- Tình hình của chúng ta bây giờ, ngài không phải là không biết... Thủ chính là vấn đề, hành động là muốn có, nhưng lực bất tòng tâm.
- Lấy địa đồ đến!
Tiêu Hà vội vàng đứng lên, ra ngoài phòng ngủ.
Lát sau, y mang đến một quyển địa đồ, trải rộng trên mặt đất.
- Quân hầu, nếu là hai mươi năm trước, Vương thượng mặc kệ gặp phải bao nhiêu vấn đề, đều liều lĩnh xuất kích... Nếu như ta là ngươi, ta liền ở tại chỗ này...
Công Thúc Liêu nói chuyện, ngón tay chỉ một điểm trên bản đồ:
- Thiết lập một điểm dùng để phóng xạ toàn bộ tái Bắc.
Công Thúc Liêu chỉ chỗ kia, chính là khu nằm giữa Giả Âm sơn và trường thành đất Triệu.
Ở hậu thế, đây được gọi là Vũ Xuyên, cũng ở sáu trăm năm sau, thành lập vùng đất quân sự quý tộc của hai triều Tùy Đường Quan Lũng.
Nhưng lúc này, Vũ Xuyên vẫn chỉ là một mảnh đất hoang vu.
- Quân hầu, chỉ cần đặt ở điểm này, không cần quá nhiều binh mã, tám trăm là đủ. Thiết lập theo đúng cách cục của Lâu Thương, không đến ba năm, ở đây liền trở thành cơ sở chinh phạt biên cương xa xôi của ngươi. Khi điểm này vững vàng rồi, toàn bộ thảo nguyên tái Bắc, chính là ván cục tổng thể.
Ánh mắt Lưu Khám, thoáng cái sáng lên!
Công Thúc Liêu không tiếp tục để ý đến Lưu Khám, quay đầu nhìn về phía Tiêu Hà.
- Nhân khẩu Cửu Nguyên cũng không nên ít như vậy. Nơi này là biên hoang, lúc bệ hạ tu tạo trường thành, chuyển vài trăm nghìn hình đồ tới đây làm việc.
Sau khi Đại công tử qua đời, nhân khẩu cũng thiếu quản lý.
Ừ, nhưng luật pháp trước kia của nước Tần, chỉ sợ là không còn áp dụng được.
Trong khoảng thời gian này, ta một mực xem xét các tài liệu liên quan, có thể đại khái tóm tắt tình hình như sau: Quân hầu chiếm lĩnh hai quận Cửu Nguyên và Vân trung, sau này tất cả binh dich, lực dịch, thuế kim, thụ điền đều phải có quan hệ với dân hộ. Nhưng hộ tịch trong tay Tiêu quận trưởng, có nhiều chỗ không thật. Bản địa phú hào nhất định sẽ có cách giấu giếm nhân khẩu, mà quan viên ở đây đối với việc này cũng không quá để ý, quản lý không chặt.
Cho nên ta đề nghị, ngươi phân chia thành các hộ tiêu chuẩn, hàng năm quy đúng giờ bắt đầu tiến hành điều tra. Dùng một đoàn từ một trăm đến ba trăm người, ghi thành từng bản. Chỉ cần số nhân khẩu này được đưa vào sổ ghi chép, được gọi là thực tế nhân khẩu. Một khi có người không thể tra ra hộ tịch, cả đoàn sẽ bị liên lụy, phân ra mà chịu tội.
Kể từ đó, có thể đem những nhân khẩu ẩn nấp trong quan viên đại hộ toàn bộ kéo ra...
Ta đoán chừng, như vậy chấp hành về sau, chẳng những có thể tăng cường quản lý, còn có thể kéo ra một trăm nghìn đến hai trăm nghìn nhân khẩu. Nhưng kể từ đó, ngươi sẽ phải thừa nhận áp lực vô cùng nguy hiểm và to lớn. Thậm chí có khả năng, vài đại hộ phú hào, sẽ uy hiếp đến tính mạng của ngươi.
