Đồn trú Vĩnh Chính Nguyên có mười hai khúc nhân mã, tổng cộng có hơn tám nghìn bảy trăm người.
Như bộ khúc của Lưu Khám, quân số vừa đủ năm trăm người. Theo nội quy
quân đội Tần Quốc, một đội sau khi đủ quân số, ước chừng khoảng từ tám
nghìn đến mười một nghìn người.
Dưới bộ thiết lập mười hai khúc, chịu quản lý của Vĩnh Chính Nguyên, vừa vặn tập hợp đủ một đội nhân mã. Trong mười hai khúc, tổng số người cũng không bằng nhau. Có đội hơn cả năm trăm người, như khúc nhân mã của
Mông Tật, Phùng Kính, mỗi khúc gần nghìn người. Sở bộ của Mông Tật tám
trăm bảy mươi người, hơn nữa toàn bộ đều là kỵ quân; bộ khúc của của
Phùng Kính là hỗn hợp xa bộ, có hai đội binh xe, bốn trăm khinh binh.
Trong mười hai khúc, sức chiến đấu của hai khúc này là dũng mãnh nhất.
Ngoài ra còn có hai người quen của Lưu Khám, Lý Tất, Lạc Giáp cũng đều
đóng quân ở Vĩnh Chính Nguyên. Dưới trướng của hai người này, ước chừng
đều là ba, bốn trăm người, toàn bộ là những kị binh được tuyển chọn ra
từ đại doanh Lam Điền, vô cùng dũng mãnh. Các khúc còn lại, Lưu Khám
không thân quen lắm. Có người là con trai nối dõi của đại thần trong
triều, có người là tướng lĩnh đã trải qua nhiều lần chinh chiến nhưng
vẫn chưa đủ tuổi để thống lĩnh một đội, tất cả đều tập hợp ở Vĩnh Chính
Nguyên, chờ sự điều động của Dương Châu. Xét về tổng thể mà nói, những
người tập hợp ở trong Vĩnh Chính Nguyên này, căn bản là tướng lĩnh đời
thứ tư của Đại Tần trong tương lai. Lần này phụng mệnh đến Bắc Cương,
một mặt là để tăng thêm kinh nghiệm, mặt khác cũng hi vọng có thể đoạt
được công trạng, thăng quan tiến chức.
Ở cùng với một đám người như vậy, Lưu Khám có chút áp lực. Tuy nhiên may mà sau lần ra oai ở ngày đầu tiên, các khúc quân hầu hoặc là còn một số người khinh thường Lưu Khám, nhưng không dám tùy tiện trêu đùa. Người
này tuổi tác không lớn, quân công không nhiều lắm, nhưng lại nắm rõ kỉ
luật quân đội quân Tần như lòng bàn tay, động một tí là lấy điều luật
trong quân ra ép người, thật là không có cách nào với hắn ta. Hơn nữa,
Lưu Khám trị binh cũng thật sự là có mánh khóe, chỉ nhìn thấy quân kỉ
thôi đã làm người ta kinh hãi.
Bởi vì mọi người đều ở thao trường, nên đều phân định khu vực có huấn
luyện. Hai người Mông Khắc và Phùng Kính đứng trên một gò đất, lặng lẽ
quan sát tình hình luyện tập của đội quân Lưu Khám. Bây giờ là cuối
đông, mặc dù đã lộ ra chút sắc xuân, nhưng gió Bắc vẫn mạnh, mang theo
cái lạnh thấu xương từ Bắc Cương, khiến cho người ta run lên bần bật.
Lưu Khám cưỡi trên lưng ngựa Xích Thố, nghiêm khắc nhìn quân sĩ luyện
tập. Hôm nay luyện tập, lấy bộ quân làm chủ, Đồ Đồ và Phàn Khoái dẫn dắt năm mươi binh, trong tiếng trống vang dền, biến hóa thành muôn hình
muôn vẻ các đội hình đội ngũ. Lữ Thích Chi thì đứng trên một chiếc xe
chiến, không ngừng vẫy cờ. Tiếng trống dồn dập, cờ lệnh tung bay, chỉ
thấy Đồ Đồ và Phàn Khoái đem theo binh mã, chỉnh tề tiến về phía trước,
không có một người nào quay ngang quay dọc, khi hàng ngang đi đến cuối
thao trường, quân kỳ của Lữ Thích Chi vừa tung bay, tiếng trống lập tức
ngừng lại.
Theo tiếng chiêng đồng, hàng ngang quay người trở lại. Ba người Lý
Thành, Trần Đạo Tử, Thiệu Bình cưỡi ngựa bên cạnh Lưu Khám, nhẹ nhàng
gật đầu. Nhưng Lưu Khám vẫn y nguyên khuôn mặt bình lặng như nước, hình
như không hề hài lòng với biểu hiện của bộ quân. Hắn nhìn Lữ Thích Chi
một cái, sau đó vẫy vẫy cánh tay.
Lữ Thích Chi gật đầu, tỏ ý đã hiểu. Quân kì vẫy hướng lên trên, lại lắc
lư xung quanh ba lần, hàng ngang lập tức biến thành ba hàng dọc, bước
dài về phía trước trong tiếng trống.
Trên gò núi. Phùng Kính khe khẽ gật đầu.
- Tên Lưu Khám này cũng không tệ. Mặc dù chưa phục vụ trong quân đội bao giờ nhưng luyện tập quân hình này không hề mơ hồ, lại kỉ luật nghiêm
minh. Chỉ nhìn những khinh binh này, về đội hình và kết trận, tuyệt đối
không hề thua kém biểu hiện của khinh binh đội ta, thật sự không tồi.
