Thẩm Thực Kỳ dùng ánh mắt cực kỳ hâm mộ nhìn Lưu Khám đi phía trước. Lưu Khám bên trong mặc áo ngắn theo chế thức quân Tần, áo khoác là bì giáp dùng da tê giác chế thành, tóc dài bên thành búi, từ xa nhìn lại, không khác gì sĩ tốt lão Tần trong truyền thuyết, tay cầm thuẫn đồng, thay cầm Việt đồng, trên lưng còn có một thanh thiết kiếm dài chế thức quân Tần chừng bốn xích, lúc đi, ưỡn ngực ưỡn bụng, trong uy phong lẫm lẫm còn mang theo khí thế trang nghiêm.
Mà đám người Thẩm Thực Kỳ rõ ràng là không được trang bị như vậy, mà chỉ được phân phối một chiếc áo ngắn cũ kỹ, trong tay cầm sóc hoặc tiễn, hai người Đường Lệ và Tào Vô Thương còn được phân cầm cung cứng nửa thạch, hai mươi nhánh tên lang lưỡi, hổn hển đi theo sau quân.
- Dựa vào gì mà A Khám lại được phối giáp?
Thẩm Thực Kỳ thì thầm hỏi, phải biết rằng, binh lính được phôi giáp và không được phối giáo khác nhau rất lớn, có bì giáp hộ thân, càng thêm một phần an toàn, tuy rằng chưa chắc đã có chiến sự gì nhưng tăng thêm an toàn thì vẫn luôn là chuyện tốt.
Tào Vô Thương châm chọc, nói:
- Muốn phối giáp cũng dễ thôi, qua đó đánh A Khám một trận, đảm bảo sẽ có phối giáp.
- Ta đây thà rằng không cần hộ giáp cũng không muốn đánh người. Ta không rồ như vậy...Nhiều người ở trong đó, mà cũng chỉ có Đồ Tử là có thể thắng hắn thôi.
Thẩm Thực Kỳ lầm bầm, xoay chuyển ánh mắt, lại rơi vào trong đội ngũ, duy nhất có một người được cưỡi ngựa. Người đó chính là Triệu Đà, là thiết ưng duệ sĩ. Nghe nói, người này năm nay hai mươi tuổi, cũng chinh chiến vô số lần, giết người như ma. Ngay năm ngoái, Triệu Đà này bởi vì chiến công hiển hách mà được Tần vương chính ban tăng thù vinh Ngự kiếm hộ giá, rất nổi danh tại Tần quốc.
Cái gọi là Ngự kiếm hộ giá cũng chính là Thiếp thân vệ sĩ của Tần vương. Tần Vương chính tính tình đa nghi, đặc biệt lúc Kinh Kha ám sát thất bại thì càng không cho bất cứ người nào mang theo vũ khí, tới gần hắn trong vòng hai trăm bước, mà Ngự kiếm hộ giá này ý ói là có thể cầm vũ khí theo Tần Vương chính.
Nếu không phải cực kỳ trung thành và tận tâm, được Tần vương chính cực kỳ tín nhiệm, sao có thể được nhận lấy Thù vinh chứ? Vì vậy đồn đãi còn nói, tương lai Triệu Đà chắc chắn trở thành một nhân vật như Mông Điềm thứ hai. Không ngờ Tần vương chính lại phái một người như thế tới huyện Bái.
Đường Lệ nói:
- Căn cứ theo Luật Tần, chỉ có Ngũ trưởng trở lên mới được phân phối giáp trụ. Nếu như ngươi muốn được trang bị như A Khám, vậy thì cầu trời phù hộ dọc đường đi chúng ta có thể đụng phải chiến sự, đến lúc đó nếu như ngươi có thể giết được giáp sĩ đối phương, có thể giành được quân công, thăng làm Ngũ trưởng.
- Ta nhổ vào!
Thẩm Thực Kỳ không kìm được phun nước miếng:
- Miệng thối, đừng có nhắc điềm gở chứ. Ta mong muốn nhất chính là trên đường đi bình an, ngàn vạn lần đừng gặp phải phiền phức gì. Tốt nhất là chúng ta bình an, đến nơi đó rồi thì chiến sự cũng chấm dứt, sau đó có thể về nhà...Về phần công tước quân công gì đó, ta chẳng thèm. Hơn nữa, mặc giáp trụ, ít nhất cũng phải nặng trên hai mươi cần, trời thì nóng, ta cũng chẳng muốn có thêm phiền phức.
Lưu Khám đi trước dẫn đầu, nhưng mọi người nói chuyện đằng sau, hắn lại nghe rất ro ràng, liền không kìm được mỉm cười. Thẩm Thực Kỳ này đôi lúc thật đúng là kẻ dở hi, nhưng có một người như thế nhiều lúc cũng vui.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Lưu Khám khẽ liếc sang, nhìn lướt qua Lưu Bang ở trên đằng trước. Lưu Bang cũng được phối bì giáp, cũng là trang phục sĩ tốt quân Tần, áo ngắn tóc búi. Tựa như cảm nhận được ánh mắt của Lưu Khám, Lưu Bang bỗng dưng quay đầu lạ, chạm vào ánh mắt của Lưu Khám, y mỉm cười, gật đầu với Lưu Khám, sau đó lại quay đầu lên, bước đi như không có việc gì.
