Trên người Phàn Khoái có mười bảy vết thương. Khi Lưu Bang trông
thấy, cả người gã cứ như người máu, dựa vào hốc tường, đến cả sức nói
chuyện cũng không có.
- Đồ Tử, ngươi thế này.....
Lưu Bang không biết nên nói thế nào, trong lòng dâng lên sự áy náy vô hạn.
Từ sau khi Ngô thần phản hắn, Lưu Bang có chút đề phòng đối với Phàn
Khoái. Nói đúng ra là, Lưu Bang sinh ra tâm lý đề phòng đối với tất cả
những ai từng có tiếp xúc hoặc có mối quan hệ không tồi với Lưu Khám.
Cũng chính vì lí do này mà Lưu Bang vẫn luôn áp chế Phàn Khoái, không
cho Phàn Khoái thể hiện.
Biểu hiện của Phàn Khoái trên thành Võ Quan, Lưu Bang đều thấy hết.
Nếu nói là tâm lý đề phòng Phàn Khoái đã tiêu tan hết, thì điều đó tất
nhiên là không có khả năng cho lắm. Nhưng cũng đã bắt đầu xem xét lại.
Lưu Bang cởi bỏ áo bào trên người, khoác lên người Phàn Khoái, sau đó dặn dò Lư Quán:
- Quán, đỡ Đồ Tử xuống, chăm sóc cẩn thận.
Lư Quán đáp một tiếng, vội vàng đi lên đỡ Phàn Khoái.
Nhỏ giọng nói bên tai Phàn Khoái:
- Đồ Tử, lần này ngươi nhất định sẽ được đại ca trọng dụng!
Theo lí mà nói thì, Phàn Khoái phải rất vui vẻ mới đúng.
Nhưng điều khiến người ta cảm thấy lạ là, gã chỉ cười cười, dưới sự
nâng đỡ của Lư Quán, chầm chậm rời đi. Trong lòng gã có một ý niệm cổ
quái: Bản thân mình đối với Lưu Bang có thể nói là tận tâm trung thành,
từ bỏ chức Huyện úy không chút tiếc nuối, tận tâm tận lực làm việc.
Vì thế, gã thậm chí còn đắc tội với cả Lưu Khám, hiếp bách cả Tiêu Hà.
Nhưng quay đầu lại thì sao, lại phải dùng cái cách này để chứng minh lòng trung thành của mình.......thật quá nực cười.
Phàn Khoái không giống những người khác, đó là người thực sự thấy qua cảnh đời.
Trông bề ngoài gã cười toe toét, bộ dạng rất thô lỗ, nhưng trong lòng lại như tấm gương sáng, rất rõ ràng.
Thân ở bên cạnh Lưu Bang, nhưng lại không được coi trọng.
Thậm chí đến cả Lư Quán còn được trọng dụng hơn gã....Kì thực, không
chỉ có mình Phàn Khoái, mà rất nhiều người Huyện Bái Bái, đi theo Phàn
Khoái khởi sự đều không được trọng dụng.
Người có thân có sơ, có gần có xa, Phàn Khoái rõ ràng là kẻ xa, kẻ sơ rồi.
Bây giờ người mà Lưu Bang coi trọng toàn là những người như thế nào?
Trương Lương, Ly Thương, là người của nước Hàn cũ, một người bày mưu
tính kế cho Lưu Bang, một người mang đến binh mã lập nghiệp cho Lưu
Bang; Hạ Hầu Anh, Trang Bất Thức, còn cả Lư Quán trong đó đều là những
kẻ cùng Lưu Bang lưu vong tháo nạn; Lưu Phì thì càng không phải nói, hắn là con trai Lưu Bang. Còn Chu Cú Tiễn, vũ dũng hơn người, cái dũng vạn
phu không chống được, đương nhiên rất được Lưu Bang trọng dụng.
Còn mình thì sao?
Luận mưu lược, không bằng Trương Lương; luận thống binh, không thể nào
so sánh với Chu Bột; mà cái vũ dũng đáng kiêu ngạo nhất của Phàn Khoái
cũng còn thua xa Chu Cú Tiễn.....
Nói tương đối thì, gã là một kẻ thừa.
Mấy thứ này, Phàn Khoái trước kia chưa từng nghĩ đến. Nhưng ban nãy
trên thành, gã bị thương nặng, sau khi mở được con đường máu, tựa trong
hốc tường thì ý nghĩ này lại vô cùng rõ ràng minh mẫn đã xuất hiện trong đầu. Hôm nay đoạt được Võ Quan, có được coi là đã trả hết tình xưa
nghĩa cũ rồi không?