Biện pháp này của Công Thúc Liêu, chẳng khác gì là mở rộng phạm vi tra ra.
Theo một mức nào đó mà nói, biện pháp này của y, cùng loại với hơn bảy trăm năm về sau, nhà Tùy mở " Thâu Tịch pháp". Đương nhiên, ở chi tiết, còn chưa hoàn thiện. nhưng là đối với tình hình Cửu Nguyên và Vân Trung mà nói, cũng không nghi ngờ là biện pháp thích hợp nhất.
Từ sau cuộc chiến ở Hà Nam, có rất nhiều đào binh dịch tốt và hình đồ đều ẩn nấp trong dân gian.
Nếu tính cả người Hung Nô tàn lưu tại Hà Nam năm xưa, con số này, không thể nghi ngờ là cực kỳ khổng lồ. Nhưng những người này phải giấu kín và bắt đầu, phần lớn đều lựa chọn những nơi có uy vọng, những quyền thế nhân sĩ, gia tộc có thực lực làm chỗ dựa. Tiêu Hà mang Thâu tịch pháp này phổ biến ra, sẽ động chạm đến một số lợi ích của các thân sĩ gia tộc quyền thế. Nếu như không thể xử lý thích đáng, thậm chí sẽ biến thành rối loạn rất lớn.
Lưu Khám lẳng lặng đứng ở một bên lắng nghe, đồng thời lại nhìn Tiêu Hà.
Thần sắc Tiêu Hà hơi vó vẻ ngưng trọng. Y cúi đầu suy nghĩ, sau một hồi, ngẩng lên nói:
- Tiên sinh, Tiêu Hà nguyện dùng tính mạng, nếm thử một lần!
Công Thúc Liêu nở nụ cười, khẽ nói:
- Quân hầu, ngươi đã tìm được một tể tướng tốt rồi!
Trong lịch sử, y cũng thật là một tể tướng tốt...
Lưu Khám thầm nhủ trong lòng, đồng thời cũng không khỏi cảm thấy một chút đắc ý.
- Quân hầu, Hà còn có yêu cầu quá đáng.
- Tiêu tiên sinh cứ nói, đừng ngại!
- Nếu như Vương Ly bại trận, Quan Trung rơi vào tay giặc... Hà muốn mời Quân hầu xuất mã, vì Hà lấy một vài thứ. Ta nghe nói, nước Tần thu điển chương của bảy nước, tích trữ ở trong nội cung Hàm Dương. Trí tuệ của tiền nhân. Nhưng hôm nay Hà chi giám. Quân hầu, tiêu mỗ hy vọng có thể có được những điển chương kia!
Đây cũng là lần đầu tiên từ sau khi Tiêu Hà quy thuận Lưu Khám mở miệng muốn xin gì đó.
Nhưng Lưu Khám không nghĩ tới, y lại muốn những thứ như vậy.
Điển chương bảy nước?
Đây chính là muốn đánh vào quan Trung a!
Tiêu Hà thần sắc trang trọng:
- Ta cũng biết, việc này có phần khó khăn, nhưng điển chương bảy nước, lại ngưng tụ trí tuệ của vô số tiền nhân, nếu là....
- Được rồi, đừng nói nữa!
Lưu Khám cắt lời của Tiêu Hà, cắn răng hạ quyết tâm nói:
- Tiêu tiên sinh yên tâm, ta nhất định sẽ nghĩ cách, đem điển chương bảy nước, tặng cho tiên sinh.
Công Thúc Liêu ở một bên không nói gì, khuôn mặt khô gầy mang theo nụ cười thản nhiên.
Có lẽ, trên thân Lưu Khám cùng Tiêu Hà, ông nhớ tới bóng dáng hăng hái của mình năm xưa đi.
- Khụ... khụ!
Công Thúc Liêu ho khan hai tiếng, làm Lưu Khám và Tiêu Hà chú ý.
