Nhâm Hiêu không hổ là xuất thân Thiết ưng duệ sĩ, làm việc vô cùng mạnh mẽ. Mặc dù Tần quốc đã tiêu diệt sáu nước, nhưng kẻ sĩ sáu nước, không
muốn phối hợp với Tần quốc, chứ đừng nói là sẽ giúp Tần quốc thống trị
địa phương.
Nhâm Hiêu mang theo ba mươi Thiết ưng duệ sĩ từ
Hàm Dương đến đây, vẫn cảm thấy không thể đủ để sử dụng, bởi vì trong
tay y không có quan văn, điều này cũng khiến cho chính lệnh của Tần quốc rất khó được mở rộng. Không còn cách nào khác, mà bản thân quan văn Tần quốc lại càng thiếu, mà Tần luật nghiêm khắc, có sư hạn chế đối với
việc tuyển chọn quan viên. Với tình huống thiếu người như thế, không chỉ có tại Bái, mà ở các nơi khác đều vậy.
Nhâm Hiêu cũng có chủ trương của y. Cái gọi là thời kỳ phi thường, dùng thủ đoạn phi thường.
Nhâm Hiêu dùng thời gian mười ngày từ huyện Bái lựa chọn ra quan viên
huyện nha.
Đây không phải là ngươi có muốn hay không.
Triều đình mộ binh, nếu ngươi dám không tuân thì lập tức sẽ xử phạt.
Sáu nước đã bị diệt vong, ngươi nên hiệu lực cho Tần quốc, chẳng lẽ
ngươi lại có lòng muốn phản?
Một cái mũ từ trên trời chụp xuống đầu, bất kể địa vị ngươi là ai, cũng không được làm trái lệnh.
Tiêu Hà chính là bị như vậy, y ở huyện Bái cũng có danh tiếng, nhưng
cũng là người dầu tiên mà Nhâm Hiêu chọn dùng đảm nhiệm Trưởng lại trong phủ nha. Chỉ là chức quan Trưởng lại này lại không được Hàm Dương thừa
nhận, mà là do Nhâm Hiêu chiêu mộ mà có.
Mặc dù Tiêu Hà không muốn nhưng cũng đành phải tuân theo. Y từng nói với đám người Thẩm Thực Kỳ, Nhâm Hiêu này tuyệt đối là chủ nhân giết người không chớp mắt. Một
di tộc Sở quốc cường mạnh ở thành nam huyện Bái cũng bởi vì không muốn
phục vụ mà bị Nhâm Hiêu giết chết tại chỗ.
Ý tứ này vô cùng đơn giản dễ hiểu: Hiệu lực cho ta, hoặc là chết...Hai con đường, các ngươi tự lựa chọn đi.
Người Sở cương liệt nhưng cũng không phải là kẻ ngốc, không dám tiếp
tục đối chọi lại với Nhâm Hiêu nữa, chỉ một thời gian, bọn họ đã lựa
chọn khuất phục.
Lúc Lưu Khám nghe được tin tức này, đã càng khẳng định: Nhâm Hiêu tới Bái chính là có mưu đồ khác!
Sự thực là, Nhâm Hiêu mới đến huyện Bái được năm ngày, thời tiết trở
nên vô cùng nóng bức. Năm ngoái lượng mưa dồi dào, nhưng năm nay lượng
mưa dường như thiếu rất nhiều, nhưng tương đối mà nói, thời tiết như này còn tốt hơn gấp trăm lần ở hậu thế rồi.
Trời xanh, mây trắng...
Nước sông trong vắt chảy xuôi, cây cối xanh tươi tốt.
Thẩm Thực Kỳ từ bên ngoài chạy vào, đi thẳng vào nhà bếp, vừa đi vừa gọi:
- A Khám, A Khám mau ra đây.
Khám phu nhân đi ra:
- Sáng sớm a Khám đã ra thành rồi.
- Ra thành?
- Đúng vậy, củi trong bếp thiếu nên ta bảo nó đi chặt củi mang về. A Kỳ, sao lại vội vã thế, có chuyện gì sao?
Mấy ngày ngay, Khám phu nhân đã thay đổi cách nhìn đối với Thẩm Thực
Kỳ, nên cũng không ngăn cản Lưu Khám tiếp xúc với Thẩm Thực Kỳ nữa.
Thẩm Thực Kỳ nói:
- Thẩm thẩm không biết đó thôi, hôm nay huyện nha phát lệnh chiêu mộ
thanh niên đàn ông từ mười bốn đến bốn mươi tại huyện Bái. Cháu gặp Tiêu tiên sinh ở cửa huyện nha, y nói ba ngày nay những người phù hợp với
lệnh chiêu mộ sẽ phải đến tập hợp tại khu rừng trúc ngoại thành. Tiêu
tiên sinh còn nói, bất kể kẻ nào trốn tránh mộ binh, một khi bị bắt thì
sẽ bị áp giải đi Bắc Địa trấn thủ biên cương.
