Vương Lăng đã
không thể tiếp tục lặng im, không phải y muốn phá vỡ sự lặng im, mà là
bảy người đàn ông to lớn ở trước mặt y khiến y phải ra quyết định. Mười
một lộ đạo phỉ, đã mất bốn lộ. Tuy rằng bốn lộ đạo phỉ này cũng không
phải là binh hùng tướng mạnh gì, nhưng cũng mang đến ảnh hưởng, lại đặc
biệt lớn.
- Thủ lĩnh Tiện môn bị giết, toàn bộ sáu mươi đại
đạo dưới trướng của y đều bị diệt. . . Vương thủ lĩnh, quân binh của
ngươi lúc nào thì xuất kích?
Một người đàn ông to lớn lớn
tiếng quát hỏi. Có thể thấy được, gã với thủ lĩnh Tiện môn mà gã vừa
nói, quan hệ hẳn là không tệ.
- Đúng vậy, Vương thủ lĩnh,
theo ta thấy sợ là tình báo của ngươi đã lầm. Lương đội này có lẽ không
phải là do dân đen tạo thành, mà thực sự chính là quân Tần. Thủ lĩnh
Tiện môn ngang dọc bốn phương, thế nhưng chưa bao giờ gặp phải đối thủ,
ngày hôm nay lại mất ở chỗ này. . . Vương thủ lĩnh, ta đợi lúc báo thù
cho hắn a!
- Lấy máu người Tần, lấy máu người Tần!
Tinh thần của bọn đạo phỉ sục sôi, cơ hồ đã ảnh hưởng tới cả bộ hạ của Vương Lăng.
Lúc này, một gã đàn ông trung niên đầu đội mũ cao, trang phục văn sĩ đột nhiên mở miệng:
- Vương thủ lĩnh, theo ta thấy việc này có âm mưu!
Trong lòng của Vương Lăng được thả lỏng, thầm nghĩ: cuối cùng cũng đã có người đứng ra giải vây rồi!
- Tống phu tử, lời này là ý gì?
Tống phu tử nói:
- Kẻ địch trước mắt, nhất định là đội quân tinh nhuệ của quân Tần. Nhâm Hiêu tiểu tặc lấy việc mộ binh cho huyện Bái để ngụy trang, nhưng trên
thực tế lại phái ra quân Tần tinh nhuệ, có lẽ chính là vì muốn tiêu diệt chúng ta. Nhưng mà tiểu tặc tuy có chút cơ trí, nhưng chung quy cũng
chỉ là một mãng phu. Không ngờ tới, chúng ta lại liên thủ xuất kích. . . Vương thủ lĩnh, lần này đối với chúng ta cũng là cơ hội tốt để nêu cao
tên tuổi, tuyệt đối không thể dễ dàng bỏ qua như thế.
- Nêu cao tên tuổi?
- Không sai!
Tống phu tử một bộ dạng đã định liệu trước, cười nói:
- Tiêu diệt quân Tần tinh nhuệ, đốt hủy lương thực của quân Tần! Với
người Tề mà nói, nhất định có thể cho ra tác dụng không tưởng được. Quân Tề cũng ngăn chặn được chủ lực của quân Tần, chúng ta nhân cơ hội
thuyết phục các quốc gia, không chừng di dân của các nước sẽ càng có
lòng phản Tần. Đến lúc đó chúng ta lên tiếng kêu gọi, khắp nơi hưởng
ứng, quân Tần mặc dù dũng mãnh, cũng không làm gì được đâu.
Một đám đạo phỉ đều gật đầu:
- Tống phu tử nói rất đúng!
Vương Lăng cũng có chút dao động, ra vẻ trầm tư.
Lúc này, một con ngựa chạy như bay đến, kỵ sĩ lập tức vội lao xuống ngựa, lảo đảo chạy tới trước mặt Vương Lăng.
- Đại thủ lĩnh!
- Tình hình thế nào?
- Mạt tướng đã điều tra, trong vòng mười dặm xung quanh Chiêu Dương đại trạch, không có bất kì việc gì khác thường, đồng thời cũng không có
phát hiện tung tích của quân Tần.
Vương Lăng nghe thấy những lời này, tinh thần lập tức phấn chấn.
- Tống phu tử nói không sai, nêu cao tên tuổi ngay lúc này. . . Kinh man quân, chuẩn bị xuất kích!
Kinh man quân, chính là danh hiệu của binh mã Vương Lăng. Chỉ là đối
với những người khác, không xem là Kinh man quân, mà bị gọi là Kinh man
tặc. Danh hiệu Kinh man đối với người Sở, tuy có nghĩa xấu, nhưng đối
với di dân người Sở liên quan với Vương Lăng này mà nói, lại đặc biệt có ý nghĩa riêng.
Kinh man thì kinh man!
