân mà nói, ngược lại
xem như không có trở ngại gì. Lưu Tín leo lên một chiếc Lục Bí Binh xa,
tự mình điều khiển xe. Lưu Khám cầm Xích Kỳ, đứng trên binh xa. Trước
cửa đại doanh Phách Thượng có Thương Long đại kỳ, lúc này tinh kỳ đã rũ
xuống. . .
Bệ hạ, hãy để Lưu Khám dùng cờ lão Tần, chiến đấu vì ngài một lần!
Nghĩ tới đây, Lưu Khám đặt Xích Kỳ sang một bên, lấy tay ôm cột cờ cắm
trước cửa đại doanh, dồn khí vào đan điền, cánh tay bỗng nhiên phát lực.
Cột cờ chôn sâu trong lòng đất, liền bị Lưu Khám nhổ lên.
Một tay Lưu Khám cầm Thương Long đại kỳ, một tay cầm Xích Kỳ, hét lớn:
Đại kỳ buông xuống, giống như sinh mệnh được tái sinh, tiếp đến đón gió thu tại Phách Thương, bay phấp phới giữa trời.
Rất nhiều người, đứng trước cửa đại doanh Phách Thượng, tai nghe tiếng
bước chân dồn dập, mắt thấy Thương Long đại kỳ bay càng lúc càng xa,
khóe mắt đã có chút ướt nhoèn. . .
Tuy Lưu Khám không nói gì, tuy hắn vẫn tôn kính Doanh Thị. Nhưng trong lòng người thông minh rất
rõ ràng, Doanh Hồ Hợi đã chết, Doanh Thị đã hết. . .Có lẽ Thương Long
đại kỳ, chỉ còn bay phấp phới trên thế gian một lần cuối cùng này nữa mà thôi!