Không thể không nói, những người có thể đảm nhận chức quân hầu ở Vĩnh Chính Nguyên đều không phải là nhân vật đơn giản.
Nhưng trong lúc mở màn diễn võ, bao gồm cả Mông Điềm, Vương Ly, Triệu
Bình trên điểm tướng đài, ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn vào thao
trường bình nguyên.
Nơi gọi là thao trường bình nguyên ấy, đương nhiên là một mảnh đất bao la và bằng phẳng.
Chiều dài ước chừng khoảng ba nghìn bước chân, chiều rộng hai nghìn bảy
bước. Không có đồi núi, không có khe rãnh, là một dã chiến cứng rắn.
Một bên được trời hậu đãi, đã từng khổ luyện nhiều năm ở đại doanh Lam
Điền, đã tôi luyện qua chiến trận, nguồn gốc gia học; còn bên kia lại
không có tiếng tăm gì, dựa vào vận may trong sáu năm thăng bảy chức,
chưa hề có kinh nghiệm trong quân đội, chỉ trải qua một trận ẩu đả chân
chính một lần.
Hơn nữa, binh lực cả hai phương đều có cả ưu lẫn nhược.
Thắng bại dường như không cần người ta suy nghĩ, chỉ cần là người hiểu biết, nhìn qua là có thể nhìn ra cao thấp ở đây.
Nhưng mặc dù là trận đấu này trong con mắt của vô số người, thắng bại đã sáng tỏ, cuộc chiến mà thực lực khác hẳn nhau, nhưng vẫn thu hút ánh
mắt của rất nhiều người.
Phùng Kính suất lĩnh quân giáo của bản bộ, Lý Tất, Lạc Giáp suất lĩnh quân giáo của bản bộ …
Nhưng người lặng lẽ quan sát ngoài thao trường, không ai nói gì, trên mặt ai nấy đều không hề có một biểu hiện.
- Xem ra Mông quân hầu định tốc chiến tốc thắng!
Lý Tất đột nhiên nói:
- Ba quân trái, giữa, phải, hai cánh kỵ quân năm trăm người, bộ quân ở
giữa ba trăm bảy mươi người… Mông quân hầu tấn công dựa vào đội kỵ quân
sở trường của hắn, còn bộ quân đằng sau thì tiếp cận giải quyết Lưu
Khám. Ha ha. Cự ly này thật sự rất thích hợp để tiến hành kỵ chiến.
Phương trận mà Mông Tật bày ra hết sức đơn giản.
Phùng Kính lại cười và hỏi:
- Lý quân hầu, Kính có một chuyện muốn thỉnh giáo, vẫn mong quân hầu chỉ giáo!
- Mời nói!
- Hai ngày trước, Lưu quân hầu mời Lý quân hầu giúp đỡ, rốt cục là diễn
tập cái gì? Lúc trước thì phải bảo mật, nhưng giờ nên nói ra rồi chứ!
Hai người Lý Tất, Giáp Lạc cùng nhìn nhau cười:
- Thật ra vô cùng đơn giản, Lưu quân hầu bảo ta ra quân bằng đội kị quân hình mũi khoan. Sau đó thì khinh binh sẽ ngăn chặn… Ồ, mà cũng không
phải là ngăn chặn, là cùng lúc ta xuất quân, duy trì đội hình thẳng
tiến, sau đó xông lên tách ra khỏi đội hình Lưu quân hầu, nhưng mà sau
đó, đội hình của quân hầu có thể ở ngoài kị quân của ta năm bước, vẫn
không hề loạn, mà còn tiếp tục thẳng tiến.
Phùng Kính nhíu mày:
- Đấu pháp này rốt cuộc là như nào?
- Cứ nhìn đi, tự sẽ hiểu!
Lúc này, Lưu Khám cũng bày xong hình trận…
Một trăm khinh binh, chia thành hai hàng ngang, tạo thành tiền quân. Tuy nhiên khinh binh mặc giáp, hơn nữa còn đồng loạt sử dụng đại thuẫn chắc chắn cao sáu thước.
Tiền quân lùi về phía sau một trăm năm mươi bước, tạo chỗ cho trung quân.
Toàn bộ là người bắn nỏ, trang bị kiếm dài, xếp thành chữ nhất theo hàng ngang. Lưu Khám đứng trên binh xa do Nhậm Ngao điều khiển.
Trung quân lại lùi về sau trăm bước, còn lại là trăm kỵ quân. Nhìn trận
hình của Lưu Khám, có chút giống với trận hình mũi khoan trong binh pháp Tôn Tẫn, nhưng cũng lại không giống lắm. Trên điểm tướng đài. Mông Điềm không kìm được đứng lên, tập trung quan sát động tĩnh ở thao trường, có vẻ như hết sức hiếu kỳ.
Tiếng trống trận ù ù vang vọng trong không trung.
Mông Khắc nhíu mày chăm chú nhìn trận pháp kì quặc của Lưu Khám, có phần không hiểu hắn định làm gì.
Chuẩn bị dùng bộ quân ngăn chặn xung kích của ta ư? Mông Khắc cười khẩy
trong lòng, vẫy cờ lệnh, dao động xung quanh, tiểu giáo phía sau điều
khiển trống vội vàng gõ.