- Nếu Tiêu quận trưởng quyết ý phổ biến tân pháp, vậy biến cách tương quan, cũng cần chú ý. Quân hầu, vấn đề lớn nhất của ngươi bây giờ, là khan hiếm nhân khẩu. Sao không thay mẫu pháp sơ thuế trước đây mà đổi thành lập tân pháp mới đâu này? Ví dụ như, nam tử bao nhiêu tuổi có thể được nhận bao nhiêu ruộng đất; nữ nhân và nô tài, tương tự cũng được hưởng quyền lợi này. Khai mở một trăm mẫu đất hoang, thì được hưởng một nửa hoặc là hai mươi mẫu, bốn mươi mẫu tư điền.
Tư điền không được mua bán, nhưng có thể truyền cho con cháu, còn công điền, sau khi chết, cần phải trả lại quan phủ.
Mỗi người được ruộng đất, thì không được phép chuyển đi. Mặt khác còn có thể được tặng trâu cày, nông cụ và các loại vật phẩm... Cứ như vậy lưu dân chẳng phải sẽ chen chúc tới.
Biện pháp này, nghe rất quen tai.
Lưu Khám nhớ mang máng, kiếp trước khi nói chuyện thiên thời với người khác, cũng từng nói đến đề tài này.
Quân điền chế, đây rõ ràng chính là hình thức ban đầu của chia ruộng đồng đều nha... Đây chính là sáu trăm năm sau, mới xuất hiện luật pháp thổ địa a!
Lưu Khám dùng một loại ánh mắt khiếp sợ nhìn Công Thúc Liêu, thật lâu không nói nên lời.
Lẽ nào, vị Công Thúc tiên sinh này cũng xuyên việt tới sao?
Công Thúc Liêu cũng không có chú ý tới ánh mắt này của Lưu Khám. Lúc này, mạch suy nghĩ trong đầu ông đang tuôn ra như nước, suy nghĩ không dứt.
- Mặt khác, phương pháp luyện binh pháp của Quân hầu cũng có vấn đề.
Ta thật ra có thể hiểu được ý đồ của Quân hầu, phải huấn luyện được chức nghiệp quân tốt... Lối suy nghĩ này tất nhiên là rất tốt, nhưng vấn đề là, căn bản không có khả năng chấp hành. Quân hầu có thể tính tới, ngươi luyện chức nghiệp quân tốt, cần tiền thuế của bao nhiêu người cung cấp nuôi dưỡng chưa? Ta đã tính toán qua, nhưng chưa hẳn rất chuẩn xác, một trăm người... Quân hầu, một trăm người mới có thể cung cấp nuôi dưỡng một người chức nghiệp quân tốt...
Ngươi tính toán một chút, cho dù hai vùng Cửu Nguyên và Vân Trung, có cả triệu nhân khẩu, có thể cung cấp nuôi dưỡng được bao nhiêu quân tốt?
Hai gò má Lưu Khám giật mạnh, nói khẽ:
- Một vạn người!
Tiêu Hà nói:
- Thế nhưng mà, lúc đầu Quân hầu ở Lâu Thương, không quá một vạn người, lại cung cấp nuôi dưỡng được hai nghìn chức nghiệp quân tốt a!
Công Thúc Liêu nở nụ cười:
- Ngươi hỏi lại hắn, xem tiêu tốn hết bao nhiêu đồ quân nhu, lương thảo? Nếu như không phải ở tại Lâu Thương, cho dù ngươi có một trăm nghìn người, cung cấp nuôi dưỡng hai nghìn chức nghiệp quân tốt mà nói..., chỉ sợ không đến ba mươi ngày, sẽ đem của cải nhà ngươi đào cho sạch sẽ, cái gì cũng không còn. Quân hầu, cái ngươi gọi là chức nghiệp quân tốt, nhất định phải có điều kiện tiên quyết, kia chính là nhân khẩu, và thuế kim.