Khám phu nhân nghe vậy, vẻ mặt lập tức biến đổi.
- Điều này sao được? Khám không phải là ...
- Chưa hết đâu!
Thẩm Thực Kỳ nói:
- Lưu dân không đăng ký hộ tịch, một khi bị điều tra ra, nghe nói tội
nhẹ nhất cũng là áp giải đi Bắc Địa trấn thủ biên cương đây.
- Vậy chúng ta...
- Thẩm thẩm không phải lo lắng, tiểu tử Vô Thương đã đăng ký hộ tịch
giúp hai người rồi ạ. Thôi, để cháu đi tìm cha mẹ để thương nghị, thím
đi tìm a Khám, cần phải chuẩn bị tốt mới được. Còn nữa, theo Tần luật,
những ai được mộ binh thì phải chuẩn bị khẩu phần lương thực trong ba
ngày.
Khám phu nhân đáp lời, chẳng chỉnh trang lại bề y phục mà vội vã chạy ra ngoài.
***
Lưu Khám đang luyện công tại khu rừng thưa bên bờ sông ngoại ô.
Khó có được cơ hội thả lỏng như thế, hắn cũng không nóng lòng chặt củi
mang về, mà trước tiên theo thói quen thời hậu thế hoạt động thân thể,
rồi dựa theo kiến thức cơ bản trong "Xích kỳ thư", luyện tập bộ pháp và
thân pháp. Trải qua một thời gian nghiên cứu, hắn đã hiểu một chút, Diêu kỳ thuật như lời Khám phu nhân nói gần giống nư đao pháp ở hậu thế. Lúc này, sử dụng đao cũng không phổ cập, hầu hết binh khí mà mọi người sử
dụng chính là giáo, mâu, kiếm.
Khái niệm về đao thật ra cũng
có, hơn nữa cũng đã được chế tạo ra, nhưng "Đao" thời kỳ này hầu như chỉ dùng trong trường hợp yến hội tế tự mà thôi.
Nói cách khác, đao ở thời kỳ này chỉ là một binh khí dùng trong một buổi lễ nào đó, chứ không phải là vũ khí giết người.
Dòng họ Khám phu nhân nghe nói là có nguồn gốc hậu duệ Xi Vưu từ thời
đại Viễn Cổ. Thậm chí "Xích kỳ thư" này cũng được truyền thụ từ thời
viễn cổ.
Nhưng Lưu Khám không tin.
Căn cứ theo
nghiên cứu của hắn, văn tự trong "Xích Kỳ thư" là một loại Kim Văn Đại
Chu. Không chừng là vị lão tổ tông mượn cái tên Xi Vưu, rồi lưu truyền
tới nay. Dựa theo ghi chép trong "Xích Kỳ thư", "Kỳ" là một loại binh
khí, chính là do ông cố phụ của Khám phu nhân chi rất nhiều vàng bạc để
chế tạo thành.
Lúc đó Khám gia vẫn chưa sa sút, ông cố phụ
của Khám phu nhân cũng là một du hiệp, vì vậy căn cứ theo thuyết pháp do tổ tiên truyền đạt, đã đặc biệt vẽ ra hình dạng "Kỳ", sau đó đã mời một sư phụ đúc kiếm nổi danh thời đó, dùng thời gian ba năm mới có "Xích
Kỳ" hiện giờ.
Hình dạng của "Kỳ" gần giống như cờ theo cách nói của hậu thế.
Đương nhiên cũng không phải là quá giống, ngược lại lưỡi trường đao
rộng mở ra ở hai mặt. Nếu như theo cách nói của phương Tây, hẳn là thuộc về Song thủ cự kiếm.
Lưu Khám chưa được thấy Xích kỳ được
gọi là thần binh của tổ tiên. Hắn dựa theo kiến thức cơ bản trong "Xích
kỳ thư" để luyện tập, càng lúc càng cảm giác nếu có thể sử dụng nhuần
nhuyễn "Xích kỳ" này, quả thật có thể dùng từ biến thái để hình dung.
"Xích kỳ" nặng 173 cân, cũng không biết là cân lượng của Tần quốc có
khác so với các nước khác không, nhưng căn cứ theo cảm giác lần trước
hắn nhắc tới, hẳn là dùng phương pháp tính toán của Tần chế rồi, cũng
chính là khoảng 108 cân.
"Diêu kỳ" cần dùng cánh tay, mượn sự chuyển động của bộ pháp và thân thể, do đó sản sinh ra lực sát thương rất lớn.
Loại binh khí này thường bình thường căn bản không thể sử dụng. Chẳng
trách Khám phu nhân nói, sau khi chế tạo ra "Xích kỳ", không một ai sử
dụng được. Đến ngay cả Lưu Phu, cha của Lưu Khám cũng chỉ học đến bộ
pháp thôi.
