Y không rõ, Lý Do trước kia không xuất hiện trước mắt người đời, tại sao lúc này nổi điên?
Đừng nói Hạng Lương không hiểu, ngay cả Chương Hàm cũng không rõ sự ảo
diệu bên trong. Y từng phái người đến hỏi thăm, nhưng chỉ nhận được đáp
án: Ta vây công thành Đại Lương, chắc chắn sẽ khiến chư hầu các nơi
hoảng sợ, đi cầu viện. Xin Chương tướng quân chuẩn bị sẵn sàng, chặn
đứng chư hầu các phương.
Mà trên thực tế, bất kể là Hạng Lương hay Điền Vinh đều đang âm thầm quan sát, không vội vàng xuất kích.
Ngày mồng 6 tháng 7, thành Đại Lương bị phá tan!
Quân Tần la hét phát động đợt công kích cuối cùng về phía thành Đại
Lương, nhưng ngay lúc đó, Hàn Tín đốc chiến tại quận Đông lại bất ngờ
xuất hiện ngoài thành Đại Lương, đánh úp sau lưng Lý Do. Ba vạn binh mã
dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai đã phát động tấn công mạnh mẽ.
Bị đánh lén, quân Tần lập tức rối loạn đầu trận tuyến. Ngụy Cữu trong
Vương Cung đã chuẩn bị tự vẫn, sau khi biết được tin này, ngay lập tức
tổ chức đội ngũ phát động phản công.
Hai bên giáp công, quân Tần hai mặt thụ địch, đại bại quay về.
Mười bảy vạn quân Tần, sau khi đánh thành Đại Lương một trận xong, đã hao tổn một phần ba.
Trước khi rút về Toan Tảo, lại bị Bồ tướng quân tập kích, khiến quân Tần tổn thất nặng nề. Ngu Tử Kỳ dẫn quân lên trước đánh chiếm Toan Tảo đoạn tuyệt đường lui. Rơi vào đường cung, Lý Do dẫn binh lui về Lâm Tế, đóng ở Bình Khẩu. Mười mấy ngày trước, y thống lĩnh binh mã vây công thành
Đại Lương. . . Hôm nay, y lại bị mười hai vạn quân Sở Ngụy vây khốn, chỉ còn lại không đầy một vạn binh mã cố thủ tại Cô thành Bình Khâu, tình
thế vô cùng khó khăn.
- Lý Bình Chi muốn làm gì!
Chương Hàm sau khi đến Huỳnh Dương, liền nổi trận lôi đình:
- Xưa nay hắn dùng binh vẫn rất ổn trọng, tại sao lộ ra sơ hở lớn như vậy?
Ngay cả Toan Tảo cũng không đếm xỉa, mà dốc toàn bộ lục lượng.
Lý Bình Chi muốn làm gì?
Lý Binh Chi là tên hiệu của Lý Do. Bình Chi có nghĩa là bình định thiên hạ.
Trước kia Lý Tư đứng vững gót tại Hàm Dương, tiếp nhận lại Lý Do từ chỗ
Thái Thượng lão gia, Thủy Hoàng Đế gả con gái cho Lý Do, ban thưởng hai
chữ Bình Chi.
Lý Do, lúc này đang ngồi trong phủ nha Bình Khâu, thần sắc rất tự nhiên.
Chúng tướng được triệu gọi đến phủ nha nghị sự.
Vừa tiến tới cửa lớn phủ nha, liền nhìn thấy trong đình viện có hơn mười cỗ thi thể đẫm máu nằm ngổn ngang.
100 gã hầu cận đằng đằng sát khi đứng thẳng hai bên đại sảnh tại đình viện.
Cảnh tượng này khiến cho chúng tướng không khỏi kinh hồn bạt vía, nuốt
nước miếng muốn rời khỏi, lại phát hiện cửa lớn đã bị Lý Do phái người
chặn lại.
- Tất cả đi vào!
Lý Do trong đại sảnh trầm giọng quát.
Chúng tướng thận trọng đi vào đại sảnh, lại phát hiện Lý Do đầu không
đội mũ giáp thân không mặc giáp, cũng không đeo quan ấn, mà mặc một thân thường màu nâu đã phai màu.
Y ngồi chồm hỗm ở chính giữa, thiết kiếm đặt trên mặt bàn, vẫn nhỏ xuống từng giọt từng giọt máu tươi.