Với trạng huống trước mắt mà nói, mặc dù thời kỳ bệ hạ cường thịnh, cả nước là mười bảy triệu người, tối đa cũng chỉ nuôi được một trăm nghìn chức nghiệp quân tốt. Sức chiến đấu thật là mạnh, nhưng ngươi phải đối mặt với lãnh thổ lớn như thế, thì thủ hộ như thế nào? Dựa vào một trăm nghìn chức nghiệp quân tốt này?
Lưu Khám nghe vậy, mặt đỏ tới tận mang tai.
Đây cũng là lần đầu tiên Công Thúc Liêu dùng ngôn ngữ chua ngoa như thế ép buộc hắn.
Nói thật, lúc đang xây dựng Lâu Thương, trong lòng hắn vẫn còn tồn một chút cảm giác về sự ưu việt của một kẻ xuyên việt, muốn thành lập một chi quân đội hiện đại hóa. Nhưng hôm nay ngẫm lại, nếu như hắn không cầm giữ Lâu Thương, chỉ sợ cả hai nghìn người kia đều không có.
Chức nghiệp quân tốt, nói thì dễ.
- Quân hầu, ý nghĩ của ngươi không sai.
Công Thúc Liêu nói khẽ:
- Kỳ thật khi còn ở Lâu Thương, ta cũng đã một mực suy nghĩ về vấn đề này. Theo nội quy quân đội nước Tần trước mắt mà nói, trải qua năm trăm năm tẩy luyện là thích hợp nhất. nhưng cùng với Quân hầu trước mắt mà nói, tựa hồ không thích hợp. Cho nên ta liền nghĩ tới một chuyện.
Lưu Khám liền vội vàng hỏi:
- Xin tiên sinh chỉ giáo.
- Quân hầu có nghĩ tới hay chưa, binh nông hợp nhất?
- A?
- Lúc nhàn rỗi thì làm nông, khi chiến tranh thì là quân... Với vùng đất lớn như Hà Nam. Chỉ cần có thể có thao tác thỏa đáng, trong một hai năm, trong tay Quân hầu, ít nhất có thể có một trăm nghìn hùng binh. Quân hầu, ta nói một trăm nghìn hùng binh này, chưa hẳn có thể so ra với duệ sĩ của nước Tần, nhưng với tinh binh bình thường, vẫn còn có thể chống lại được.
Binh nông hợp nhất? Nhàn rỗi là nông, khi chiến là binh...
Trong đầu Lưu Khám vang một tiếng, cơ hồn đã muốn hôn mê.
Đây chẳng phải là "Phủ binh chế" của hậu thế hay sao?
Càng nghĩ càng hoài nghi, Công Thúc Liêu này cũng là nhân vật xuyên việt mà đến. Nhưng không thể phủ nhận, phủ binh chế, trước mắt, chính là phương thức thích hợp nhất.
Nói nhiều, Công Thúc Liêu có chút mệt mỏi!
Lưu Khám cùng Tiêu Hà rón rén ra khỏi phòng ngủ, lúc ở cửa phòng, đều nhìn thấy sự kính nể trong mắt đối phương.
Đây, chính là sự kính nể đối với Công Thúc Liêu.
Nếu như Tiêu Hà kính nể, là vì học thức uyên bác của Công Thúc Liêu, thì Lưu Khám kính nể, hiển nhiên là loại tư duy nhạy bén vượt mức của Công Thúc Liêu. Phải biết, tư duy của Công Thúc Liêu vượt mức không phải là mười, hai mươi năm, mà là bảy trăm năm.
- Quân hầu, ta muốn phái người đến các nơi ở Sơn Đông, đi tìm danh y!
Sau khi đã nhận thức rõ ràng về tầm quan trọng của Công Thúc Liêu, Tiêu Hà không nhịn được mở miệng thương lượng.
