- Kiếm thuật cao minh, ngay cả Kinh Kha
cũng không dám rút kiếm trước ông ta đấy. Ông ta tên là Cái Nhiếp, biệt
hiệu Thanh Ngư, là lão sư của Ly Khâu.
- Ồ!
Chung Ly Muội đã hiểu rồi.
Kiếm thuật của Ly Khâu đã rất cao minh rồi, không nghĩ tới lão nhân
trước mắt kia, đúng là lão sư của Ly Khâu, quả nhiên là danh sư xuất cao đồ.
- Kiếm thuật của Ly Khâu không giống với ông ta chút nào!
- Mỗi người đều có con đường của mình, Ly Khâu có sư là Cái Nhiếp, chưa hẳn nhất định đi theo con đường của Cái Nhiếp, các ngươi lui xuống đi.
Lưu Khám nói xong, nâng Xích kỳ chậm rãi tiến lên, chắp tay với Cái Nhiếp:
- Nhiếp huynh, đã lâu không gặp.
Râu tóc Cái Nhiếp dựng đứng, mắt hổ trợn lên.
- Bằng hữu của cuộc đời Cái Nhiếp, đều là hảo hán đỉnh thiên lập địa,
không có cái loại người vong ân phụ nghĩa như ngươi. Cái xưng hô Nhiếp
huynh này, Cái Nhiếp không đảm đương nổi.
Trong lòng Lưu Khám phát khổ một hồi…
- Cái đại hiệp, ta biết bây giờ ngươi hiểu lầm ta rất nhiều. Ta có thể
nói cho ngươi là, ta giết Ô Thị Khỏa chính là chuyện vạn bất đắc dĩ mà
thôi. Ta muốn có chỗ đứng ở Bắc Cương, liền ắt không thể thiếu được phải phát sinh xung đột với Ô Thị Khỏa. Không phải ta giết y thì chính là y
giết ta… Huống chi, lúc đầu ta mời Ô Thị Khỏa tới Hà Nam, là hy vọng y
có thể chống lại Hồ Lỗ, bảo vệ một phương bình an. Nhưng là y lại cấu
kết với Nguyệt Thị và Hung Nô, ở Hà Nam vẽ đường cho hươu chạy. Cái đại
hiệp, ngươi cũng là người hiểu chuyện, vì sao lại không thể hiểu được
nỗi khổ tâm của ta?
Cái Nhiếp nổi giận gầm lên một tiếng:
- Ta chẳng quản nỗi khổ gì cả, ta chỉ biết ngươi hại tính mạng của Ô
Thị Khỏa. Khi ngươi gặp nguy nan nhất, chính Ô Thị Khỏa đã đưa tay ra
viện trợ ngươi. Nhận một giọt nước ân tình của người, phải tương báo
bằng cả nguồn suối. Còn việc y cấu kết với Hồ Lỗ, quan hệ gì đến ta?
Sắc mặt Lưu Khám âm trầm xuống.
- Cái Nhiếp, ta kính ngươi là hào kiệt đương thời, lại không nghĩ ngươi là mãng phu không rõ ràng thị phi, nặng nhẹ. Trước nay ngươi dám xưng
là hiệp khách, nhưng ngươi có biết, chữ “hiệp” này giải thích thế nào
không? Ô Thị Khỏa cấu kết Hồ Lỗ, không có quan hệ gì với ngươi sao? Vậy
ngày y đưa Hồ Lỗ chiếm lĩnh Hà Nam, tàn sát bá tính Trung Nguyên ta,
ngươi chính là tay sai, ngươi chính là đồng lõa. Người mang chữ “hiệp”,
vì nước vì dân. Cái Nhiếp, ngươi không đảm đương nổi chữ “hiệp” này,
nhiều nhất chỉ là kẻ có dũng lực, mà lại không biết thế nào là đại
nghĩa, chỉ là một tên mãng phu.
