Phùng Kính giận tím mặt. Thế này thì quá coi thường người khác rồi!
- Ta đặt Mông Tật thắng!
- Nếu như Mông Tật thắng, một đền một trăm, nếu như hắn ba mươi hiệp có thể thắng, một đền năm trăm.
Quán Anh không nói hai lời:
- Mười hiệp, ta đặt Quân hầu thắng!
Phàn Khoái cũng góp vui, gật gật đầu:
- Ta cũng đặt Quân hầu thắng, mười hiệp!
Bên kia, các bộ khúc đã kết thúc chiến đấu. Không kể là quân quan hay là sĩ tốt, đều dồn dập đặt vào chỗ Mông Tật. Nói cho cùng, võ công của
Mông Tật vẫn tương đối lợi hại. Thân hình Lưu Khám quả thực to, nhưng
cũng chưa quá hai mươi tuổi. Sao có thể so sánh với con nhà gia học như
Mông Tật?
Đồ Đồ đứng bên cạnh không khỏi do dự.
Có ý đặt Mông Tật thắng, nhưng thấy bọn Phàn Khoái tràn đầy tự tin, y
lại không vững tâm. Làm khinh binh mười mấy ngày, đối với võ công của
Phàn Khoái và Quán Anh, y cũng gọi là có hiểu biết. Trong đám người theo Lưu Khám, ngoài Lưu Thích Chi và Thiệu Bình ra, thân thủ đều không tồi.
Trần Đạo Tử kiếm pháp xuất chúng, trầm lặng ít nói.
Còn tên Phàn Khoái kia, càng là tướng lĩnh oai phong, dũng mãnh vạn
người không địch nổi. Những người này đều đặt cược Lưu Khám thắng. Chẳng lẽ Lưu Khám này thật sự lợi hại ư?
- Đồ Tử, Mông Tật quân hầu rất lợi hại đó!
Có tình cảm kề vai chiến đấu, quan hệ của Đồ Đồ và Phàn Khoái tương đối thân thiết, vì vậy lén lút hỏi nhau.
Phàn Khoái cười khẩy một tiếng:
- Vậy là ngươi chưa thấy bản lĩnh của Quân hầu rồi… Mông Tật, giỏi lắm
cũng chỉ sàn sàn như ta thôi, thậm chỉ còn yếu hơn ta một bậc. Nhưng ta
thì giao chiến với Quân hầu rồi, đó là sáu năm trước, quân hầu có hơi
kém hơn ta một bậc, nhưng tuyệt đối không kém Mông Tật bây giờ.
Sáu năm sau, bản lĩnh của Quân hầu đã tăng lên bao nhiêu thì ta không rõ lắm.
Nhưng nếu như đánh nhau lần nữa, ta khẳng định không phải là đối thủ của Khám ca… Nhưng mà võ nghệ của Quân hầu cũng không gọi là mạnh nhất, võ
nghệ của đại ca ngài ấy…
Phàn Khoái đột nhiên giật mình, run cầm cập.
Trong đầu y tái hiện ra một bóng hình như dã thú, nhẹ nhàng nói:
- Nếu như qQuân hầu có thể có được bảy phần bản lĩnh của huynh trưởng, Mông Tật tuyệt đối không phải là đối thủ.
- Vậy… Ta cũng đặt cược Quân hầu thắng!
Đồ Đồ thấy rất kì lạ với biểu hiện của Phàn Khoái, nhưng Phàn Khoái đã
nói như vậy, chắc hẳn không phải kém. Y do dự rất lâu, đặt Lưu Khám
trong ba mươi hiệp thắng Mông Tật. Y không rõ bản lĩnh của Lưu Khám,
không dám đặt ở mười hiệp, càng không dám giống như Lưu Thích Chi, hung
hãn tuyên bố trong ba hiệp là giành chiến thắng. Chắc chắn một chút, cẩn thận một chút… Đây cũng là thu hoạch của Đồ Đồ trong những ngày vừa
qua.
Canh bạc vừa mở ra, những trận đối chiến còn lại không còn được người ta quan tâm nữa.
Hai giờ sau, đội quân của Phùng Kính và Lạc Giáp chiến thắng, còn kỵ quân của Lý Tất lại thua trong tay một khúc khác.
Coi như hôm nay thông báo ra hai tin không được mấy người quan tâm.
Xung quanh thao trường chính, đầy chật người…
Lúc này trời đã về chiều, Dương Phàm đầu đội mũ giáp sắt nhọn, một tay
cầm dây thừng, một tay cầm cờ, từ từ thúc ngựa ra Kỳ Môn, phong thái hết sức bình tĩnh.
- Huynh trưởng, tên Lưu Khám đó e cũng là mãnh tướng, có thể đừng đánh nữa không?
- Nếu như ca ca thua, lẽ nào thật sự phải đến làm một tên khinh binh dưới trướng hắn sao?