Các nơi ở Sơn Đông, hiện nay khói lửa nổi lên, chắc hẳn sẽ không ít người mong tìm một cõi cực lạc, sống cuộc sống yên tĩnh. Nhưng là danh y...
Lưu Khám gật đầu nói:
- Vậy làm phiền tiên sinh rồi!
Mặt khác, một hai ngày nữa Ly Khâu sẽ tới đây, đến lúc đó ta sẽ bảo y đi cùng ngươi để bảo hộ. Việc biến pháp của tiên sinh, chỉ sợ sau này càng phải khổ cực.
Tiêu Hà cũng không chối từ, nhếch miệng mỉm cười, sau đó cáo từ rời đi.
Mặc dù trong lòng đã có chương trình, nhưng Lưu Khám cũng không cảm giác nhẹ nhõm được bao nhiêu.
Hắn bỗng chốc tiện đường đi bái kiến Khám phu nhân, rồi cùng Lưu Cự, Xa Ninh cười nói chốc lát, sau đó mang đầy tâm tư về thư phòng. Trong thư phòng, Lữ Tu cung Bạc Nữ đang sửa sang lại gian phòng. Theo các nàng nói thì tân xuân hàng năm đều phải quét bụi.
Cái gọi là bụi, chính là các loại xui xẻo, chuyện không tốt.
Thư phòng này vốn là sở hữu của Ô Thị Khỏa, hiện nay Ô gia diệt vong, không khỏi sẽ có chứa xui xẻo. Sau này Lưu Khám phải làm việc ở đây, vạn nhất bị lây dính... Cho nên, ngay từ đầu tháng giêng, Lữ Tu liền mang theo người, quét dọn hết trong ngoài gian phòng.
- A Khám, Mạn tỷ tỷ gửi thư tới!
- A?
- Vừa rồi huynh và lão Tiêu tiên sinh cùng nói chuyện với Công Thúc tiên sinh, cho nên ta không quấy rầy.
Sứ giả hiện đang nghỉ ngơi trong dịch quán, ta thấy y bộ dạng sương gió, có vẻ rất mệt mỏi... Nhưng đây chính là thư của Mạn tỷ tỷ.
Lữ Tu nói xong, từ trên án thư lấy xuống một phong thư.
Nhìn vết niêm phong, hiển nhiên vẫn còn nguyên vẹn Lưu Khám cười cười nhận lấy thư xem kỹ một lần.
Sau đó đem thư đưa cho Lữ Tu, yên lặng ngồi xuống.
- A Khám, Mạn tỷ tỷ... kỳ thực trong lòng rất khổ!
Lữ Tu ý bảo Bạc Nữ đi ra ngoài, ngồi sát với Lưu Khám, nói khẽ:
- Mỗi lần gửi thư tới, nàng đều là nói chuyện công việc, kỳ thật ta biết, nàng là lo lắng ... nhiều năm như vậy rồi, một mình Mạn tỷ tỷ vất vả chống đỡ lấy Ba Thục, thật không dễ dàng. Nếu không, huynh đón nàng về đây?
- Sao ta lại không biết, có lỗi với nàng ấy a!
Lưu Khám cười khổ một tiếng:
- Nhưng vấn đề là, hiện tại nàng ấy không thể rời khỏi Ba Thục. Lão Đường phá được Cung Đô, đã dẫn binh đóng quân ở một đường Gia Manh quan. Ta vốn tưởng rằng y có thể thu hoạch được chút nhân khẩu ở Cung Đô, nhưng lại quá lạc quan rồi. Hao phí vô số tiền bạc lương thảo, lại chỉ được ba mươi nghìn binh tốt Nam Man, nhưng công lược rõ ràng chưa đủ!
- A Khám, nhưng huynh không biết là làm như vậy, đối với Mạn tỷ tỷ rất không công bằng sao?
Nàng ấy đã hai mươi sáu, hai mươi bảy rồi, nhưng ngay cả cái danh phận cũng không có. Nhiều năm như vậy đến giờ, vẫn lẻ loi hiu quạnh canh giữ ở đất Ba Thục, tim của huynh, chẳng phải độc ác quá sao.