Mặt Cái Nhiếp thoáng cái đỏ bừng lên, không phải đỏ vì xấu hổ, mà là đỏ vì phẫn nộ…
Từ khi ông xuất đạo đến nay, ai mà không kính ông là hiệp nghĩa vô
song? Nhưng hôm nay ông lại bị Lưu Khám mắng là cái gì cũng sai, như vậy trong lòng làm sao lại không nổi giận.
- Cẩu tặc, ta không sính miệng lưỡi lợi hại với ngươi, hôm nay nhất định không buông tha ngươi!
Nói xong, Cái Nhiếp cất bước tiến lên, giương kiếm.
Lưu Khám chỉ cười lạnh:
- Trước kia ta kính ngươi là anh hùng, mới nhường ngươi ba phần. Không
nghĩ tới ngươi lại không biết nặng nhẹ, không phân biệt được thiện ác,
vẽ đường cho hươu chạy. Nếu như ngươi không biết chừng mực như thế, vậy
đừng có trách ta không nhớ tình nghĩa năm xưa…
Xích kỳ trong tay hắn quay tít một vòng, Lưu Khám di chuyển chân, xoay người một cái, đón một kích của Cái Nhiếp.
Hai năm qua, Lưu Khám đích thực là không siêng năng như ban đầu. Đây
không phải là do hắn lười biếng, mà là sự vụ quấn thân, đã khiến hắn
không có thời gian cả ngày luyện võ, luyện khí lực như trước đó nữa.
Nhưng như vậy cũng không phải nói một thân công phu của hắn kém đi,
ngược lại lại càng tinh trạm hơn. Xích kỳ vừa ra, thân như chớp. Bất kể
là trên thân thể hay là phản ứng, Lưu Khám đều đang đứng ở trạng thái
cao nhất. Xẹt qua như một dải lụa xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, nhanh đến mức đã vượt ra khỏi thị lực cực hạn của mọi người. Mặc dù Cái Nhiếp nói rằng báo thù vì Ô Thị Khỏa, nhưng trong khoảnh khắc Lưu Khám
xuất thủ, ông vẫn toát ra vẻ mặt ngưng trọng, trọng kiếm chậm rãi đưa
ra.
Một nhanh một chậm, tất cả đều xảo diệu khác nhau. Kiếm
Kỳ giao kích một chỗ, truyền đến như mưa rơi xuống lá chuối, tiếng vang
đinh đinh đang đang không ngớt.
Đứng ở bên ngoài ba mươi
bước, Chung Ly Muội có thể cảm nhận được sức gió của Xích kỳ và trọng
kiếm, không khỏi cười khổ một tiếng, lắc đầu.
- Chung Ly, ngươi lắc đầu làm gì? Chẳng lẽ là Quân hầu rơi vào thế hạ phong?
- Ta làm sao mà biết!
Chung Ly Muội cười khổ nói:
- Ta không thấy rõ ràng lắm động tác của hai người, nhưng chủ công đang công cuồng mãnh, hiện đang ở thế thượng phong.
- Vậy ngươi lắc đầu…
Chung Ly Muội nhẹ nhàng nói:
- Ta chỉ là nhớ lại chuyện năm xưa gặp chủ công. Ha ha, khi đó chủ công chỉ là một Thương lệnh nho nhỏ nhưng võ nghệ đã rất cao rồi, nhưng so
với hiện tại, chỉ sợ còn kém rất nhiều. Thân thủ của chủ công, càng ngày càng cao, làm ta cảm thấy mình càng ngày càng già. Năm đó ta còn có
lòng tin đánh với chủ công được khoảng hai mươi hiệp, nhưng bây giờ,
aiz…
Kia chính là ngụ ý, tự nhiên là không thể qua nổi hai mươi hiệp rồi!
Đồ Đồ nghe thấy những lời này, cũng nở nụ cười:
- Nếu ngươi thấy chủ công động thủ liền có bộ dáng như vậy, vậy tương
lai cùng Đại gia đánh một trận, ngươi liền không có cảm giác rồi!
Chung Ly Muội nghe xong lời này, cũng cười.
