Đúng như Lý Tử nói, tiệc rượu đã chuẩn bị thỏa đáng.
Từ Công được một thanh niên đỡ, đứng ở bậc thang trên đại sảnh của phủ.
Trông bộ dạng của hắn, chắc là bệnh thật, thậm chí đến cả đứng cũng cần có người đỡ. Hàn Quảng liền vội vàng tiến lên:
-Từ công à, ngươi thân mắc trọng bệnh, sao vẫn còn đứng đây? Sao không
cho người nói rõ tình hình cho ta biết? Cô còn tưởng rằng....nhớ đến
đây, thật là đáng hổ thẹn!
Từ Công ngớp ngớp miệng, dường như định nói gì đó.
Nhưng cuối cùng, không nói ra nổi, chỉ nắm lấy tay Hàn Quảng, ra sức lắc.
- Đại nhân, nên mời Vương thượng nhập tiệc thôi!
- À, mời Vương thượng nhập tiệc!
Lời nói của Từ Công hơi run run, nhưng theo Hàn Quảng nghe thấy thì, điều đó nói rõ rằng hắn bệnh tình nghiêm trọng.
Hai bên tiến vào đại sảnh, chủ khách ngồi riêng rẽ.
Lý Tử ngồi sau Từ Công, khẽ vỗ tay, đám người hầu xếp thành hàng nối
đuôi nhau từ bên ngoài đi vào, bưng các loại rượu và thức ăn, bày lên
trước mặt Hàn Quảng và Tang Đồ.
Còn đám thân vệ dưới trướng Hàn Quảng, thì được sắp xếp dùng cơm ở nhà ngang.
Từ Công sức khỏe suy nhược, vì thế không nói nhiều, hầu hết thời gian, đều do Lý Tử dâng rượu, mời Hàn Quảng và Tang Đồ.
Rượu qua ba lần, đồ ăn qua ngũ vị.
Ai nấy đều có chút ngà ngà....
Lý Tử đột nhiên đề nghị:
- Thưa Vương thượng, đã uống rượu rồi, sao có thể không có giải trí
được chứ? Vị này là kiếm thủ dưới trướng Từ Công, chi bằng mời hắn múa
kiếm, uống thêm hứng thú?
Hàn Nghiễm đương lúc cao hứng, gật đầu lia lịa.
Phía sau Từ Công, một người trẻ tuổi khác ở bên còn lại, chau mày lại, trợn mắt hung dữ nhìn Lý Tử.
Hàn Quảng trông thấy vậy, không nhịn được bật cười.
Thoạt nhìn thì, vị Lý trưởng sử và vị kiếm khách này, có vẻ không ăn
khớp cho lắm....Ừ, người này lời lẽ thanh tao nho nhã, cử chỉ lễ độ,
cũng là một nhân tài. Lát nữa ta sẽ thẳng thắn nói rõ với Từ Công, phải
lấy được người này đi mới thôi. Nếu Từ Công không chịu, thì đổi cho hắn
mấy tên kiếm khách khác là được chứ gì.
Vị kiếm khách trẻ
tuổi không thật tự nguyện, nhưng lời Lý Tử đã nói ra, mà Từ Công dường
như cũng không biểu hiện gì, điều đó có nghĩa là đồng ý.
Thế
nên đành đứng dậy lên trước, người hầu dâng lên một thanh kiếm. Hắn đứng giữa sảnh, một đường kiếm quyết, bắt đầu múa. Tang Đồ cũng là kẻ giỏi
võ, lập tức vỗ tay lớn tiếng trầm trồ khen ngợi. Có câu, nhà nghề vừa ra tay, là biết ngay có hay không...kiếm pháp của vị kiếm khách trẻ tuổi
này, rõ ràng là đã trải qua một thời khổ luyện, nhưng ánh kiếm loang
loáng, mềm mại như mình rồng, khiến Tang Đồ ở một bên gật đầu lia lịa.
- Kiếm pháp tuyệt, quả nhiên là kiếm tốt!
Từ Công nét mặt khổ sở, nhưng không có cách nào mở miệng.
Bởi vì, thanh đoản kiếm kề sau lưng ông. Chỉ cần ông có chút bất thường nào, thanh đoản kiếm đó sẽ lấy mạng ông không chút do dự. Mà chuôi kiếm thì, đang ở trong tay Lý Tử. Chỉ thấy ông cười dịu dàng, nhẹ nhàng gật
đầu, giơ tay lên, rót rượu cho Từ Công.
Là vô tình, hay cố ý?
Chính vào cái lúc Lý Tử rót rượu cho Từ Công, một ống tay áo rộng lớn đã vô ý quét lên chén rượu trên bàn.
Chỉ nghe một tiếng bộp giòn tan, ánh mắt của Tang Đồ và Hàn Quảng bỗng
nhiên nhìn lại. Cũng đúng vào lúc này, vị kiếm khách trẻ tuổi bỗng nhiên quát lên một tiếng lớn, cất bước tiến lên trước, rút kiếm đâm. Ánh kiếm lóng lánh, không đợi Hàn Quảng kịp phản ứng lại, mũi kiếm lạnh như băng đã đâm xuyên ngực hắn.