Thần sắc Lý Do rất thoải mái, phẩy tay ra hiệu tất cả mọi người ngồi xuống.
- Mọi người chớ lo lắng, Do cũng không có ác ý.
- Những thi thể ngoài cửa, đều là tai mắt của tên hoạn quan. . . Ha ha, tất cả ngồi đi.
Trong lòng mọi người khẽ bồi hồi, từng cặp từng cặp mắt hoảng sợ nhìn Lý Do.
Nhưng người này là quan viên, không phải chưa từng nghe nói tới ân oan
giữa Lý gia và Triệu cao. Cho tới lúc này, Lý Do vẫn cười ha hả, sắc mặt không có gì đáng ngại. Không ngờ, đột nhiên chém giết toàn bộ tai mắt
của Triệu Cao? Chẳng lẽ, Lý Do muốn. . .
Không biết tại sao, không ít người vừa nghĩ tới khả năng này, trong lòng lại có cảm giác thoải mái từ trước tới nay chưa từng có.
- Do từ khi trấn thủ Tam Xuyên, chưa bao giờ nâng cốc uống cùng mọi người.
Hôm nay, cũng không có rượu ngon, từ trong thành chỉ tìm được chút rượu Giang Dương.
Gã hầu cận mang đến mấy bầu rượu Giang Dương, châm tửu cho mọi người. Lý Do tự mình uống một hớp thật dài, rồi thở hắtra một ngụm khí đục.
- Ba mươi năm trước, phụ thân ta trợ giúp Tiên Đế trảm Lao Ái, đoạt
quyền lực từ tay Lã Bất Vi. Ta mang theo toàn bộ già trẻ từ Thượng Thái
đi vào Hàm Dương. Lúc ấy nghĩ đến sự hãnh diện của phụ thân, trước khi
đi, phụ mẫu đưa cho ta cái áo bạc màu này để ta mang theo trên đường đi.
Nhoáng cái đã ba mươi năm, ta được tiên đế ban trọng ân, còn gả đại công chúa cho ta.
Ta chứng kiến toàn bộ những năm tháng huy hoàng nhất của lão Tần, hiện
tại nghĩ lại, lại rõ mồn một trước mắt giống như vừa phát sinh tối hôm
qua.
Các vị, kính Tiên đế!
- Kính Tiên đế!
Chúng tướng nhao nhao giơ ly rượu lên, đồng thanh hô.
- Hôm nay, thực sự lão Tần rơi vào tình thế nguy cấp, Do vốn muốn dốc toàn lực giúp đỡ Quân Vương.
Nhưng vào lúc này, Quân Vương không phải Tiên đế, Do lấy thân xác tiều
tụy thực vô lực ngăn cơn sóng dữ. Chỉ có con đường chết để báo đại ơn
của Tiên đế mà thôi.
Không phải muốn đầu hàng sao?
Chúng tướng nhận ra được mánh khóe trong đó. . .
Cả đám nghi hoặc nhìn Lý Do, có điểm không rõ ý tứ của y.
- Các vị theo ta nhiều năm, tình hình hôm nay, Bình Khâu bị mười mấy vạn đại quân vây khốn, dựa vào thành Bình Khâu tuyệt đối không thủ vững ba
ngày.
Đánh nữa chỉ tăng thêm thương vong, không bằng cầu con đường sống vì mọi người.
Các vị, đầu hàng đi!
- Lý Quận Thủ. . .
Lý Do phẩy phẩy tay:
- Kỳ thực ta cũng biết, không ít người trong các vị sớm có ý nghĩ như vậy. Chỉ là ngại vì thể diện của ta. . .
Đầu hàng đi, đầu hàng có thể sống, suy cho cùng cũng là chuyện tốt.
Do có một câu nói, mong các vị ghi nhớ: Nếu sau này, lão Tần ta có hi
vọng hưng thịnh trở lại, mong rằng các vị nghĩ tới lão Tần vinh quang
trước kia.
Nói xong, Lý Do lệnh chúng tướng mở cửa thành đầu hàng, còn mình ném chén rượu, quay người đi vào nội đường.
Chúng tướng do dự một lát, rồi nối đuôi nhau mà ra. Sau một hồi cân nhắc, cuối cùng vẫn quyết định mở cửa thành đầu hàng.