Lưu Bang đương nhiên không thể biết được tâm tư rối rắm này của Phàn Khoái.
Sau khi đoạt được Võ Quan, Quan Trung sẽ chẳng khác gì một cô gái cởi bỏ hết y phục, tùy hắn lục lọi.
-Võ An Hầu, công phá được Võ Quan rồi, Quân Hầu phải mau chóng triển khai hành động.
Trương Lương nói:
- Bây giờ tám trăm dặm Tần Xuyên chỉ còn lại hai nhà đấu võ Võ An Hầu
và lão Tần. Tin tưởng rằng, Doanh Thị Hàm Dương nhất định sẽ phái binh
mã, ép Võ An Hầu quyết đấu. Còn bốn trăm vạn bách tính Quan Trung, cũng
đang chời đợi Quân Hầu ngươi phô diễn thực lực, bây giờ đúng là cơ hội
tốt để Quân Hầu lập uy.
Lưu Bang im lặng, không nói không rằng.
Trương Lương cười nói:
- Quân Hầu lo lắng Hạng Tịch à?
Lưu Bang khẽ gật đầu.
- Hạng Tịch bây giờ bị vây ở Hà Bắc, không rảnh tây tiến Hàm Cốc quan.
Vì thế Quân hầu cũng không phải lo lắng hắn sẽ gây khó dễ, với thế cục
trước mắt của Sơn Đông, cứ cho là Hạng Tịch có thể thoát khỏi Hà Bắc, e
là cũng đại thương nguyên khí.
Trương Lương ngày trước không tán đồng Lưu Bang nắm giữ Quan Trung.
Nhưng bây giờ y lại cho rằng đây chính là cơ hội tốt để Lưu Bang nắm giữ Quan Trung.
Nguyên nhân rất đơn giản, với thuyết Thiên mệnh, khiến cho Chư hầu Sơn
Động bắt đầu bằng mặt không bằng lòng. Còn sáu vạn hàng binh quân Tần
kia nữa, nếu muốn rút lui an toàn thì lại khó khăn. Trong tình hình này, bất kể Hạng Tịch thoát khỏi Hà Bắc, hay ở lại Hà Bắc, cũng đều không
tránh khỏi bị tổn thất. Đương nhiên rồi, cứ cho là Hạng Vũ thoát khỏi
đất Hà Bắc, Trương Lương vẫn còn một tuyệt chiêu khác.
- Lương có kế này, khiến Hạng Vũ cho dù có thoát khỏi Hà Bắc, cũng không rảnh mà để ý đến Quan Trung.
Lưu Bang khẽ rùng mình:
- Tử Phòng có diệu kế gì?
- Đất Hà Nam, kẻ có thế lực mạnh nhất, cũng không vượt qua được Sở.
Nhưng Sở không phải Sở, mà là Hạng Sở ...Sở vương Mị Tâm bây giờ sợ là
cũng có cố kị với Hạng Tịch, thậm chí có thể nảy sinh sát tâm.
Trừ điều đó ra, Tam Tề Điền Vinh cũng oán hận Hạng thị, chỉ trách cái tên Hạng Tịch đó thế lực quá mạnh.
Còn có bọn rùa rụt cổ Ngụy Báo ở Huyện Bái Bái, ôm ấp lòng lập lại Ngụy quốc, thấy Hạng thị ngày càng lớn mạnh, há lại chịu ngoan ngoãn từ bỏ?
Lưu Bang mắt sáng lên:
- Ngươi nói là.....
- Chỉ xem Võ An Hầu khả năng dung nạp người, kêu gọi người tài không.
Trương Lương cười nói:
- Nếu Võ An Hầu có thể dung nạp đủ người, thì đại sự chắc thành, nhưng
nếu không vứt bỏ được ân oán ngày xưa, e là sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Lưu Bang hiểu rõ, cái “.dung nạp đủ người” mà Trương Lương nói, chủ yếu là nhắm vào thừa tướng Chu Thị của Ngụy quốc.
Nhớ lúc đầu, Chu Thị liên thủ với Lưu Khám, mưu đoạt Huyện Bái, khiến
Lưu Bang mất đi căn cơ. Bây giờ muốn cùng người ta liên thủ đối đầu với
Hạng Vũ, thì buộc phải vứt bỏ được ân oán giữa Lưu Bang với Chu Thị.
Ngụy quốc từ sau khi bị Chương Hàm đánh tan, đã không còn như năm đó
nữa. Nhưng lạc đà gầy vẫn to hơn ngựa, Ngụy Báo vẫn còn, Chu Thị vẫn
còn, một đám thần tử của cố Ngụy vẫn còn đó. Bây giờ tuy là rụt đầu lại
một góc nhỏ, thực lực lại không thể xem thường được.