Một tiếng kêu “ah” thảm thiết, Hàn Quảng một tay ôm chặt lấy ngực, một tay chỉ tên kiếm khách trẻ tuổi.
- Ngươi....
Tang Đồ thấy tình hình không ổn, vươn người định đứng dậy.
Thật không ngờ, gã muốn đứng dậy, nhưng toàn thân không chút sức lực,
dường như chốc lát không nhìn thấy gì, rồi tiếp đó bịch một cái co quắp
trên nền đất, tên kiếm khách trẻ tuổi kia đi tới bên cạnh, vung kiếm,
chặt đứt đầu Tang Đồ. Máu tươi, nhanh chóng nhuộm đỏ một vùng đại sảnh.
Trong sân đình, vọng lại một tiếng kêu thảm thiết.
Lý Tử trậm rãi đứng lên, trầm giọng nói:
- Người đâu, mời Từ quận trưởng về nghỉ ngơi!
Từ ngoài đại sảnh, hai người đàn ông vạm vỡ, một trái một phải, xốc Từ Công đã co quắp trên mặt đất lên.
- Thiếu quân, việc ngài muốn làm, ta đã làm đúng theo những gì ngài dặn, nhưng không biết....
Lý Tử mỉm cười,:
- Từ Công xin cứ yên tâm, ta đã nói rồi, tuyệt đối sẽ không lấy mạng ông. Lý mỗ nói lời giữ lời, sẽ không nuốt lời đâu.
Nhưng mà, cái Đại quận này e là không dung nổi ngài nữa rồi!
Nghe nói Từ Công có quen biết với chủ công của ta, chắc hẳn đồng ý đi một chuyến, đi gặp chủ công ta một lần.
Gia quyến của người, còn cả đám tài sản, đều sẽ trả lại ngài. Đợi sáng
sớm ngày mai khởi hành, ta sẽ tiễn ngài tới cổng Nhạn Môn, bái kiến chủ
công nhà ta.
Từ Công thở dài một hơi, cười khổ một tiếng, theo chân hai gã đàn ông, trở về phòng.
- Thiếu quân, tiếp theo nên làm thế nào?
Lý Tử trầm giọng nói:
- Quý Tâm, ngươi lập tức lãnh binh mã trong thành xuất kích, giết toàn bộ ba ngàn quân Yến ngoài thành, không sót một tên.
Đêm nay, chúng ta sẽ tuyên thệ trước khi khởi binh....trước tháng bảy,
ta phải có được ba quận của Yến Triệu, vì thiên mệnh “ sàm việt” của
Dương chủ công.
Lý Tử, chính là tên giả của Lý Tả Xa.
Mà kẻ giết Hàn Quảng và Tang Đồ lại chính là Quý Tâm.
Nhờ ngày đó, hắn theo Khoái Triệt đến Đại Quận, dùng danh nghĩa của tổ
phụ, viếng thăm các nhân vật có tiếng ở Đại quận. Điều không ngoại lệ
là, người dân Đại quận, nghe nói Lý Tả Xa là cháu Lý Mục, bèn nhao nhao
đi theo. Sau đó khống chế Đại quận, thậm chí đến cả quận trưởng, cũng bị bắt.
Hôm nay, Chương Hàm đầu hàng, chính là lúc Lý Tả Xa khởi sự.
Tin tức của Lý Ta Xa ở Đại Quận vẫn chưa kịp truyền đi thì một tin khiến bao người khiếp sợ từ vùng Hà Nam truyền đến....
Ngày mười bốn tháng năm, đại cát.
Lưu Khám leo lên dãy Kim Sơn, tế bái thiên địa, tuyên bố lập lại nước Tây Đường.
Đồng thời cũng lập bài vị của liệt tổ liệt tông Tây Đường, từ sau khi
Tây Thị Đường Quốc bị Tây Chu tiêu diệt, con cháu sau này, đều mượn danh tổ tiên...
Từ năm đầu Tây Chu, bắt đầu từ khi Chu Thành
Vương tiêu diệt vị vua cuối cùng của Đường quốc, đến sau này sửa phong
Đỗ Bá, rồi lại đến con trai Đỗ Bá Đỗ Thấp Thúc, rồi sau đó lưu vong đến
nước Tần là Đại sĩ phu, Rồi sau đó, là cha của Lưu Khám là Lưu Phu vì
chuyện của Tần Võ Vương mà tháo chạy đến Lạc Dương.
Một loạt những cái tên, hiện ra rõ ràng.
Tây Đường Lưu thị, do Hạ Ngự Long thị sinh.