Lưu Khám đã từng cầm thử vật có cân nặng tương tự, mới vung lên được hai ba cái đã phải buông xuống, không thể tiếp tục
được. Hắn cũng biết, với tình trạng cơ thể hiện nay, sợ là càng khó đạt
được tiêu chuẩn "Diêu Kỳ" như trong "Xích Kỳ thư" viết. Hết thảy, còn
phải bắt đầu từ đầu thôi. Dựa theo việc hắn đang không ngừng điều chỉnh
tình huống thể trạng của hắn hiện giờ, qua bảy tám năm nữa, có lẽ hắn sẽ sử dụng được Xích kỳ.
Mặt trời chiếu gay gắt, Lưu Khám luyện quyền cước xong, toàn thân đẫm mồ hôi, cơ thể bóng loáng.
Lúc Khám phu nhân tìm được hắn, hắn mới đang chuẩn bị thu dọn củi đốt.
Thấy vẻ mặt lo lắng của Khám phu nhân chạy tới, Lưu Khám ngẩn ra.
- Mẹ, sao mẹ tại tới đây?
- A Khám, việc lớn không tốt rồi..
Khám phu nhân kéo tay Lưu Hám, nói lại lời Thẩm Thực Kỳ vừa nói cho Lưu Khám biết.
- A Khám, đang yên lành Huyện trưởng mới kia tự dưng lại phát lệnh mộ
binh, chắc chắn không phải là chuyện tốt. Mẹ vốn tưởng rằng có thể sống
bình an ở đây, nhưng ai ngờ lại xảy ra tình hình như này. A Khám, chúng
ta rời khỏi huyện Bái đi, mẹ thật sự không muốn con xảy ra chuyện.
Đã bắt đầu rồi ư?
Lưu Khám nghe Khám phu nhân nói xong, không những không lo lắng mà còn mỉm cười.
Lệnh mộ binh!
Đoán chừng Nhâm Hiêu dự định thanh trừ đạo phỉ hoành hành ở huyện Bái
rồi. Nhưng, sáu nước vừa mới bình định, quân Tần không thể nào phân
chia, vì vậy chỉ có thể chiêu mộ tại địa phương, mới có thể tiến hành
được. Nhưng vì sao lại thanh trừ toàn bộ....nói vậy chắc hẳn có quan hệ
với việc chinh phạt Bách Việt rồi.
Không sợ ngươi không ra
chiêu, chỉ sợ ngươi bất động thôi. Chỉ cần ngươi ra chiêu, vậy thì ta có phương pháp để đối phó rồi...
Lưu Khám thoải mái nói với Khám phu nhân:
- Mẹ đừng lo lắng. Thiên hạ hiện nay đều là thiên hạ của Tần Vương,
chúng ta chạy đi đâu được chứ? Nếu tân huyện trưởng đã làm như vậy, thì
chắc chắn là phụng mệnh của Tần Vương, nếu kháng cự, chỉ sợ số mệnh của
mẹ con ta sẽ không có chốn dung thân trong thiên hạ này thôi. Hơn nữa,
xưa nay Tần quốc có chế độ quân công tước, nếu con có thể lập được huân
công gì đó, nói không chừng sau này mẹ con ta không còn phải lo lắng bị
ép buộc lao dịch nữa. Cũng là một cơ hội.
Khám phu nhân cũng
là nhất thời hoảng sợ, sao bà không biết, nếu bỏ đi, ngày sau chính là
những tháng ngày lo lắng hãi hùng rồi.
Bà cũng biết Tần pháp
nghiêm khắc, nếu như không có hộ tịch, một khi bị bắt thì tội càng thêm
nặng. Chỉ là vừa nghĩ đến việc Lưu Khám nghe theo lệnh triệu tập, nếu
nhỡ gặp phải nguy hiểm thì sao, lập tức nước mắt tuôn rơi, trong lòng
như bị khối đá đè nặng.
- Mẹ, mẹ đừng vậy mà!
Lưu Khám tiến lên ôm bà vào lòng, sau đó khoe bắp tay ra:
- Mẹ xem này, con khỏe lắm không nguy hiểm gì đâu. Nếu lập được công lao, cuộc sống sau này của mẹ con ta sẽ tốt lên.
Hơn nữa Thẩm Thực đại ca và Vô Thương đại ca cũng đi cùng con, đến lúc
đó chúng ta hỗ trợ lẫn nhau, sẽ không xảy ra việc gì đâu...Mẹ, mẹ cứ yên tâm, con đã trưởng thành rồi, có thể tự chăm sóc mình.
Lưu
Khám khuyên bảo mãi, Khám phu nhân dần dần bình tĩnh trở lại, cùng con
trai thu dọn củi đốt, sau đó nâng lên vai Lưu Khám, hai mẹ con cùng đạp
ánh tà dương quay về nhà.
Ba ngày sau...Ba ngày sau sẽ như nào?
Trong lòng Lưu Khám cũng đầy chờ mong, bất kể thế nào, nếu đã tới thời
đại này thì cũng nên làm gì đó. Có lẽ, lần mộ binh này chính là sự bắt
đầu dung hợp giữa hắn và thời đại này. Về phần kết quả cuối cùng...