Nói xong, Phùng Kính quay đầu nhìn Mông Khắc.
- Khắc Tư Mã. Người ta đúng là có chút bản lĩnh.
Mông Khắc cười gượng:
- Người được lão gia nhà ta coi trong, sao có thể là kẻ tầm thường được? Chỉ là… Ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy. Hôm đó hắn không hề nể mặt đại ca ta, còn làm cho đại ca ta đầu tiên bị Bình hầu phạt đánh, sau đó lại bị cha phái người đến trách mắng. Ngươi không biết đâu, ca ca ta rất uất
ức, thề rằng muốn tranh thắng thua với hắn. Không chỉ là huynh trưởng,
chỉ sợ các khúc quân hầu ở Vĩnh Chính Nguyên này cũng đều chịu uất ức…
Ha ha, mọi người đều trong quân đội nhiều năm, sao lại chịu để cho Lưu
Khám đánh bại?
Phùng Kính nói:
- Bọn ta đã ở đây quan sát Lưu Khám năm ngày rồi, kết quả tên này ngoài
đội hình ra cũng chỉ có đội hình, căn bản không hề có bản lĩnh diễn tập
các cái khác. Lẽ nào hắn ta thật sự cho rằng, dựa vào đội hình là có thể đánh bại thiết kỵ hổ khúc của lệnh huynh sao? Ta thấy có chút kì lạ.
Mông Khắc gật gật đầu.
- Ta cũng thấy không hợp lý lắm, cho nên mới tiếp tục quan sát. Nếu như
nói khả năng tấn công, kị quân dưới trướng của ca ca ta, không ai ở Vĩnh Chính Nguyên này có thể sánh bằng. Cứ coi như hai người Lý Tất, Lạc
Giáp thì cũng không so được. Lưu Khám không phải tên ngốc, sao lại chỉ
diễn tập đội hình, mà không luyện tập những cái khác?
Chuyện này rõ ràng có điều kì lạ, chẳng lẽ tên Lưu Khám này ngoài diễn tập đội hình ra không có bản lĩnh gì khác sao?
Chỉ thấy trong thao trường, khinh binh đã biến thành chữ nhất theo hàng
ngang, oai phong tiến lên phía trước, đã đi đến bên cạnh thao trường.
Lữ Thích Chi vừa mới chuẩn bị vẫy cờ lệnh, đã bị Lưu Khám ngăn lại:
- Tiếp tục đánh trống, đừng dừng lại!
Bên cạnh, Trần Đạo Tử và Thiệu Bình lập tức chạy lại, giành lấy cái dùi trống, luân phiên thay tay nhau, tiếng trống ầm ầm.
Qua mép thao trường chính là một con sông.
Nước không sâu, chỉ không quá thắt lưng. Trên bờ sông có tảng băng trôi
bập bềnh, nước hồ lạnh cóng, cái lạnh thấu xương khó mà chịu đựng được.
Nếu như tiếp tục đi về phía trước, phải đi qua con sông. Đứng đầu là Đồ
Đồ và Phàn Khoái, đều không khỏi lưỡng lự, còn bộ binh dưới trướng hình
như đội hình đã có chút lệch lạc. Có người đã dừng lại, có người quay
đầu nhìn, còn cho rằng quan cờ trống Lữ Thích Chi ra sai mệnh lệnh.
Lưu Khám lao tới, nhảy xuống ngựa, bạt tai Đồ Đồ một cái.
- Ai cho ngươi dừng lại?
Vừa nói, hắn vừa dùng tay đánh lính, quát lớn:
- Ai cho ngươi dừng hả?Ai cho ngươi dừng? Ai cho ngươi dừng?
Một trăm tên khinh binh thì một trăm tên bị bạt tai.
Đánh xong, Lưu Khám cởi bỏ áo giáp tê giác trên người, giọng nghiêm nghị:
- Tiếng trống chưa dứt thì cho dù là phía trước có rừng gươm biển lửa
cũng không được dừng lại. Toàn thể nghe lệnh, cùng ta tiến về phía
trước.
Nói xong, một tay đoạt lấy đại kỳ trong tay Phàn Khoái, sải bước về phía con sông.
Tất cả mọi người đều ngây người ra một lúc, điều chỉnh lại đội hình cùng Lưu Khám tiến lên phía trước. Tiếng trống càng ngày càng dền vang, vọng lại không trung âm thanh kinh thiên động địa.
Khinh binh chữ nhất hàng ngang lao xuống con sông.
Nước sông lạnh thấu xương, nhưng đội hình vẫn không hề hỗn loạn.
Lưu Khám đem theo người, sau khi lao xuống sông, tiếng trống đằng sau
lập tức dừng, theo sự chỉ huy cờ lệnh của Lữ Thích Chi, hàng ngang biến
thành hai hàng dọc, quay đầu men theo con đường cũ trở về. Lúc lên bờ,
quần áo của tất cả mọi người đều bị cứng đơ lại.
- Hãy nhớ là tiếng trống chưa dứt thì chưa được dừng… Nếu như lần sau
còn chần chừ, theo luật phản kháng cờ lệnh mà xử… Phàn Khoái, Đồ Đồ,
tiếp tục thao diễn.
Giọng của Lưu Khám run run, xem ra, hắn cũng lạnh.
Nhưng tiếng hô vẫn mạnh mẽ và nghiêm nghị. Xa xa quan quân kỳ phát lệnh
lần thứ hai, Đồ Đồ và Phàn Khoái lần này không hề có chút chậm trễ.
Trong tiếng trống và tiếng chiêng đồng thay đổi đội hình, từng đội, từng hàng, lúc là hàng ngang, lúc là hàng dọc, lúc lại trộn lẫn vào nhau.