Đánh với Lưu Cự ư? Chắc chắn là mình không qua được rồi… Lưu Cự sức lực lớn vô cùng, da dày thịt béo, người giao thủ với y không người nào là
không bị chấn động đến choáng váng, hai ba lần xuống liền dứt khoát tiêu sái mà đi đời nhà ma. Chung Ly Muội thà rằng so chiêu với Lưu Khám cũng không muốn luyện tập cùng Lưu Cự.
Trong thời gian hai người
nói chuyện, chiêu số của Lưu Khám và Cái Nhiếp cũng đã sinh ra biến hóa. Trọng kiếm của Cái Nhiếp giống như bấc, càng đánh càng nhanh, mỗi kiếm
đâm ra lại phát ra một tiếng “xuy” vang lên, hiển nhiên đã đạt đến lực
lượng cực hạn. Mà chiêu số của Lưu Khám lại trở nên chậm dần. Đông một
hạ, tây một cái, nhìn về phía trên đều không có kết cấu. Nhưng Xích kỳ
mang theo tiếng gió, lại càng ngày càng phát ra mãnh liệt, phạm vi
khuếch trương cũng bắt đầu lớn hơn, hơn nữa một cờ đánh về phía Cái
Nhiếp, khiến cho Cái Nhiếp có lực mà không phát ra được, lại phải lui về phía sau. Chớ thấy ông xuất kiếm càng ngày càng nhanh, nhưng lại vẫn
lui về phía sau.
- Thái cực!
Cái Nhiếp nghiến răng nghiến lợi, phát ra hai chữ từ trong hàm răng.
Vốn dùng khí lực của Lưu Khám đánh so với ông, lại dùng chiêu số lấy
nhu thắng cương, mỗi một lần đều đánh cho ông muốn phát kình lực mà lại
bị ngăn lại, làm cho y khó chịu không thôi. Năm xưa ở Ô Thị bảo ông đã
được lĩnh giáo chiêu số thái cực này của Lưu Khám. Mấy năm qua, ông một
mực tìm kiếm cách phá giảo nhưng không thể vào được kỳ môn. Hôm nay lại
gặp lại chiêu số như thế, Cái Nhiếp có chút không chịu nổi. Phải biết,
so sánh với ba năm trước đây, lúc này bất kể là trên tinh thần hay sức
mạnh, Lưu Khám đang ở vào trạng thái cao nhất, vượt xa sự so sánh của
ông.
- Ta liều mạng với ngươi!
Cái Nhiếp bị dồn
đến bên cạnh sông đào bảo hộ thành, lui thêm về sau nữa, chỉ có nước rơi xuống sông. Ông chợt quát một tiếng, trong giây lát, xoay người vùng
tay, Thanh Ngư kiếm rời tay bay ra ngoài, một vòng ánh sáng lạnh, từ
Thanh Ngư kiếm bay ra, đồng thời trong tay Cái Nhiếp, lại xuất hiện thêm một thanh đoản kiếm, thừa dịp Lưu Khám vung Xích kỳ ngăn cản Thanh Ngư
kiếm, nhún người xông tới. Đoản kiếm mang theo một đạo kiếm quang, đâm
thẳng hướng ngực Lưu Khám… Tử mẫu kiếm, Cái Nhiếp đang dùng, chính là Tử Mẫu kiếm!
Gọi là Tử Mẫu kiếm, chính là bộ kiếm trong kiếm, khó lòng phòng bị.
Lưu Khám cũng thật không ngờ Cái Nhiếp sẽ có chiêu số như vậy. Hắn vừa
đánh bay Thanh Ngư kiếm thì Tử kiếm đã đến trước mắt, Lưu Khám không kịp né tránh, chỉ nghe đinh một tiếng, Tử kiếm trúng ngay ngực.
Vốn trong lòng Cái Nhiếp vốn là vui vẻ, nhưng liền phát hiện ra có điều gì đó không đúng.
Tử kiếm đâm vào ngực Lưu Khám, giống như có vật cứng gì đó ngăn cản
lại, mà Lưu Khám lúc này lại bước sang bên cạnh một bước, Xích kỳ
nghiêng đâm một cái, Cái Nhiếp kêu thảm một tiếng, máu tươi bắn ra.