Người kia rốt cuộc là một người như nào!
Lưu Khám chau hàng lông mày rậm lại, thu lại ánh mắt. Trong mấy ngày hành quân, Lưu Khám cũng biết thêm chút ít về Lưu Bang. Người này rất có khí phách, hành động hiệp nghĩa, hơn nữa cũng vô cùng chiếu cố người bên cạnh mình, từ việc y chủ động làm một binh lính cầm binh khí mà thấy, người này....ít nhất là người hiểu nắm được nhân tâm, đồng thời, cũng là người có tầm nhìn, cũng rất cơ linh.
Thế nhưng Lưu Khám lại không nhìn ra được chút tính chất đặc thù đáng giá cho vô số người đi theo Lưu Bang. Chút thủ đoạn nhỏ này có thể có chút hữu dụng đối với Hạ Hầu Anh, Phàn Khoái, nhưng với nhân vật như Tiêu Hà, sao lại đi theo y chứ?
Không hiểu, thật sự là không hiểu mà!
Lưu Khám nghĩ tới đây, lắc lắc đầu. Đưa mắt nhìn xa xa, đường lầy lội như vậy, lần này áp tải lương htaro, thậm chí trước khi xuất phát, hắn còn chưa kịp nói lời từ biệt với Khám phu nhân nữa.
Nói vậy, chắc Khám phu nhân hiện tại cũng sẽ cảm thấy bất an rồi. Còn có Lữ Trĩ nữa, nha đầu thông minh kia không biết giờ đang làm gì? Từ hiện tại cho thấy, giữa Lữ Trĩ và Lưu Bang vẫn chưa cùng xuất hiện một cái gì, không biết có phải là do sự xuất hiện của mình, mà con đường đi của Lữ Trĩ và Lưu Bang không gặp nhau không...Hay là...
Dọc đường đi, Lưu Khám cứ miên man suy nghĩ.
Lúc chạng vạng, bầu trời đột nhiên có cơn mưa nhỏ tí tách, hơn nữa vào đêm, mưa không những ngừng mà càng lúc càng lớn. Nếu như là bình thường, mọi người sẽ vô cùng vui mừng vì có một trận mưa lớn như thế, sẽ giảm bớt đi nhiệt độ nóng bức. Thế nhưng hiện tại, tất cả mọi người bắt đầu chửi bới, nguyên nhân rất đơn giản, trận mưa to này tuy rằng khiến cho nhiệt độ không khí hạ xuống, nhưng đồng thời cũn làm đường xá càng thêm khó đi.
Thời tiết tháng 5 thay đổi bất thường, căn bản không theo bất cứ quy luật gì cả. Hừng đông, mưa còn lớn hơn nữa.
Hình như thiên hà đã vỡ một lỗ hổng, mưa to như hạt đậu rơi xuống, làm khắp nơi bao phủ trong làn mưa.
Xe lương thực bị hãm ở trên đường, hơn mười người hợp lực mới có thể đẩy ra dược.
Nếu như mưa cứ tiếp tục như này thêm một đêm nữa, chắc chắn sẽ không thể nào áp tải lương thảo đến Bình Dương được đúng hạn. Dựa theo Luật Tần, toàn bộ người áp tải lương thảo đều sẽ bị trị tội. Đám người Lưu Khám sốt ruột, thế nhưng càng sốt ruột, càng gặp chuyện không may, một chiếc xe ngựa lại rơi vào trong hầm.
Bánh xe thoáng cái đã gãy ra!
Xe tê liệt nghiêng đổ trên đường, mười mấy người cố sức la lên, nhưng nâng kiểu gì cũng chỉ nâng được một nửa. Lưu Khám và Phàn Khoái nhìn nhau, liền đi lên trước đẩy binh lính ra, hai người mỗi người nắm một càng xe, không nói hai lời kéo xe lương lên từ trong vũng bùn lầy.
Nhưng lúc kéo lên, lại khiến Lưu Khám biến sắc, không kìm được nhìn thoáng vào lương thực trên xe
Không đúng, xe lương thực này sao lại nặng như vậy, sợ là còn vượt trên cả ngàn cân. Một chiếc xe, tối đã cũng chỉ sắp xếp lương thực khoảng trên năm trăm cân, chẳng trách bánh xe lại gãy, nặng như vậy, sợ là đã vượt qua cực hạn rồi. Bên kia, sắc mặt Phàn Khoái cũng có chút thay đổi, nhìn thoáng qua Lưu Khám, lại nhìn xe lương, như có chút suy nghĩ.
- Nhanh lên một chút, thay bánh xe!
Người la lên là Ngũ Trưởng Nhâm Ngao.