Người Trung Nguyên các ngươi cho chúng ta là người man rợ, chờ xem chúng ta những
người man rợ này, làm thế nào thu thập các ngươi. . .
Người
Sở hiếu chiến, tính cách mạnh mẽ tàn bạo. Kinh man quân sớm đã không
nhẫn nhịn được, nghe Vương Lăng ra lệnh một tiếng, cả đám nhất thời
nhiệt huyết sôi trào.
Xé vạt áo, để lộ nửa cánh tay, lộ ra hình xăm phi long ở trên người, nhe răng nhếch miệng, nóng lòng muốn chém giết.
Tùng tùng tùng, tiếng trống trận vang lên làm cho lòng người dâng lên
nhiệt huyết, quanh quẩn trong bầu trời của Chiêu dương đại trạch. Tiếng
chém giết trên chiến trường, trở nên ảm đạm.
******
Vương Lăng xuất kích rồi?
Triệu Đà nghe thấy tiếng trống, tinh thần lập tức phấn chấn, quay đầu nói với thân quân bên cạnh:
- Thương lang tiễn chuẩn bị bắn tên!
Thương lang tiễn này là một loại tên đặc biệt của quân Tần. Quân Tần
đánh trận, thường là dùng tiễn tấn công địch trước tiên. Tên Thương lang là một loại tên giống như tên gọi, lúc bắn ra, sẽ phát ra âm thanh đặc
biệt. Một mũi tên sẽ không có hiệu quả cao, nhưng khi quân Tần tấn công, thường là cả chục ngàn mũi tên đồng loạt bắn ra. Cái loại âm thanh đặc
biệt này cùng lúc vang lên giống như cả đàn sói cùng tru lên giữa sa mạc rộng lớn khiến cho người nghe phải rợn người.
Hôm nay mặc dù không có hàng chục ngàn mũi tên cùng bắn ra, thế nhưng âm thanh của mấy trăm mũi tên Thương lang cũng đủ để chấn động lòng người.
Âm thanh thảm thiết kỳ dị này cũng giống như tiếng sói tru trong mưa bão,
hợp với tiếng trống, vang vọng trong không trung mãi không ngừng.
Thương lang tiễn vừa ra, trái lại Vương Lăng lại thấy nhẹ người.
Đối phương có thể dùng Thương lang tiễn, vậy thì không hề nghi ngờ gì nữa, đối phương chắc chắn là quân Tần rồi!
- Bắn cung!
Đại trạch tối như mực tuôn ra hàng trăm bộ chúng Kinh man. Cả đám vóc
người thấp bé, quấn xà cạp, để lộ nửa cánh tay, nửa ngồi chồm hổm trên
mặt đất, trong mắt toát ra sát ý hung ác. Bọn họ đang chờ đợi, cùng đợi
Vương Lăng ra lệnh công kích. Cùng lúc đó, mấy trăm cung tiễn thủ giương cung cài tên, hướng lên trời tán xạ. Khác với mưa tên lần trước thưa
thớt, lần công kích này, rất có trình tự.
Tên phá không, cũng giống như phượng hoàng cất cánh, gào thét bay về phía lương đội.
Đám binh lính cầm thuẫn nâng thuẫn của mình lên, những người còn lại
nằm ở sau xe lương vẫn không nhúc nhích. Đây chính là thành quả huấn
luyện ba ngày qua của Nhâm Hiêu. Quá nhiều trận pháp, thuật đánh nhau,
điều không phải một ngày đêm có thể học được. Thế nhưng phải học được
làm sao để bảo tồn thực lực.
Thân thể kề sát xe lương, giới hạn lớn nhất để tránh né tên nhọn.
Lưu Khám cầm đồng sóc trong tay, dán tại trên xe lương, không hề có chút căng thẳng nào, trái lại lại cười hì hì.
Người này, quả thực chính là sống vì kích thích. Lâm trận, chém tướng
giết địch không nói, đối mặt với mưa tên bay tới như châu chấu, lại có
thể nở nụ cười. . .
Đường Lệ vô cùng kinh ngạc nhìn hắn một cái:
- A Khám, ngươi cười cái gì?
Lưu Khám nói một câu:
- Không có gì!
Thế nhưng trong lòng, cũng nghĩ ngợi đủ điều. Đời trước xuất thân trong gia đình quân nhân, sao hắn lại không thích quân đội cho được? Thứ nhất là phản bội, thứ nhì là khi lớn lên, hắn rất ghét một câu nói như vậy:
lúc hòa bình, quân nhân không còn biểu hiện ra tư thế hào hùng ở chiến
trường, sở dĩ các vận động viên đại biểu cho quân nhân, là mang vinh
quang cho tổ quốc. Cứt chó. . . Vinh quang của binh sĩ, từ xưa đến nay,
ai có đủ khả năng thay thế được chứ?
Hiện tại, chiến tranh bắt đầu rồi. . .