- Đủ rồi!
Tâm tình Lưu Khám vốn có chút trầm trọng, bị Lữ Tu trách móc như vậy, rốt cục không nhịn được, bắt đầu phát tác:
- Chẳng lẽ ta muốn như vậy sao?
Ta sao lại không muốn mang theo nàng và Mạn Nhi, cả đời tiêu dao khoái hoạt, không phiền lòng về những tục vụ vụn vặt này? Nhưng hiện tại ta đã đi đến bước này, càng không đơn thuần là một người. Ta nắm giữ lấy hơn một trăm nghìn người, thậm trí là triệu người, ta chỉ có thể đi tiếp...
- A Khám!
Lữ Tu rấtt lâu không thấy Lưu Khám nổi giận như vậy, không khỏi có chút sợ hãi.
Lưu Khám nhắm mắt lại, điều chỉnh hô hấp một chút, khẽ nói:
- A Tu, không phải ta nổi giận với nàng thật sự là... Bệnh của Công Thúc tiên sinh, chỉ sợ không được. Lão Tiêu phái người đi Sơn Đông, tìm kiếm danh y, nhưng ta đoán chừng... Ta chỉ là trong lòng rất ấm ức, rất bực bội!
Trước kia, ta muốn muốn "Chu Công thổ bộ, thiên hạ quy tâm."
Lúc ở Lâu Thương, ta muốn là vương hầu, tướng quân, tể tướng cũng vậy, đều không phải trời sinh đã ở địa vị cao quý...
Nhưng là bây giờ, ta đột nhiên cảm thấy một chút mệt mỏi. Lão Quán không ở bên cạnh ta, Tiểu Trư chạy tới Quảng Võ thành; lão Tào ở Tịnh Châu; Chung Ly đến Cửu Nguyên. Trước kia quanh ta có rất nhiều người, ta không cảm thấy gì, nhưng thoáng cái, đều đi, hôm nay ngay cả Công Thúc tiên sinh...
Trong khoảng thời gian này, để cho Tần ở lại chỗ tiên sinh đi, cùng tiên sinh nhiều một chút.
Công thúc tiên sinh không có con nối dõi, bình thường đối với Tần nghiêm khắc, nhưng ta biết, ông coi Tần như chính mình. Hãy để cho Tần tận hiếu đạo.
Bên Mạn Nhi, nàng viết phong thư đi qua. Đến lúc đó ta sẽ phái người tới, tâm tư sẽ không lạnh lùng với Mạn Nhi.
- Vậy là tốt rồi...
Lời Lữ Tu còn chưa dứt, Lưu Khám đã đứng dậy.
- A Tu, ta muốn đi ra ngoài thành một chuyến.
Nếu Tiêu tiên sinh bọn họ tìm ta, thì nói ta đi thị sát đại doanh. Có chuyện gì gấp mà nói, đi đại doanh tìm ta là được rồi!
Đại doanh, là binh doanh lúc dẫn binh tới Hàng Kim sơn, có ước chừng năm nghìn nhân mã đóng ở đây.
Đảm nhiệm chủ tướng đại doanh Hàng Kim sơn là Nhạc Thúc. Tuy Lưu Khám là nghe theo lời khuyên của Lý Thành, nhưng đối với việc sự dụng Nhạc Thúc, hắn mới phát hiện, Nhạc Thúc ở phương diện luyện binh, đích thực là có thực học. Vì vậy, liền noi theo Lam Điền đại doanh, xây dựng nên đại doanh quái trù ở Hàng Kim sơn.
Sau khi thị sát đại doanh xong, Lưu Khám trở lại trong nhà ở Cù Diễn, đã qua giờ tuất.
Lữ Tu đã đi nghỉ.
Nhưng Lưu Khám vẫn không thể nằm ngủ...