Lưu, tuy có ý là “giết chóc”, lại mang ý “Phủ Việt”. Hơn nữa Lưu thị ở
lại Tần quốc, bất luận là từ phương diện nào, , cũng đều ứng với câu nói “ Ngự long phi thiên, sàm việt đương quốc”. Điều này cũng giải thích
cho các thể loại Thiên mệnh lúc trước, tất cả đều trở nên nhạt nhòa.
Quan trọng nhất là, Lưu Khám lập lại Tây Đường quốc, khống chế nội vùng con sông lớn, biên cương ngàn dặm đất đai màu mỡ.
Trong chốc lát, lòng người bắt đầu hoang mang....
Nhất là bách tính Quan Trung, càng đặc biệt quan tâm đến mọi động thái
của Tây Đường quốc. Ngày hai mươi tháng năm, Tây Đường vương Lưu Khám,
hạ lệnh định đô tại Bắc Quảng Võ !
Sau đó Tây Đường quốc lập Tam phủ, thành lập ba quân.
Nguyên đại tướng Đại Tần Thiệp Gian được bổ nhiệm làm Hữu lãnh quân Ưng lang tướng, khai phủ tại Tịnh Châu; đại tướng Chung Ly Muội dưới trướng Lưu Khám, khai phủ tại Nhạn Môn, là Tả lãnh quân Ưng lang tướng. Con
trai thượng tướng quân tiền Đại Tần Mông Tật làm Hộ quântướng quân, cháu của thượng tướng quân Đại Tần Lý Tín, làm Thái thú Vân Trung.
Mà Lưu Khám, tự lãnh chức Trung quân Wng lang tướng, lập Quán Anh và Quý Bố làm Tả hữu hộ quân. .
Tiêu Hà hỗ trợ Tây Đường quốc vương, bắt tay vào phổ biến tân pháp;
cháu của Tả thừa tướng nước Đại Tần trước kia, con trai đại tướng quân
Phùng Kính, làm Thái Thú Cửu Nguyên.
Tin tức truyền tới Quan Trung, tám trăm dặm Tần Xuyên lập tức náo động.
Từ khi Tần Nhị Đế đăng cơ đến nay, quan lại Đại Tần lưu vong bên ngoài
nhao nhao tìm đến nương tựa. Chẳng vì điều gì khác, mà chỉ vì mấy cái
tên Mông Điềm, Phùng Kiếp, Phùng Khứ Tật. Đây không chỉ là lực lượng
trung kiên của Tây Đường, đồng thời, những người này cũng là hi vọng của bách tính tám trăm dặm Tần Xuyên.
Mà danh tiếng của Lưu Khám thì nhanh chóng nổi lên ở cái vùng Quan Trung.
Cứ như vậy, Tây Đường quốc dưới sự ồn ào huyên náo, đột nhiên quật khởi.
Rất nhiều người còn đang xem xét, xem xét cái đất nước Tây Đường đột
nhiên quật khởi, bước tiếp theo sẽ hành động như thế nào? Là ủng hộ hay
là phản đối Đại Tần. Tất cả đều đang chờ đợi, đang xem xét. Trong chuyện này, tất nhiên cũng bao gồm Hạng Vũ đang đóng quân tại Hàm Đan.
Ngày hai mươi bảy tháng năm, Lưu Khám phong Lục Giả làm Lang trung của Tây Đường quốc, phụng mệnh đi sứ Hàm Dương.
Cùng ngày đó, binh mã Đại Quận đánh lén tiêu diệt hoàn toàn ba vạn quân Yến tinh nhuệ bên trị thủy. Lý Tả Xa, cháu của Lý Mục phụng lệnh Tây
Đường vương Lưu Khám, chỉ huy đông tiến.
Ngày mười một tháng sáu, công phá trị sở Tự Dương của Thượng Cốc quận.
Mà sáu vạn quân Yến ở lại Thượng Cốc, tất cả đều bị Lý Tả Xa hợp nhất.
Hai quận Ngư Dương và Hữu Bắc Bình không đánh mà hàng. Yến quốc, đã bị
diệt!
Nếu nói Lưu Khám lập lại Tây Đường quốc là thuận theo ý trời.
Vậy thì Lý Tả Xa cướp được ba quận của Yến, Triệu trong vòng vỏn vẹn
không đến một tháng, quy hàng Tây Đường quốc, quả là lửa cháy thêm dầu.
Trong chốc lát, thiên hạ lần nữa xôn xao.
Khi Lưu Khám lập Tây Đường quốc, mọi người còn có thể không coi trọng.
Nhưng sau khi Lý Tả Xa cướp ba quận Yến Triệu, ai nấy đều hoảng sợ phát hiện, trong vòng hai tháng ngắn ngủi, Tây Đường đã nắm trong tay sáu
quận phương bắc. Thực lực đột nhiên tăng, khiến cho các nước chư hầu Sở, Ngụy, Tề, Triệu đều bị sự thay đổi bất ngờ này làm cho sợ đến mức ngây
ra!
Mà Hàm Dương ở bờ sông Vị Thủy cũng không thể không thay đổi thái độ, lại xem xét lại cái nước Tây Đường quật khởi này.