Nếu như cha mình mà sống ở thời đại này, nhất định sẽ rất hài lòng mà hét toáng lên.
Nắm chặt lấy đồng sóc, Lưu Khám nhắm hai mắt lại.
Tên dừng, Kinh man quân cùng với các đạo phỉ, gào thét đánh về phía lương đội. Lưu Khám nhẹ giọng nói:
- Lệnh cho cung tiễn thủ, trong vòng một trăm bước, lại bình xạ. . .
Nhớ kỹ, không phải là tán xạ, mà là bình xạ. Sau ba lượt bình xạ, Tào Vô Thương suất bộ, theo ta cùng xuất kích.
Người này, cũng là một người trời sinh ra để ở chốn chiến trường, đương nhiên không căng thẳng chút nào.
Đường Lệ nhẹ giọng nói:
- A Khám, không có mệnh lệnh của tướng quân, tự ý xuất kích, có đúng hay không. . .
- Đại trượng phu sống ở trên đời, cầm thanh phong kiếm ba thước, cầu
lấy một đời phú quý. Cứ mãi lưỡng lự, làm sao có thể làm nên chuyện?
- A Khám nói không sai!
Tào Vô Thương nhịn không được ca ngợi một tiếng, các binh lính xung
quanh, cũng đồng loạt gật đầu. Lúc trước, Lưu Khám có thể thực hiện lời
hứa không để ý sống chết quay lại cứu giúp huynh đệ, hành vi này nhìn
giống như liều lĩnh, nhưng làm cho các binh sĩ lại tin tưởng hắn vạn
phần.
Đường Lệ cũng cười:
- A Khám, nếu mẹ ngươi sinh ngươi sớm hơn mười năm, nhất định sẽ là một viên danh tướng!
Nói xong, giơ kiếm hạ lệnh, cung tiễn thủ nhất tề chuẩn bị đâu vào đấy.
Lúc khoảng cách còn một trăm năm mươi bước, Triệu Đà hạ lệnh bắn cung.
Binh lính của Lưu Bang và Ung Xỉ liên tiếp hướng lên trời tán xạ, nhưng
binh lính của Lưu Khám vẫn không hề động tĩnh. Triệu Đà không khỏi giận
tím mặt, đang chuẩn bị lệnh cho thân quân đến hỏi. Đúng lúc này, nghe
Đường Lệ hét lớn một tiếng:
- Cung tiễn thủ, bình xạ!
Một loạt tên gào thét từ phía sau xe lương bắn ra, sức lực mạnh mẽ, xông tới bọn đạo phỉ trước mặt, hơn mười người ngã xuống trong vũng máu.
Tiếp theo đó, đợt thứ hai, đợt thứ ba. . .
Trong vòng một trăm bước, bên phía đạo tặc ngã xuống hơn trăm người.
Mắt thấy khoảng cách xe lương chỉ còn lại có hai ba mươi bước, Lưu Khám
đứng thẳng người lên, giẫm chân tại chỗ bay lên không, đầu ngón chân
chạm vào trên càng xe, lại xông ra ngoài. Trong nháy mắt hai chân rơi
xuống đất, đồng sóc hung ác độc địa vung lên.
- Giết!
Đồng sóc xuyên qua cơ thể, phát ra âm thanh nặng nề, máu đỏ phun tung toé trên người Lưu Khám.
Tào Vô Thương suất lĩnh hơn mười người, lao ra hàng rào, cả đám mặt mày dữ tợn, đối mặt đạo phỉ mấy lần, nhưng không có một chút gì chùn bước.
Hơn một trăm tên đạo phỉ ngàn lần vạn lần cũng không thể ngờ, quân Tần
lại xuất hiện tình huống như vậy, lại có dũng khí chủ động xuất kích.
Dưới sự ngẩn ngơ, đồng sóc của Lưu Khám bay lượn lên xuống, sau khi
liên tiếp đánh bay hai gã đạo phỉ, ngửa mặt lên trời huýt một tiếng sáo
dài:
- Lưu Khám huyện Bái ở đây, các ngươi đi tìm cái chết?
Trong ánh lửa, Lưu Khám uy phong lẫm lẫm, đằng đằng sát khí, làm cho
bọn đạo phỉ run sợ trong lòng. Cùng lúc đó, đúng là bị Lưu Khám kích
thích, Lưu Bang, Ung Xỉ suất lĩnh nhân mã mà chém giết, cùng xông lên
hỗn chiến với bọn đạo tặc. Nhân số tuy ít, cũng không rơi vào thế hạ
phong.
Triệu Đà tay cầm lấy đại kỳ, không ngừng run rẩy.
Nhưng không phải sợ mà là bởi vì hưng phấn. . .
Nếu không có Lão Tần nhân, sao có thể dũng mãnh như thế? Nhưng mà,
người này không nghe quân lệnh, tự ý xuất kích, cũng không thể không xử
phạt a!