Ầm ầm…
Tiếng trống rung trời. Mông Tật thúc ngựa xuất quân, lớn tiếng quát:
- Hổ khúc, xung kích!
Nếu như nói, vừa nãy Mông Tật còn có chút băn khoăn, sau khi Lưu Khám bày xong trận hình, y trái lại lại chẳng còn lo lắng nữa.
Rõ ràng chỉ là một trận hình phòng ngự. Chỉ dựa vào phòng ngự, có thể
ngăn cản kỵ quân hổ khúc của ta sao? Có phần hoang tưởng rồi đấy. Hãy
xem ta dạy cho ngươi một bài học.
Do không có bàn đạp, đội kỵ quân bây giờ đa phần dựa vào cưỡi ngựa bắn
tên và đánh chớp nhoáng là chính, dựa vào không gian mà sản sinh ra lực
tấn công, cấu xé trận hình của đối thủ trong chớp mắt. Còn về phần mã
chiến, ngoài là loại nghệ thuật cưỡi ngựa vô cùng tỉ mỉ, đồng thời có
sức mạnh trời sinh, có thể dựa vào chiến mã xung kích chớp nhoáng, một
lần hành động giết chết đối thủ. Tuy nhiên loại người này lại không
nhiều, Mông Tật thì có thể, nhưng dưới trướng hắn, những người có thể
giao chiến trên lưng ngựa chỉ đếm được mười người mà thôi. Kìa, sau khi
hổ khúc xông lên, viễn trận dùng mũi tên, cận trận chỉ dùng có kiếm dài.
Khoảng cách của hai bên khoảng chừng bảy trăm bước.
Theo Mông Tật nghĩ, khoảng cách này vừa đúng thích hợp cho lực xuất kích của kỵ mã hoàn toàn được tăng lên. Kỵ mã một khi tăng tốc, uy lực vô
song.
Cũng cùng lúc đó, đội quân của Lưu Khám lặng ngắt như tờ, không hề có một động tác gì.
- Có phải là bị dọa cho khiếp sợ rồi không?
Một tên quân hầu chưa tham chiến, không nhịn được cười phá lên.
Nhưng vừa dứt lời đã nhận được ánh mắt lạnh lùng của cả một đoàn người.
Năm trăm bước!
Khoảng cách tiền quân Lưu Khám chỉ có năm trăm bước. Sở bộ của Mông Tật
lao tới như bay, tiếng móng ngựa dồn dập, khói bụi mù mịt.
Lưu Thích Chi vẫy cờ lệnh, tiền quân bỗng nhiên di chuyển cấp tốc về
phía trước. Cũng cùng lúc đó, trung quân bắn nỏ bắt đầu đánh trả, chỉ
trong chớp mắt cả thao trường mưa mũi tên ào ào tới tấp.
Vì là diễn võ nên cả hai bên đều không được dùng đao thật gươm thật.
Tất cả mũi tên đều phải bỏ đi đầu kim loại, ngựa chiến cũng không được
mặc áo giáp. Như vậy, mũi tên lúc đâm vào người ngựa, có thể sinh ra một sức mạnh to lớn vô cùng. Mấy con ngựa chiến đang lao nhanh bị mũi tên
bắn trúng sẽ lập tức ngã xuống đất. Mà lúc này, do tiền quân của Lưu
Khám đang điều động bất ngờ, khoảng cách của hai bên đang thu hẹp nhanh
chóng, bốn trăm bước, ba trăm bước… Mông Điềm không khỏi hé một nụ cười.
Dựa vào khinh binh điều động kị quân xuất kích, sau đó giảm bớt không gian của kị quân.
Đây là một thử nghiệm hết sức dũng cảm, xem ra Lưu Khám cũng khá hiểu biết về phương pháp kỵ chiến của Hung Nô đấy chứ.
Thưa thớt dần tiếng chiến mã hí vang. Tiền quân và kỵ quân của Mông Tật đã rất gần nhau, lúc đó Phàn Khoái và Đồ Đồ hét to:
- Xuất kích!
Đối diện với chiến mã đang lao ra, tiền quân không hề lo sợ trốn tránh,
ngược lại còn nghênh đón phía trước, khi cự ly của chiến mã gần nhất còn khoảng bốn năm bước, bỗng nhiên dùng giáo mác dài để đâm. Mặc dù chỉ
toàn sử dụng binh khí bằng gỗ, nhưng vẫn khiến cho chiến mã kinh sợ.
Mục tiêu của giáo mác dài không phải là thân ngựa, cũng không phải là kỵ binh trên lưng ngựa, mà là ngựa.
Chiến mã bị đau, hí vang rồi ngã xuống đất. Vốn dĩ do khoảng cách rút
ngắn, tốc độ của chiến mã không thể tăng lên được, bây giờ bị đâm trúng
chân, có con chổng vó lên trời, có con lại nhất quyết nằm trên mặt đất.
Các kỵ binh trên lưng ngựa ngã xuống đất tới tấp, vùi trong cát bụi.
Cùng lúc đó, tần suất mũi tên của trung quân bắn nỏ của Lưu Khám càng
ngày càng nhanh, mũi tên vun vút lao vào không trung.