Chồng chất các loại công văn trong thư phòng, vẫn còn cần hắn đi xử lý.
Đây chỉ là một Cửu Nguyên nho nhỏ, mà một ngày đã có biết bao nhiêu việc. Lưu Khám bắt đầu bội phục Thủy Hoàng Đế, mỗi ngày trăm cân công văn, phê duyệt như thế nào đây? Mọi người nói làm hoàng đế tốt, nhưng ở sau ánh hào quang ấy, có ai biết được sự chua xót trong đó?
Nếu không phải đã đi đến bước này, Lưu Khám thật muốn bỏ cuộc giữa đường rồi.
Tiêu Hà đã đem hình thức ban đầu của tân pháp chính lý xong tới.
Bao gồm các phương diện Công Thúc Liêu đã nói như quân sự, dân sinh... nhiều vô số. Mặc dù chỉ là hình thức ban đầu, nhưng cũng có đến ba bốn mươi trang.
Lưu Khám nhìn một mảnh dài, liền phê chỉ thị đi thực hiện.
Y theo trong trí nhớ về điền chế sớm đã mơ hồ trước đó, phủ binh chế, thêm một vài chi tiết, tỉ mỉ hoàn thiện.
Đợi khi xử lý xong phần văn này của Tiêu Hà thì đã qua nửa đêm.
Bạc Nữ đang nằm ngủ ở góc thư phòng.
Lưu Khám cũng không có đánh thức nàng, đem công văn cho vào ống trúc niêm phong lại, ngày mai tự sẽ có người chuyển giao cho Tiêu Hà. Hắn đứng lên, duỗi duỗi cái lưng mệt mỏi.
Nhưng hắn còn chưa kịp ngáp xong, đã nghe thấy bên ngoài thư phòng, truyền đến một trận tiếng bước chân lộn xộn.
Bạc Nữ lập tức bừng tỉnh, liền vội vàng đứng lên.
Lưu Khám hướng về phía nàng gật gật đầu, ý bảo không cần kinh hoàng. Đem ống trúc đưa cho Bạc Nữ:
- Sáng sớm ngày mai, đưa cho Tiêu Lộc giao cho Tiêu quận trưởng khải duyệt.
Nói xong, hắn sải bước đi ra khỏi thư phòng.
Lại không nghĩ Ngô Thần cùng Tiêu Hà mang theo người đang vội vã chạy tới.
- Quân hầu, Mông thiếu quân ở Câu Chú sơn phái người cấp tốc tám trăm dặm mang thư tới!
Đầu Lưu Khám đang chìm dần vào mệt mỏi, vốn có chút trì độn. Vừa nghe thấy Ngô Thần nói câu đó, lập tức giật nảy mình, thoáng cái tỉnh táo lại.
- Có phải là chiến báo ở Cự Lộc không?
Ngô Thần cùng Tiêu Hà nhìn nhau, có chút kích động, nhẹ nhàng gật đầu.
- Cự Lộc, tình hình chiến đấu thế nào?
Thanh âm của Lưu Khám run rẩy không ít.
Điều này cũng khó trách, thành quả chiến đấu ở Cự Lộc trực tiếp ảnh hưởng đến bước hành động tiếp theo trong kế hoạch của hắn. Mấy ngày lại đây, lòng hắn như lửa đốt, thậm chí còn phát giận với Lữ Tu, không chỉ bởi vì tình trạng sức khỏe của Công Thúc Liêu, càng nhiều hơn là lo lắng đối với chiến cuộc ở Cự Lộc.
Tiêu Hà hít sâu một hơi:
- Chiến báo của Mông thiếu quân nói, ba ngày trước, Vương Ly tại Cự Lộc...
- Như thế nào?
- Vương Ly thảm bại tại Cự Lộc!
Lưu Khám thấy trong đầu "ông" một tiếng, cảm thấy trời đất quay cuồng, đầu lao thẳng xuống mặt đất...