Chủ soái vây khốn Bình Khâu chính là Hàn Tín và Ngu Tử Kỳ.
Chợt nghe tin Bình Khâu đầu hàng, Ngu Tử Kỳ có chút do dự, điều này có phải quỷ kế của Lý Do hay không?
Hàn Tín lắc đầu:
- Tử Kỳ huynh, ta và huynh đến tiễn đưa Lý Do.
- Hàn soái, ngài nói Lý Do y . . .
- Trước đó y mạnh mẽ tấn công Đại Lương, ta đã có chút hoài nghi, y
quyết ý muốn chết. Hôm nay Bình Khâu chủ động đầu hàng, Lý Do hẳn là
phải chết!
Ngu Tử Kỳ xuất thân là thương nhân, luận về vũ lực kém Long Thả, luận về trí lực cũng không bằng Hàn Tín.
Nhưng y là anh vợ của Hạng Võ, rất tận tâm và trung thành đối với Hạng
gia, nếu không Hạng Lương cũng không phái y đến đây trợ giúp Hàn Tín.
Ngô Tử Kỳ vô cùng bội phội năng lực của Hàn Tín. Chiếm được quận Tiết,
không được khen thưởng ngược lại còn bị trách phạt, nhưng Hàn Tín tựa hồ không để ý.
Trong hai ba tháng ngắn ngủi, mới đầu trong tay chỉ có hơn vạn binh mã, nhanh chóng lớn mạnh lên mười vạn đại quân.
Người khác càng đánh binh tốt càng ít, nhưng Hàn Tín càng đánh binh lại càng nhiều.
Hơn nữa, chỉ huy rất bình tĩnh, không có hỗn loạn nửa điểm. Đây là một vị soái tài, một vị soái tài hiếm có!
Trong tín thư Ngu Tử Kỳ gửi cho Hạng Võ, khen ngợi Hàn Tín không ngớt.
Cho nên, trong chuyện công sự y không làm khó Hàn Tín, ngược lại dốc sức phối hợp, để Hàn Tín có thể thỏa sức thi triển tài năng.
Hôm nay Hàn Tín muốn vào thành, Ngu Tử Kỳ tuy có chút sợ hãi, nhưng vẫn
theo Hàn Tín. Hàn Tín không thích giết tù binh, mà trộn hàng binh vào
trong quân doanh. Hàn Tín không tiến hành nghi thức đầu hàng, chỉ lệnh
chúng tướng Bình Khâu tập hợp binh mã, giao nạp binh khí, sau đó phái
người chuyên canh giữ. Còn y đi đầu dẫn đường tiến về phía phủ nha.
Tiến vào cửa lớn phủ nha, chỉ thấy thi thể khắp nơi.
Tất cả những người hầu thân tín của Lý Do đều tự vẫn trong đình viện, không một người sống sót.
- Những người này đều là nghĩa sĩ, hãy thu nhặt thi thể chôn cất tử tế!
Ngu Tử Kỳ gật đầu, xem như ngi nhớ trong lòng. Hai người giẫm lên dòng
máu chảy dòng máu chảy trên mặt đất, lập tức phát ra thanh âm quỷ dị,
bịch bịch.
Lý Do lẳng lặng ngồi trong thư phòng, ngồi nghiêm chỉnh, im lặng không tiếng động.
Y đã uống thuốc độc tự vẫn!
Trước bàn, đặt một phong thư.
Thư, là Lý Tư viết, Hàn Tín cũng nhận ra bút tích của Lý Tư. Năm đó, Lưu Khám cầu chữ, Lâu Thương sưu tầm không ít bút tích của Triệu Cao và Lý
Tư. Hàn Tín chiếm đóng Lâu Thương tương đối lâu, đương nhiên cũng tiếp
xúc không ít. Y thoáng liếc nhìn nội dung trong bức thư, nhẹ nhàng lắc
đầu.
. . . Do, ta còn muốn huynh đệ con ở cùng một chỗ, ra ngoài cửa Thượng
Thái Đông, dắt con chó vàng trong nhà cùng nhau đuổi bắt thỏ. . . Nhưng
không biết có còn cơ hội này hay không?
- Hàn soái, Lý Tư đã chết?
Hàn Tín yên lặng cất kỹ thư của Lý Tư, bở vào trong ngực.