Lưu Bang biến sắc, chợt cười nói:
- Chuyện năm đó, sao coi là ân oán cái gì chứ.
Đều là vì minh chủ, còn không kêu nổi hai chữ ân oán....Tử Phòng nghĩ
như vậy, chả quá coi thường Lưu Quý này. Lưu mỗ sớm đã quên sạch rồi!
Trương Lương khẽ vuốt cằm nói:
- Quân Hầu có ý này, đích thực là tấm lòng rộng mở.
- Nhưng mà.....
Trương Lương thấy bộ dạng Lưu Bang vẫn còn băn khoăn vô cùng, nghĩ ngợi một chút, lập tức hiểu ra.
- Võ An Hầu hẳn vẫn lo lắng đám người Bắc Cương?
Lưu Bang thở dài:
- Tên đó chẳng khác gì khắc tinh trong đời ta, lần nào giao thủ với
hắn, chưa lần nào chiếm thế thượng phong. Vốn cho rằng hắn lưu vong
phương bắc, lại không ngờ rằng hắn lập ra cái Tây Đường Lưu Thị này, rõ
ràng ứng với lời tiên tri ......vỏn vẹn có nửa năm, hắn có được vùng Hà
Bắc, hùng bá sáu quận biên cương phương bắc, thế lực mạnh gấp trăm lần
năm đó ở Lâu Thương, ta sao có thể không lo lắng chứ?
Nếu hắn cũng có lòng đoạt Quan Trung, từ Quảng Võ xuống nam, chỉ cần ba ngày là có thể đến Tiêu quan.
Ta có thể công phá Tiêu Quan trong vòng một ngày, tên đó binh hùng
tướng mạnh, mãnh sĩ dưới trướng vô số, sao lại không cướp lại được Tiêu
Quan chứ?
Hắn là lão Tần nhân, bách tính Quan Trung tự khắc
thân thiết với hắn hơn với ta. Nếu hắn cũng vào Quan Trung, chỉ e nhân
mã trong tay chúng ta, cản không nổi.
Lưu Bang cố hết sức tránh nhắc tới tên Lưu Khám, đủ thấy nỗi băn khoăn sâu sắc của hắn đối với Lưu Khám.
Trương Lương trầm tư một lát nói:
- Đây cũng là một vấn đề.
Nhưng theo mật thám thì còn có tin tức của Trương Thành gửi tới, Lưu
Khám bây giờ vẫn còn ở trên Hàng Kim Sơn chịu tang, về mặt thời gian thì chắc không theo kịp.
Lưu Bang khẽ giật mình: - Ai chết vậy?
- Nghe nói một vị trưởng lão trong nhà, hình như là thầy của con trai hắn.
Lưu Khám cực kì giữ bí mật về thân phận của Công Thúc Liêu. Thế cho nên rất nhiều người biết đến Công Thúc Liêu, nhưng lại không hề biết Công
Thúc Liêu chính là Úy Liêu. Nếu Trương Lương biết được điều này, tất
nhiên sẽ không dám coi thường. Bởi cái danh Úy Liêu cũng đủ để Trương
Lương cảnh giác.
Trương Lương nói:
- Lưu Khám ở Hàng Kim sơn, khi có được tin tức, đoán chừng cũng qua khoảng mười ngày rồi.
Hắn quay lại Quảng Võ thành khởi binh xuất chinh, ít nhất cũng cần đến
hai mươi ngày. Vì thế Quân Hầu nhất định phải ổn định thế cục Quan Trung trong vòng ba mươi ngày.
Lưu Bang nhăn mày lại:
- Nhưng trong vòng ba mươi ngày thì phải ổn định thế nào?
- Lương có kế này, có thể giúp Quân Hầu chiếm được Quan Trung, trấn an
bách tính Quan Trung mà không cần tốn nhiều công sức. nhưng nếu muốn
dùng kế này, cần phải tiêu hao chút tiền vàng....
Lưu Bang trả lời ngay:
- Tử Phòng không cần nói nhiều, tiền bạc trong quân ta, tất cả tùy ngươi điều động.
- Như vậy, Võ An Hầu cần....
Trương Lương nói, nhỏ giọng bên tai Lưu Bang.
Sắc mặt Lưu Bang dần dần sáng ra, liên tục gật đầu nói:
- Kế này của Tử Phòng quả là cao minh, cứ nghe theo những gì Tử Phòng nói vậy!
Việc Võ Quan thất thủ, khiến Quan Trung lập tức rơi vào khủng hoảng.