Lưu Khám thừa dịp bánh xe khởi động trong nháy mắt, liền lé nhìn Triệu Đà cách đó không xa. Kỳ lạ, theo lý mà nói thì Triệu Đà phải vô cùng sốt ruột mới đúng, nhưng sao vẻ mặt lại bình tĩnh thế kia? Nhìn tư thái của gã, rõ ràng là chẳng chút nfo lo lắng cho hành trình bị lỡ dở cả.
Sai, phương diện này chắc chắn là có huyền cơ..
Xe lương rất nhanh được sửa lại xong xuôi, đội lương lại tiếp tục tiến lên trên đường mưa lầy lội. Lưu Bang phía sau đột nhiên nhích lại gần, hai người Phàn Khoái và Nhâm Ngao trong vô tình đã đứng ở sau lưng Lưu Khám, ngăn bốn người Thẩm Thực Kỳ ra, đồng thời cũng vây quanh Lưu Khám. Lưu Khám ngẩn ra, vô cùng kinh ngạc nhìn Lưu Bang:
- Ngươi muốn làm gì?
- Tiểu huynh đệ, ngươi không phát hiện có gì đó không bình thường sao?
Lưu Khám nhướn mày:
- Có ý gì?
- Đồ tử vừa nói với ta, đồ trên xe rất có thể không phải lương thực.
Lưu Khám giật mình quay lại nhìn Phàn Khoái, đã thấy nét mặt Phàn Khoái không tỏ thái độ gì cả, thấy hắn nhìn mình thì khẽ gật đầu.
- Nếu không phải là lương thực thì là gì?
Lưu Bang nói:
- Hai ngày trước, xe lương không nặng như thế đâu, nhưng sao lần này gặp mưa thì lại trở nên nặng như vậy? Ta đoán, chỉ sợ trên xe là bùn cát, cho nên gặp nước mới nặng như vậy. Tiểu huynh đệ, xem ra nhiệm vụ lần này có chuyện rồi.
Bùn cát?
Lưu Khám giật mình, thoáng cả kịp phản ứng. Trên xe không phải là lương thảo, nói vậy, mục đích nhiệm vụ lần này cũng không phải là Bình Dương, lẽ nào...
Lưu Khám nhìn Lưu Bang, nói nhỏ:
- Ý ngươi là...
Lưu Bang gật đầu:
- Nếu như ta đoán không sai, nhiệm vụ lần này của chúng ta, chỉ sợ là mồi câu cá cho người Tần thôi.
- Câu cá?
Lưu Khám nhìn thoáng qua Triệu Đà phía xa xa:
- Dùng một thiết ưng duệ sĩ làm mồi, con cá này sợ là không hề nhỏ nha.
Lưu Bang nói:
- Kết quả của con mồi sẽ là toàn bộ bị cá nuốt sống. Tiểu huynh đệ, hiện tại chúng ta là trên một chiếc thuyền, theo lý nên hỗ trợ lẫn nhau, hợp tác với nhau mới đúng.
- Hợp tác thế nào?
- Chúng ta...
Lưu Bang nhìn thoáng qua bốn phía:
- Nếu như tình hình không hợp thì trốn đi.
Lưu Khám cười lạnh:
- Trốn? Trốn đến đâu chứ? Thiên hạ to lớn, nơi đâu cũng là vương thổ, ta cũng không muốn ả đời trốn tránh, không dám gặp ngừi. Hơn nữa, dù là ta có thể trốn được, nhưng mẹ ta thì sao? Bà đã nhiều tuổi rồi, lẽ nào lại phải chịu tội thay ta?
- Việc này...
- Đừng quên, trong luật Tần, có tội liên đới đấy.
Lưu Bang có chút ngượng ngùng, cười nói:
- Tiểu huynh đệ là một hiếu tử, rất tốt. Ta đã ta cũng không gạt ngươi, ta nghĩ lần này người Tần muốn câu cá, chỉ sợ chính la cuồng nhân Vương Lăng Sở quốc. Ngươi không biết đó thôi, , vương lăng binh hùng tướng mạnh, không dễ dàng đối phó đâu.
Lưu Khám nắm chặt Việt đồng trong tay:
- Dù là cá lớn thế nào, không chừng sẽ bị mồi làm uất nghẹn. Có câu là binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn. Đại trượng phu sinh ra ở đời là làm nhân kiệt, chết cũng phải hy sinh oanh liệt. Nếu chỉ vì bản thân mà liên lụy người nhà chịu khổ, ta chẳng thà chịu chết. Nếu thật sự có nguy hiểm, thì liều mạng đánh một trận, không chừng còn có thể giành được đường sống. Cái gọi là trước chiến đấu mà khiếp sợ, không được coi là hảo hán, ta quyết định ở l ại đánh một trận.
Sống phải là nhân kiệt, chết cũng phải hi sinh oanh liệt!
Ánh mắt Lưu Bang sáng lên, chợt nhìn thoáng qua Phàn Khoái, Nhâm Ngao.
Chỉ thấy Phàn Khoái sầm mặt xuống nhưng vẫn gật đầu, nhưng trong đôi mắt thì lại sáng lên lộ ra tia tán thưởng, nhìn chằm chằm Lưu Khám.