Mông Tật hít một hơi sâu, vẻ mặt trầm lắng:
- Khắc, vấn đề không phải là ta muốn đánh hay không muốn đánh, mà là ta
nhất định phải đánh, cứ coi như thua thì cũng phải đánh trận này. Ta
không thể để cho phụ thân đuổi ta ra khỏi Vĩnh Chính Nguyên, nếu như
thật sự như vậy, không chỉ là điều nhục nhã của ta mà còn là điều sỉ
nhục của cả Mông gia… Hối hận cũng đã muộn rồi, duy chỉ có đánh trận
này. Hơn nữa, ta chưa chắc đã thua, đệ nói có phải không?
Nghĩ lại, hình như cũng có lý.
Mông Khắc buông lỏng dây cương. Ngựa của Mông Tật cũng là một con ngựa
tốt đến từ Tây Vực, gọi là Thiên Mã. Ngựa mà hai người cưỡi đều là vua
ngựa, khi gặp nhau trong trận chiến, hí vang không ngừng, không con nào
chịu cúi đầu trước đối phương.
Mông Tật cầm cái kích, hơi hơi hướng về phía Lưu Khám:
- Lưu quân hầu, ta xin lỗi ngươi vì sự thất lễ ban nãy. Tuy nhiên, ta tuyệt đối không thua ngươi.
- Mông quân hầu, lát nữa có gì đắc tội xin đừng trách!
Khóe mắt sáng lên, nhìn thấy quan cờ trống vẫy cờ, Lưu Khám vừa dứt lời, hai chân thúc vào bụng ngựa, ngựa Xích Thố hí vang tung vó xung kích.
Mông Tật cũng không hề tỏ ra yếu thế, giương kích hướng về phía Lưu Khám.
Ngựa rống vang, Mông Tật giống như có một tia chớp, dưới ánh trời chiều, xung kích về phía Lưu Khám.
Tay nắm chặt cán cờ, Lưu Khám lúc này cõi lòng phẳng lặng, rơi vào giữa
một loại cảnh giới như giếng khô không sóng. Hai ngựa đối đầu, Mông Tật
khua khua kích khiêu chiến, kích vút trong gió, vùn vụt đâm thẳng về
phía Lưu Khám. Lưu Khám trên lưng ngựa, quay người một cách kì lạ, nhẹ
nhàng tránh Mông Tật, hai ngựa đan thân vào nhau.
- Nhường ngươi một chiêu!
Trong giây lát giao qua, Lưu Khám nhẹ nhàng nói một câu.
Câu nói này làm Mông Tật ngay tức khắc giận tím mặt, tâm trạng vừa mới
bình tĩnh lại, lập tức mất hẳn. Quay đầu ngựa, khua kích xông lên. Lưu
Khám nheo mắt, nhìn thấy đại kích khua đến, chỉ nghe thấy “cheng” một
tiếng, cờ đỏ được rút ra, dưới nắng chiều chiếu rọi, khoác một hào quang màu đỏ máu, bổ vào cành cây làm “keng” một tiếng. Tích sức một hồi lâu, bây giờ toàn lực tấn công.
Mông Tật chỉ cảm thấy một lực to vô cùng theo đại kích truyền đến, chấn
động khiến tai y ong ong, suýt chút nữa cầm không nổi binh khí.
Trời ơi, tên này có phải là quái vật không vậy?
Suy nghĩ còn chưa dứt, xích kỳ của Lưu Khám trong chớp mắt đã ba kích,
hung hãn bổ vào đao kích. Đánh từng đợt từng đợt, càng đánh càng mạnh…
ba kích nhanh như chớp, trong mắt của rất nhiều người, giống như Lưu
Khám chỉ một kích mà thôi. Lúc hai ngựa còn đang rối loạn, tất cả mọi
người ngạc nhiên phát hiện, đại kích của Mông Tật đã rơi xuống đất, hai
tay máu tươi chảy đầm đìa, rõ ràng là gan bàn tay đã rách.
Lưu Khám bỗng nhiên chuyển cờ bên tay trái, nhân lúc này, một tay nắm
chặt đai lưng của Mông Tật, dồn khí xuống đan điền, tay bỗng nhiên dùng
lực, hắn hét to như sấm:
- Ngươi ngã xuống cho ta!
Cơ thể này của Mông Tật, ít cũng khoảng trăm cân, lại thêm giáp sắt,
không dưới trăm năm mươi cân. Trên lưng ngựa không có cách nào dùng sức, thế nhưng Lưu Khám lại nhấc Mông Tật từ lưng ngựa lên, “pâng” một tiếng y ngã nhào xuống đất, đầu óc choáng váng.
Xung quanh thao trường lặng ngắt như tờ. Vốn tưởng là một trận đấu ác liệt ngang sức ngang tài, không ngờ…
Mông Tật ngã rơi xuống đất, xương cốt như bị vỡ tan ra, trong đầu y vẫn
ong ong choáng váng. Y nằm trên mặt đất, ngẩng mặt lên trời, trong lòng
cay đắng vô cùng: Ta thua rồi, ba hiệp liên tiếp không đỡ nổi, ta thật
sự thua rồi!