Y lẳng lặng nhìn Lý Do, thấy sắc mặt Lý Do dường như không còn chút
huyết sắc, nhưng khuôn mặt vẫn mang theo vẻ tươi cười, khiến trong lòng y không khỏi run sợ một hồi.
Có lẽ, Lý Do đang nghĩ tới thời gian tốt đẹp y và cha y cùng nhau dắt chó đuổi thỏ. . .
- Cất giữ thi thể Lý Quận Thủ thật tốt, ngày sau chúng ta nếu như đánh
vào Quan Trung, sẽ mang theo thi thể của y an táng cùng người nhà.
Ngu Tử Kỳ gật gật đầu, nhưng trong đầu vẫn quanh quẩn một cái ý niệm
trong đầu: Lý Tư, chết rồi. . . Nhất định phải mau chóng bẩm báo với
Thiếu Tướng Quân!
Cuối tháng bảy năm Tần Nhị Thế thứ hai, Lý Do thất bại, tự vẫn ở Bình Khâu.
Sau khi tin tức truyền tới Lạc Dương, thê tử của Lý Do, cũng chính là
đại tỷ duy nhất của Tần Nhị Thế Doanh Hồ Hợi, tại hậu trạch phủ Quận Thủ Lạc Dương uống thuốc độc tự vẫn.
Đồng thời, tin tức Lý Tư đã chết trong nháy mắt truyền khắp nam bắc Sơn Đông, chấn động cả thiên hạ.
Vương Ly trong lúc bi phẫn, tại Tỉnh Hình Quan đánh bại Võ Thần, tiếp tục phát binh công kích quận Hằng Sơn. . .
Trong tháng tám, Chương Hàm thống lĩnh quân đội tiếp tục công kích Đại
Lương, phá tan thành Đại Lương, giết chết Ngụy Cữu. Đệ đệ của Ngụy Cữu – Ngụy Báo, dưới sự bảo vệ của Chu Thị trốn ra khỏi thành Đại Lương, một
đường đi về phía đông, đến Định Đào mới xem như đứng vững. Cùng tháng,
Chương Hàm đoạt lại huyện Bái, huyện Lưu, không đến mười ngày, Hàn Tín
phản công, tập hợp với Hạng Võ tại Bành Thành. . .
Tháng 11, sau khi Hạng Lương nghênh đón Sở Vương Hùng Tâm, y đích thân đốc quân, binh lâm Bành Thành, nhằm vào Định Đào.
Đồng thời dùng Hạng Võ làm chủ soái, Hàn Tín làm phó soái, công kích quận Nãng.
Mà lúc này, Lưu Khám thống lĩnh hơn mười vạn người, trải qua ba tháng
gian khổ, rốt cuộc đã rời khỏi Hoành Sơn, lập tức vượt ra khỏi Trường
Thành.
Trước mắt chính là Hà Nam mênh mông.
Một mảnh tuyết rơi trắng xóa, phủ lên con đường hao tổn vô số nhân lực và vật tư xây thành.
Đứng ở vùng quê mênh mông, hơn mười vạn lưu dân đồng thời phát ra tiếng
hoan hô, thanh âm kia, trên bầu trời tuyết rơi, vang vọng thật lâu.
- Mẹ, chúng ta đã đến rồi!
Hai người Lữ Tu, Vương Cơ đỡ Khám phu nhân đứng trên càng xe, rơi lệ, lớn tiếng nói.
- Lưu gia ca ca, đây là Hà Nam sao?
Cháu của Xa Ninh kéo hai tay Lưu Tần, nhẹ giọng hỏi.
Lưu Khám, Quán Anh, Nhâm Ngao, Lữ Thích Chi, Lý Tất, Lạc Giáp, Lý Thành. . .
Những người trước kia từng chiến đấu tại nơi này, không kiềm chế nổi dâng trào dòng lệ nóng.
- Thủ Thận, chúng ta đã trở về!
Lưu Khám mặc một kiện áo bào lớn màu đen, bay phấp phới trong gió. Mái tóc dài màu đen cũng nhảy múa trong gió. . .
Lưu Khám giơ cao xích cờ, hét lớn:
- Ta đã trở về!
Xích Thố tựa hồ hiểu được tâm tình của Lưu Khám, dựng thẳng người hí lớn một tiếng dài.